Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 93: Thẳng thắn



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Phó Nhược Ngôn không thể hình dung chính xác toàn bộ ấn tượng của mình với Khương Tiêu, chỉ thấy anh như một viên kẹo sữa mật đào được Thượng Đế chiếu vào giữa nhân gian.

Chẳng qua những gì ngọt thơm luôn thu hút ruồi bọ, chẳng hạn như Lận Thành Duật, đây chính là một con ruồi khiến người ta phát ghét.

Trong mắt Lận Thành Duật, hắn cũng như vậy.

Lúc hai người kia nhằm vào nhau, không phải Khương Tiêu không cảm giác được. Anh cũng từng thử can ngăn nhưng thường Khương Tiêu mà hòa giải thì tình hình càng phức tạp hơn.

Về sau Khương Tiêu cũng thành quen. Cứ vậy đi, thỉnh thoảng xem họ dỗi nhau vẫn chưa quên việc chính, người nào người ấy lại bắt đầu vội vàng lo công chuyện, bận xong thì ba người cũng đã mệt nhoài.

Khương Tiêu hỏi: "Ăn cơm không?"

Hai người đối diện đồng thanh đáp "Có".

"Đi thôi." Khương Tiêu nói: "Nhà tôi có hoành thánh."

Hoành thánh của Khương Tiêu chính là một trong số những món ngon nhất trên trần đời!

Đây là số ít những quan điểm chung của cả hai.

Thế nhưng tại nơi Khương Tiêu không nhìn thấy, thời gian hai người âm thầm so bì ganh đua lại dài hơn.

Vào quý IV, Khương Tiêu luôn rất bận rộn. Để tiện cho việc kinh doanh, anh nhanh chóng thi bằng lái, mua một chiếc xe. Lúc nào mệt quá thì nghỉ ngơi trong xe một lát.

Đôi khi Lận Thành Duật sang tìm, anh chui vào trong xe ngủ một lát rồi mơ màng tỉnh dậy, thỉnh thoảng trên xe có thêm một số thứ. Anh ngủ ở ghế sau, cuộn tròn tại đó như con tôm.

Ngủ trong xe chưa được bao lâu, anh nghe tiếng động thì tỉnh lại. Thấy Lận Thành Duật đang đứng cạnh xe, anh dụi mắt, mở cửa xe ra.

Lận Thành Duật nhìn anh ngủ đến tóc tai bù xù bèn vươn tay chỉnh lại giúp anh. Khương Tiêu vô thức tránh đi, muốn bước ra ngoài, lại bỗng giật mình rồi bất động.

"Sao thế?" Lận Thành Duật phát hiện vấn đề, hỏi: "Khó chịu ở đâu à anh?"

"... Tê chân rồi." Khương Tiêu nghẹn một hơi: "Hơi chuột rút."

Anh vốn đã ngủ trên xe với tư thế sai nên vừa ngủ dậy là bị đau.

"Chân nào?"

"... Cả hai chân." Mi mắt Khương Tiêu rung rung: "Cậu đừng động vào tôi, chờ lát là ổn rồi."

Lận Thành Duật ngồi xổm xuống, vươn tay xoa bóp chân giúp anh.

Hôm nay Khương Tiêu gấp rút trang trí cửa hàng mới, trên chiếc quần cũ anh mặc lấm tấm vết sơn. Anh không muốn người khác chạm vào, định co chân lại mà thất bại.

Lận Thành Duật cầm cổ chân anh, khẽ giọng nói: "Đừng cử động."

Lúc đi xuống từ trung tâm mua sắm, đập vào mắt Phó Nhược Ngôn chính là cảnh tượng này.

"Khương Tiêu sao vậy?" Hắn rảo bước tới: "Khó chịu ở đâu ư?"

Bị chuột rút vốn chỉ cần một thời gian, được Lận Thành Duật xoa bóp nhẹ nhàng đã đỡ đau, giờ thì ổn rồi. Khương Tiêu ra khỏi xe, giậm giậm chân, đáp: "Không sao, chúng ta lên đi."

Sau đó, anh nhận điện thoại từ bên đội thi công, vội vàng đi trước.

Lận Thành Duật đi sau, chạm mắt với Phó Nhược Ngôn, nhìn nhau thấy ghét.

"Hôm nay anh đi theo Khương Tiêu suốt mà lại để anh ấy ngủ ở đây ư?" Lận Thành Duật dẫn đầu làm khó: "Mở nhiều cửa hàng vậy rồi mà anh không lo được những việc này hử? Cứ bắt Khương Tiêu phải vất vả vậy à?"

Phó Nhược Ngôn rất ghét y khoa tay múa chân với mình về chuyện của Khương Tiêu, làm cứ như là bạn trai của Khương Tiêu không bằng. Rõ ràng Khương Tiêu chẳng hề thích y.

Hắn mong Lận Thành Duật biết tự hiểu lấy chút.

"Khỏi cần cậu phải quan tâm." Hắn nói: "Tôi biết tính Khương Tiêu. Em ấy thích tự tay làm mọi chuyện. Tôi và em ấy sớm đã ăn ý với nhau, liên quan gì tới cậu chứ?"

Lận Thành Duật nghe vậy càng tức hơn.

"Anh vốn chẳng hiểu gì về Khương Tiêu." Y nói: "Không ai làm bằng sắt cả, anh ấy không thể như vậy mãi. Anh vẫn nên tranh thủ lúc còn sớm lăn về nhà họ Phó đi, bớt tới quấy rầy anh ấy."

Phó Nhược Ngôn cũng không bất ngờ về việc Lận Thành Duật đi thăm dò chuyện của mình, nhưng hắn sợ Khương Tiêu biết hoặc hiểu lầm gì đó.

"Cậu nói với Khương Tiêu sao? Nói bừa gì đấy? Cậu không hiểu thì đừng nói bậy!"

Lận Thành Duật không để ý tới hắn, đi lên tìm Khương Tiêu.

Y chẳng nói chẳng rằng khiến Phó Nhược Ngôn hơi thấp thỏm. Hôm nay hắn muốn đề cập chuyện này với Khương Tiêu, lại cảm thấy nói kiểu gì cũng không ổn.

Dù sao thì quyết liệt với gia đình, thôi học, thậm chí là kiện tụng không tính là chuyện đàng hoàng gì. Khoảng thời gian đó, hắn mắc sai lầm chồng chất sai lầm, sợ Lận Thành Duật nêm mắm dặm muối, cộng thêm những chuyện xấu không được làm rõ trong nhà sẽ khiến Khương Tiêu cho rằng hắn là kẻ nổi loạn không ngoan và thiếu tin cậy.

Hôm nay Khương Tiêu thực sự rất bận. Cửa hàng mới ở Liễu Giang là cửa hàng có diện tích lớn nhất của anh, anh phải dồn nhiều công sức vào, thành ra bận đến chân không chạm đất.

Đặc biệt là Lận Thành Duật cứ luôn ở quanh đó, quấn lấy Khương Tiêu nói này nói kia, vì vậy cả ngày nay Phó Nhược Ngôn chưa tìm được cơ hội nào.

Lận Thành Duật rất vui vì bọn họ đang ở Liễu Giang. Y có thể ở bên Khương Tiêu mỗi ngày, chẳng qua y nói thế nào thì mấy hôm nay Khương Tiêu cũng vẫn ở khách sạn, không chịu ở tại căn hộ Lận Thành Duật đã chuẩn bị sẵn.

Khương Tiêu chắc chắn sẽ không tới nhà chính lâu đời của nhà họ Lận. Lận Thành Duật sở hữu vài căn hộ ở Liễu Giang, y cũng đã mua hết mấy căn bọn họ từng ở đời trước, Khương Tiêu muốn ở tại căn nào cũng được, y có thể đảm bảo sẽ không tới quấy rầy.

Về phần Phó Nhược Ngôn thì anh ta tự đi mà ở khách sạn.

Tình hình kinh doanh bất động sản ở Vịnh Giang đang phát triển không ngừng. Dạo trước Lận Thành Duật cũng mua luôn căn biệt thự nhỏ bọn họ ở lâu nhất kia, vị trí dựa núi gần sông, quả thực thích hợp làm dự án biệt thự.

Lần này y muốn tự tay xây lại căn nhà nhỏ trước kia của mình và Khương Tiêu, hy vọng một ngày nào đó bọn họ có thể về lại đây sống.

Y tính hay lắm nhưng Khương Tiêu không muốn, nói sao cũng chẳng chịu, cuối cùng vẫn dọn đồ vào khách sạn.

An ủi Lận Thành Duật đôi chút chính là anh và Phó Nhược Ngôn không ở chung phòng. Tuy nhiên y không ngờ rằng buổi tối Phó Nhược Ngôn hơi bồn chồn nên đã sang gõ cửa tìm Khương Tiêu.

Khương Tiêu bận rộn ở công trường cả ngày, việc đầu tiên làm khi về khách sạn dĩ nhiên là tắm rửa. Lúc Phó Nhược Ngôn gõ cửa, anh đang lau tóc.

Phó Nhược Ngôn mở cửa thấy Khương Tiêu như vậy thì sững sờ một lúc lâu.

Mặt Khương Tiêu được hơi nước ở phòng tắm hun một hồi, hai má ửng đỏ, đôi mắt cũng long lanh. Đồ ngủ mùa đông của anh vẫn là kiểu gấu nhỏ Hạ Uyển Uyển siêu thích. Thấy Phó Nhược Ngôn tới đây, anh hơi ngạc nhiên, cho đối phương vào trước rồi hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì ư?"

Phó Nhược Ngôn nghẹn một hơi. Thấy Khương Tiêu thế này, những từ ngữ hắn đã chuẩn bị sẵn lập tức bay sạch một nửa, im lặng một lúc mới cất lời: "Khương Tiêu à, chuyện đó... Có phải cậu nghe Lận Thành Duật nói gì không? Chính là... chính là những chuyện quá khứ đó ấy."

Hắn nói năng cũng hơi lắp bắp.

Phó Nhược Không không biết rốt cuộc Lận Thành Duật bệnh thần kinh có lòng chiếm hữu siêu mạnh này đã nói cho Khương Tiêu tới mức độ nào, vậy nên nhất thời không biết bắt đầu giải thích với Khương Tiêu từ đâu, ngắc ngứ mất một lúc.

Hiện giờ Phó Nhược Ngôn cũng khó hình dung ra cảm nhận của mình với Khương Tiêu. Hắn cảm thấy người này giỏi, đẹp, còn thu hút người ta. Hắn muốn ở lại bên cạnh Khương Tiêu, cũng không muốn Khương Tiêu hiểu lầm mình.

Chẳng qua Phó Nhược Ngôn không ngờ Khương Tiêu không hiểu lầm gì mình.

Vẻ mặt anh lộ ra chút áy náy, thậm chí xin lỗi hắn: "Mối quan hệ giữa tôi và Lận Thành Duật rất phức tạp, vậy nên tôi cũng không thể nói mình không có trách nhiệm trong việc cậu ta đi thăm dò thông tin của anh. Tuy nhiên tôi đảm bảo sẽ không nói những chuyện đó ra ngoài nữa. Xin lỗi anh, chuyện này... nếu anh cảm thấy bị xâm phạm đến đời tư thì... ừm... tôi sẽ nỗ lực đền bù cho anh, được chứ?"

Phó Nhược Ngôn sửng sốt, câu trả lời của Khương Tiêu vượt ngoài dự kiến của hắn.

"Cậu... không giận sao?" Phó Nhược Ngôn hỏi.

"Tôi có gì mà giận?" Khương Tiêu thấy khó hiểu: "Đó đều là chuyện riêng của anh, không muốn nói chẳng phải bình thường lắm sao?"

Về phẩm hạnh và tính cách thực tế của Phó Nhược Ngôn, mới đầu anh còn chưa hiểu, nhưng tiếp xúc lâu vậy sớm đã trải nghiệm cực kỳ rõ rệt, sẽ không bị một số tin đồn nhảm nhí thay đổi.

Nghe vậy, toàn thân Phó Nhược Ngôn lập tức thả lỏng lại.

Hắn biết Khương Tiêu không giống những người khác.

"Tôi..." Hắn nhìn Khương Tiêu: "Tôi tới đây... vốn là muốn giải thích với cậu."

"Anh thấy không thoải mái thì không phải giải thích." Khương Tiêu đáp: "Tôi tin tưởng anh."

Phó Nhược Ngôn: "Nhưng tôi thực sự muốn nói cho cậu nghe."

Hắn ngồi tại đó, đã thư thả hẳn, rất lâu rồi hắn không nhắc lại những chuyện này. Quyết định kể cho Khương Tiêu cũng là một sự giải thoát với hắn.

Đối phương sẵn lòng tâm sự, Khương Tiêu cũng không ngại làm người lắng nghe. Anh yên lặng ngồi xuống, không nói thêm gì.

"Lận Thành Duật đã đề cập qua về hoàn cảnh gia đình tôi với cậu. Đây không phải bí mật, những gì cậu ta hỏi thăm được cũng đúng gần hết." Phó Nhược Ngôn kể: "Từ hồi nhỏ xíu tôi đã bắt đầu học cách đầu tư kinh doanh."

Hắn theo cha đi qua phim trường, đi qua lễ trao giải rực rỡ lung linh, đi qua rất nhiều bữa tiệc và sự kiện lớn. Tới độ tuổi nhất định, dĩ nhiên hắn cũng muốn làm chút gì đó.

Mới đầu hắn thử chọn vài kịch bản để đầu tư, kiếm được chút tiền rồi thì bắt đầu tự xây dựng phòng làm việc, ký kết với mấy người mới, bắt đầu thực hiện dự án của riêng mình.

Tuy không kham nổi dự án phim truyền hình lớn nhưng quay chụp mấy quảng cáo hay MV vẫn đủ sức, dần dà cũng nâng đỡ được một số nghệ sĩ có chút tiếng tăm. Ngay lúc phòng làm việc nhỏ đang phát triển không ngừng thì đột nhiên ngã một cú đau điếng.

Một ngôi sao nhỏ dưới quyền của hắn, cũng là người nổi tiếng nhất trong phòng làm việc có dáng dấp nghiêm chỉnh và rất nghe lời. Phó Nhược Ngôn nâng đỡ cậu ta, cho cậu ta phỏng vấn vài bộ phim, một đoàn phim trong số đó là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng, đầu tư hơn trăm triệu, vất vả lắm hắn mới lấy được cho người này vai nam phụ.

Sau đó xảy ra chuyện.

"Thứ kỵ đụng vào nhất trong giới - ma túy. Lúc nhận được thông báo, toàn thân tôi hóa đá." Phó Nhược Ngôn nói với Khương Tiêu: "Không chỉ cậu ta mà còn một nghệ sĩ mới tiềm lực khác cùng làm việc cũng bị kéo xuống nước theo, tra xét ra. Khó coi nhất chính là tại kẽ hở bàn làm việc trong văn phòng tôi... cũng phát hiện một túi."

Nhà nước kiểm soát nghiêm ngặt ma túy, không cần hắn phải nhiều lời.

May mà Phó Nhược Ngôn vốn tính cẩn thận. Trong văn phòng hắn có ba chiếc camera, người ngoài chỉ biết hai chiếc, chiếc còn lại được giấu đi. Sau khi hai chiếc camera bị ác ý cắt điện, chiếc camera duy nhất bị che giấu còn sót lại kia đã chụp được cảnh có người lén lút nhét đồ vào bàn làm việc của hắn.

Trên túi ma túy đó không có vân tay của hắn. Phó Nhược Ngôn đã kiểm tra rất nhiều lần, trao đổi đi trao đổi lại với bên luật sư, công tố viên và cảnh sát, cuối cùng cũng chứng minh được bản thân thực sự không biết gì. Mặc dù kết quả không sao cả nhưng quỷ mới biết hắn đã trải qua khoảng thời gian đó thế nào, suýt nữa đi tù ít nhất mười năm.

Nhưng dẫu chứng minh được bản thân không liên quan đến chuyện này thì tình hình về sau cũng tiêu cực.

Thông báo vừa được phía chính phủ công bố, phòng làm việc lập tức xong đời quá nửa, hơn nữa nhân vật nam phụ của bộ phim lớn kia rơi đài khi đã quay xong cả bộ, thành ra phải quay lại gần hết vì bị chuyện này ảnh hưởng, Phó Nhược Ngôn mới chứng minh được sự trong sạch từ tố tụng hình sự quay lại đã phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ.

Nếu chỉ vậy thôi thì Phó Nhược Ngôn chưa đến mức trở thành nông nỗi hôm nay. Việc kinh doanh sụp đổ coi như học phí trả không, hắn thừa nhận mình quản lý thiếu nghiêm ngặt, may mà bản thân hắn không bị người ta hãm hại chung vào.

Thế nhưng ổn định tâm thái xong không có nghĩa mất đi cái gan đứng dậy lại lần nữa. Truyện Sắc

Chỉ là khi ấy hắn thấy rất lạ, tại sao lại phát sinh vấn đề này?

Chưa bàn đến việc mình bị người ta ác ý hãm hại, phòng làm việc đã được hắn quản lý xem như vô cùng nghiêm ngặt rồi. Để bảo vệ nghệ sĩ, hắn ngăn không cho họ đi cả một số tiệc rượu lộn xộn, tự lo liệu rất nhiều buổi xã giao.

Hắn ngẫm lại, mấy hôm trước khi xảy ra chuyện, hắn đến hội họp tại sinh nhật người bạn. Trong đó có người quấn lấy hắn, nhất quyết đòi châm thuốc cho hắn. Bình thường Phó Nhược Ngôn không hút thuốc mấy, áp lực lớn lắm mới hút vài điếu, song không thích hút thuốc người khác châm. Sau đó hắn nhận nhưng quay đi là ném luôn.

Càng nghĩ về việc này càng thấy kỳ lạ. Trùng hợp quá, trời mới biết trong điếu thuốc đó có gì.

Sau đấy, hắn dứt khoát cai luôn thuốc, nén cơn bực tra xét tiếp, vậy mà lại tra tới mẹ kế của mình.