Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 179: Trong tim có y



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- ..-.. -....-.-...- -....- -.-..- -- -....- -. --...- -....- -.-...... -..... -....- -.--. -.

Phải mất một thời gian dài thật dài, Khương Tiêu mới dần xác nhận được tình yêu Lận Thành Duật dành cho mình. Người này thực sự yêu mình, tình yêu xuyên suốt nhiều năm.

Dẫu biết vậy, khoảnh khắc nghe đối phương nói ra điều đó, cõi lòng anh vẫn bị tác động mạnh đôi phần.

Khương Tiêu cúi đầu, gương mặt thoáng đỏ lên, tay siết chặt quyển album. Anh bỗng không biết trả lời sao.

Lận Thành Duật nói xong cũng căng thẳng, tập trung quan sát phản ứng của Khương Tiêu.

Mối quan hệ giữa y và Khương Tiêu đã dịu đi được hơn một năm - khoảng thời gian không ngắn không dài. Hồi mới bắt đầu, y không nói những lời ấy, bởi lẽ y hiểu Khương Tiêu sẽ không chấp nhận mình ngay.

Ban đầu chỉ có sự biết ơn thôi. Nhưng ai nói biết ơn không thể chuyển biến thành những thứ khác? Thái độ của anh thay đổi một cách từ từ. Nhanh nhất tại ⩵ tr 𝘂mtr𝘂y𝖾n﹒𝙑n ⩵

Đến Phó Nhược Ngôn cũng nói Khương Tiêu chọn y, chứng tỏ không phải mình Lận Thành Duật thấy cảnh đẹp... mà sự thật chính là vậy.

Có điều, nếu muốn thổ lộ thì y phải chọn dịp phù hợp. Thật bất ngờ khi Lận Dung Giai đã cho y cơ hội ấy. Tối nay, lúc dùng bữa với Khương Tiêu, y cũng không lường được khoảnh khắc này.

Khi xem quyển album, rõ ràng tâm trạng Khương Tiêu rất tốt. Anh vốn là người dễ mềm lòng. Vào giây phút đó, cõi lòng đã mềm mại đến tột đỉnh.

Y nhìn người ấy, vừa kích động là bộc bạch luôn những lời chôn giấu bấy lâu.

Ngày nào Lận Thành Duật cũng muốn thổ lộ với Khương Tiêu. Y không sợ thất bại, chỉ sợ Khương Tiêu thấy mình thiếu sự chân thành. Giờ đây, cuối cùng y cũng nói ra được, chờ đợi câu trả lời của Khương Tiêu như chờ tuyên án.

"Album được làm rất kỳ công, cảm ơn cậu. Cơ mà... sao bỗng dưng lại nhắc đến chuyện này làm gì?"

Khương Tiêu cứ cúi đầu không nhìn y, nói năng cũng hơi lắp bắp. Có điều, Lận Thành Duật đã phát hiện anh đỏ mặt.

Đỏ mặt thật.

Mặt đỏ chứng tỏ Khương Tiêu đã tin phần nào những lời y nói.

Lận Thành Duật chợt thêm phần tự tin.

Y biết thói quen của Khương Tiêu. Để tránh sự xấu hổ, phản ứng đầu tiên của anh chắc chắn là chạy. Quả nhiên, Lận Thành Duật thấy Khương Tiêu đang ngồi trên thảm trong phòng sách lại đứng dậy, định đi vòng qua bên cạnh.

Tuy nhiên, khu vực trước giá sách khá hẹp, Lận Thành Duật ngồi vừa chuẩn tại lối ra. Khương Tiêu muốn chạy trốn thì kiểu gì cũng phải vượt qua Lận Thành Duật. Không rõ do căng thẳng hay sao mà anh vẫn đang cầm quyển album kia.

Bình thường Lận Thành Duật luôn chiều anh, Khương Tiêu muốn gì cũng được. Giờ lại khác, y không muốn Khương Tiêu lảng tránh chuyện này.

Nếu cứ chờ đợi như vậy mãi thì chẳng biết lần sau sẽ là lần nào.

Y kéo Khương Tiêu về lúc anh sắp rời khỏi. Khương Tiêu đứng không vững, bị người ta kéo xuống.

Mặt sàn trải thảm rất dày, anh ngã cũng không đau.

Khương Tiêu căng thẳng là chủ yếu. Chỗ ngồi ban đầu của anh cách Lận Thành Duật một quãng, giờ vừa ngã là ngã luôn lên người Lận Thành Duật.

Anh được Lận Thành Duật ôm hờ vào lòng. Có điều, đằng sau là tường nên đã không còn cơ hội thoát ra lần nữa.

Mặt Khương Tiêu càng đỏ hơn, định đẩy người ta ra mà thất bại.

Lận Thành Duật nhìn anh chăm chú. Y thấy được phản ứng của Khương Tiêu. Anh không có ý chống trả, tay duỗi ra đẩy nhẹ tênh. Tiếp theo, đối phương cuộn mình tại đó, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Điều ấy tượng trưng cho việc anh không chê ghét, chỉ đơn giản là thẹn thùng và hơi muốn trốn tránh thôi. Khương Tiêu đặt quyển album vào khoảng không giữa hai người như thể làm vậy là sẽ giấu được mình đi.

Lận Thành Duật không kìm lòng được, vươn tay vuốt xuôi ít tóc rối trên trán anh, nói tiếp: "Hôm nay xem lại những tấm ảnh cũ, em cũng nhận ra bản thân đã làm không tốt rất nhiều chuyện. Thật lòng xin lỗi anh, Tiêu Tiêu."

Mới đầu y làm ra rất nhiều việc không hợp với hoàn cảnh, khiến Khương Tiêu bị bối rối. Lận Thành Duật nhận ra mình làm không tốt thật. Chẳng qua, con người ta luôn cần thời gian để từ từ học hỏi một số chuyện.

Ít ra y không đề cập lại câu trước đó, Khương Tiêu được thư thả hơn chút.

Trên thực tế, Khương Tiêu đã trải qua quá nhiều điều. Hiện giờ ngoảnh lại xem, anh chỉ nhớ những kỷ niệm đẹp trong quá khứ. Những chuyện lầm lỗi mà Lận Thành Duật nhắc đến cũng bị những khía cạnh khác bao phủ, không cần y phải tiếp tục xin lỗi mình.

Anh nghĩ gì nói nấy. Tuy nhiên, nói vậy đã tiếp thêm cho Lận Thành Duật dũng cảm để thổ lộ.

Y lại nhắc về chủ đề khiến Khương Tiêu rụt rè trước đó.

"Tiêu Tiêu này..." Lận Thành Duật dựa vào sát hơn, tay phớt nhẹ qua gương mặt anh: "Em luôn muốn hỏi rằng... bây giờ anh thấy em thế nào? Anh... trong lòng anh có khoảng trống nhỏ nào dành cho em không? Chỉ một chút thôi cũng tốt rồi."

Khương Tiêu hít sâu một hơi, cảm thấy câu hỏi này của y hơi tự ti. Đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, dĩ nhiên trong lòng anh có Lận Thành Duật.

Chỉ có điều, Khương Tiêu nói không nên lời, rằng tình cảm ấy liệu có giống kỳ vọng của đối phương chăng? Anh chẳng tài nào đong đếm được tình cảm nơi con tim. Cảm xúc với người ta đâu phải thứ có thể chấm theo thang điểm?

"Tôi chỉ... chỉ..." Khương Tiêu ngập ngừng: "Có lẽ không như cậu tưởng tượng..."

"Tiêu Tiêu à." Lận Thành Duật tiếp lời anh ngay, hỏi lại lần nữa: "Trong lòng anh có em chăng? Anh chỉ cần trả lời câu này thôi là đủ rồi."

Khương Tiêu im lặng một lát, sau đó gật đầu, đáp: "Có."

Anh khẳng định rất chắc chắn. Khương Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lận Thành Duật, bị ánh mắt cháy bỏng của đối phương dọa sợ, lại cúi đầu, tầm nhìn bắt đầu mất phương hướng.

Hình như không nên nói vậy nhỉ?

Chỉ là, anh chợt nghe Lận Thành Duật cười một tiếng khẽ khàng.

"Tiêu Tiêu ơi, em vui lắm luôn."

Rồi Lận Thành Duật không nói nữa.

Y ngầm hiểu thời khắc này có nói thêm gì với Khương Tiêu cũng không đem lại kết quả. Xem từ gương mặt đỏ phừng phừng kia, cứ ép tiếp thì khả năng anh ấy sẽ xù lông lên mất.

Tóm lại cần tiến tới từ từ, nhận được sự công nhận bước đầu đã là tốt lắm rồi.

Ngày hôm ấy, Khương Tiêu xem như thoát. Thế nhưng kể từ đó, anh nhận ra Lận Thành Duật đang chầm chậm thay đổi, dường như chuyển sang một hình thức nước ấm nấu ếch khác.

Khương Tiêu không khó chịu khi y nói yêu anh. Vậy nên, y chứng minh bằng hành động. Mặc dù không thể theo đuổi Khương Tiêu theo cách phổ biến nhưng điều này không có nghĩa rằng y sẽ không làm một số chuyện cần làm.

Thực chất, suốt năm nay, Khương Tiêu cũng đang nhìn nhận rõ trái tim mình.

Liệu có nên đón nhận cậu chàng một lần nữa? Nói cách khác là cho bản thân thêm một cơ hội trong tình yêu, và đối tượng lần này là Lận Thành Duật.

Vô số điều không cần phải diễn tả bằng lời, những trải nghiệm trên thực tế mới là thứ tác động sâu sắc hơn.

Mùa Xuân, Khương Tiêu xem được quyển album kia. Mùa Hạ, anh lại tới căn nhà của Lận Thành Duật.

Nhà kính của biệt thự nhỏ đã được mở rộng. Hoa trong nhà kính rất đẹp, toàn bộ đều do Lận Thành Duật trồng và chăm sóc. Mùa Hạ có hoa hồng, hoa nhài, hoa thủy tiên nở rộ, đến trên mặt nước cũng có cánh hoa súng màu hồng nhạt trôi lênh đênh. Đàn cá vàng nhỏ xinh trong hồ rất hoạt bát, phe phẩy chiếc đuôi bơi lượn tung tăng.

"Vốn chúng đều được nuôi dưỡng vì anh, em nghĩ chắc anh sẽ thích." Lận Thành Duật nói với anh: "Nuôi hoài thành quen, về sau cũng sẽ luôn chăm sóc cẩn thận."

Đây quả thực là phong cách vườn mà Khương Tiêu yêu thích. Từ khi kiếm được tiền, anh đã chuyển nhà vô số lần vì đủ loại lý do. Để chăm sóc ra được khu vườn như vậy cần thời gian dài.

Lần này anh không có cơ hội, trái lại Lận Thành Duật đã làm rất tốt.

Mùa Thu năm nay, nông sản được mùa, mấy loại nông sản quy mô lớn đạt sản lượng rất cao.

Để phục vụ cho việc kinh doanh nhánh hàng tươi sống của Vô Hạn, Khương Tiêu đi công tác vài chuyến. Kết thúc công việc, anh ở lại nông trường được Vô Hạn nhận thầu mấy hôm. Tại đó có đồng cỏ rộng lớn để chăn nuôi bò và dê. Hoàng hôn nơi đồng cỏ cực kỳ đẹp.

Lận Thành Duật cũng theo qua. Lúc Khương Tiêu đội mũ rơm ngồi trên lan can ngắm cảnh gió thổi qua đồng cỏ, y xắn tay áo nhóm bếp nướng thịt bên cạnh, gió thổi tới toàn mùi thơm đồ ăn.

Thịt bò và thịt dê được chăn nuôi tại nông trường đạt chất lượng tuyệt hảo. Thịt do Lận Thành Duật ướp nướng trên lửa vừa phải. Do đó, chỉ cần cho gia vị đơn giản thôi cũng mang hương vị ngon lành hiếm gặp.

Trong căn nhà gỗ nhỏ giữa đồng xanh chỉ có riêng hai người họ. Tối đến, ánh sao lấp lánh đầy trời.

Lận Thành Duật không quấy rầy Khương Tiêu ngắm sao. Giữa khoảng không gian yên tĩnh, y chỉ lẳng lặng bầu bạn cạnh Khương Tiêu, quay sang là sẽ thấy anh ngay.

Mùa Đông năm nay, Khương Tiêu tiếp tục tìm về sự thoải mái và nhàn nhã bằng cách du lịch. Chuyến du lịch năm nay của anh vẫn diễn ra sau lễ hội mua sắm hàng Tết. Anh được rảnh rỗi một thời gian, muốn đi ngắm tuyết.

Khương Tiêu đắp người tuyết tại nơi đất khách quê người. Lận Thành Duật đắp một người tuyết khác bên cạnh.

Hai người tuyết đứng sóng vai. Có điều, đêm đó trời đổ tuyết lớn. Hôm sau thức dậy, Khương Tiêu thấy người tuyết đã bị che lấp một nửa, song vẫn dễ dàng nhìn được hai chiếc mũi đỏ.

Lận Thành Duật hỏi anh muốn đắp người tuyết mới không.

Khương Tiêu lắc đầu.

"Một thôi là đủ rồi." Khương Tiêu nhìn xuống tay mình: "Trời hơi lạnh."

Lận Thành Duật cúi đầu cười. Y biết Khương Tiêu hơi nũng nịu, bèn nắm lấy tay anh. Lòng bàn tay y ấm áp. Khương Tiêu không tránh né.

Người tuyết vốn không tồn tại được quá lâu. Tuy nhiên, vào ngày cuối của chuyến du lịch, Lận Thành Duật đã làm tặng anh một người tuyết lông xù nhỏ xinh bằng lông dê nỉ, có thể treo lên, trông giống hệt người tuyết hơi mập mạp và chất phác mà Khương Tiêu đắp.

"Cậu tự làm nó sao?"

Khương Tiêu ngó trái ngó phải, xem kiểu gì cũng thấy thật đáng yêu.

"Vâng, cũng không khó lắm." Lận Thành Duật nói: "Anh có thể giữ nó mãi mãi."

Sau một thời gian dài, Khương Tiêu tựa hồ đã dần quen với sự hiện diện của Lận Thành Duật cạnh bên. Đây là kiểu bầu bạn khiến người ta rất thoải mái. Cứ tiếp tục như thế cũng rất tốt.

Lận Thành Duật cảm nhận được sự thay đổi của Khương Tiêu. Nhiều khi y tiến thêm chút, đối phương cũng không tỏ ra bị xúc phạm. Lúc y dồn hết can đảm ôm Khương Tiêu, anh siêu ngoan, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai y, giống những ngày tháng xa xăm về trước.

Thời gian dần trôi. Năm nay, Vô Hạn và Vịnh Giang vẫn hợp tác với nhau. Khương Tiêu không để trống mảnh đất kia quá lâu. Anh bắt đầu cho xây một tòa cao ốc khác trên đó.

Ứng dụng cửa hàng trực tuyến Vô Hạn trên điện thoại phát triển rất tốt. Cửa hàng truyền thống kinh doanh thực phẩm tươi sống cũng đem về kết quả khả quan. Vô Hạn là một phần quan trọng trong cơ cấu của Chúng Sâm nên được đầu tư rất nhiều vào hình thức tự doanh và các nhà máy nhỏ chịu sự quản lý. Để mở rộng kinh doanh, bọn họ cũng tuyển vào rất nhiều nhân sự.

Khương Tiêu phải lên kế hoạch cho mấy năm sau, cuối cùng quyết định xây thêm cao ốc.

Cao ốc này cách chỗ làm ban đầu của anh một khoảng, ở giữa là một khu vườn cảnh diện tích lớn nên bình thường làm việc sẽ không bị công trình đang xây dựng quấy rầy. Với những công trình kiểu này, dĩ nhiên phải tìm Vịnh Giang, vừa gần gũi vừa đáng tin.

Hai bên hợp tác ngày một chặt chẽ, mối quan hệ của hai người cũng ngày một tốt đẹp. Phần đông các cá nhân xung quanh đều cho rằng sớm muộn gì bọn họ cũng về bên nhau, chỉ thiếu một bước chuyển nữa thôi.

Vì vậy, Lận Thành Duật dự định thổ lộ với Khương Tiêu lần nữa vào sinh nhật anh. Mối quan hệ của hai người có lẽ sẽ tiến thêm được một bước, khả năng y sẽ có... ừm, chí ít là một danh phận?

Thế nhưng Tết Âm lịch năm nay vừa qua, Lận Thành Duật lại nghe được một tin không tốt lành cho lắm với mình.