Tra Công Tự Có Trời Thu

Chương 2



Edit: Mạn Già La

Giản Nhân ngồi trên sô pha, ánh đèn lờ mờ làm cho sắc mặt hắn đen tối không rõ.

Hắn nắm chặt điện thoại, dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Hắn đang tự hỏi, tỷ lệ hắn nhiễm bệnh AIDS có bao nhiêu lớn.

Sau đó hắn phát hiện, đáp án là 99%.

Giản Nhân và Tần Triều Mộ là quen biết lúc đại học, Giản Nhân đối với Tần Triều Mộ vừa nhìn đã yêu, sau đó bắt đầu theo đuổi dài đến hai năm, dưới sự kiên trì của Giản Nhân, Tần Triều Mộ từ một thẳng nam thẳng tắp bị hắn bẻ cong.

Mới bắt đầu ở bên nhau hai năm, Giản Nhân mỗi ngày đều sống trong hạnh phúc lâng lâng, trước khi ngủ ôm Tần Triều Mộ nói câu ngủ ngon, sáng ra thì hôn nhau chào buổi sáng, bình đạm cũng viên mãn.

Nhưng dần dần, thời gian càng lâu, Giản Nhân bắt đầu không giữ được tâm.

Tần Triều Mộ lớn lên đẹp, mày dài mắt trăng non, cười lên còn có hai chiếc răng nanh đáng yêu.

Nhưng liên tục nhìn bảy tám năm, Giản Nhân cảm thấy mình thế nào cũng nhìn chán.

Hắn dần quản không được tay chân mình, trước kia khi bàn chuyện làm ăn các chàng trai cô gái được gọi đến tiếp khách đều bị hắn đẩy ra hết. Nhưng buổi tối hai tuần trước, hắn nhìn chàng trai bên người cười lấy lòng, ánh mắt dừng trên chiếc răng nanh kia.

Lần đầu tiên trong đời, hắn ngầm đồng ý cho đôi tay cậu trai vuốt ve đốt lửa khắp nơi trên người hắn, cùng nhau trải qua một đêm xuân mãnh liệt.

Cũng bắt đầu từ đêm đó, Tần Triều Mộ không còn nói với hắn câu nào nữa, cho đến cuộc gọi ban nãy kia.

Buổi sáng ăn vụng xong món ăn hoang dã về nhà, Tần Triều Mộ đang đổi giày chuẩn bị ra cửa đi làm, vừa đứng dậy, hai người liền đụng nhau.

Sau đó, gần như là trong nháy mắt, một mùi hương ghê tởm chui vào chóp mũi Tần Triều Mộ, thật lâu không tiêu tan.

Giản Nhân nhìn Tần Triều Mộ hơi nhíu mày, nhất thời trong lòng rối rắm, hắn có chút hoảng loạn, nhưng không hối hận, bởi vì tối hôm qua thật là một đêm rất tuyệt vời. Được‎ copy‎ tại‎ ﹙‎ Tr𝑈𝗺‎ tr𝗎yệ𝓃.Ⅴ𝓃‎ ﹚

Đó là cảm giác mới mẻ đã nhiều năm chưa bao giờ trải nghiệm.

Hắn chờ đợi phản ứng của Tần Triều Mộ, nếu Tần Triều Mộ nói chia tay, hắn có lẽ sẽ đồng ý.

Giây tiếp theo, Tần Triều Mộ lui về sau một bước kéo giãn khoảng cách, hơi nghiêng đầu, đáy mắt lộ ra sự xa cách.

Cái gì cũng không nói, Tần Triều Mộ vòng qua hắn đi mất.

Cứ như không thèm để ý chút nào.

Không thể nói được trong lòng là tư vị gì, Giản Nhân đứng ở cửa thật lâu, lâu đến mức mặt trời từ đỉnh núi bò đến đỉnh đầu.

Tần Triều Mộ không nói chia tay, trong lòng Giản Nhân có một chút may mắn mà bản thân hắn cũng chưa nhận ra được, hắn cho rằng hai người chỉ là đang chiến tranh lạnh, nhưng chỉ có Tần Triều Mộ biết, hai chữ chia tay, chỉ là khinh thường nói mà thôi.

Tần Triều Mộ hôm đó liền ở bên ngoài tìm xong phòng ở, chuẩn bị dọn đi.

Chỉ là còn chưa kịp làm đã vào bệnh viện rồi.

Đoạn thời gian hai người ‘chiến tranh lạnh’ này, dưới đáy lòng Giản Nhân phỉ nhổ Tần Triều Mộ keo kiệt, ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ là ngoại tình có một lần thôi có cần phải tức giận chiến tranh lạnh thế không?

Tần Triều Mộ cho rằng cậu không nói chuyện với hắn, thì hắn sẽ xáp lại giống như trước sao?

Đừng nghĩ đẹp quá.

Trong lòng Giản Nhân nghẹn tức, hắn làm việc càng thêm khoa trương, gần như là cả ngày dính nẹo với chàng trai kia, suốt hai tuần không về nhà.

Giản Nhân nghĩ, tuy rằng nửa tháng nay mình cũng chưa tiếp xúc thân mật với Tần Triều Mộ, nhưng thời kỳ ủ bệnh của bệnh AIDS rất dài, Tần Triều Mộ không biết nhiễm khi nào, mà mình là người từng thân mật nhất với cậu ta, xác suất không bị lây bệnh là cực kỳ bé nhỏ.

Tiện nhân!

Giản Nhân ném điện thoại ra ngoài, rơi xuống bể nát.

“Anh yêu, sao thế?” Một bàn tay mang theo hơi nước ẩm ướt xoa thái dương Giản Nhân, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.

Giản Nhân giơ tay nắm lấy, hấp thụ một chút ấm áp, trong lòng hắn nghĩ: May mắn, còn có người đi cùng mình.

Thấy hắn không nói lời nào, cậu trai hôn một cái lên đỉnh đầu hắn, lại hỏi “Làm sao vậy, nói cho em biết đi.”

Giản Nhân nắm tay đặt ở bên môi hôn nhẹ, hắn chần chờ “Bích Dương Địch, nếu anh nói anh có bệnh AIDS… em…”

Mặc dù chàng trai đến ABC cũng không học được đầy đủ, nhưng nghe đâu là du học từ nước ngoài về, còn có một tên tiếng Anh đầy phong cách tây, tên là “Bích Dương Địch”.

Tên Bích Dương Địch có hơi khó đọc, nhưng trong lòng Giản Nhân so với Tần Triều Mộ sinh sống ở bản địa thì ‘Bích Dương Địch’* khí chất hơn nhiều.

[*] Ở bản convert để là “đồ quê mùa”:>

Tần Triều Mộ trong lần đầu tiên nghe thấy tên này, thiếu chút nữa cười rụng hai chiếc răng nanh luôn, Bích Dương Địch, Bích Dương Địch, người cũng như tên ha.

Tay Bích Dương Địch cứng đờ, mắt đảo láo liên.

Vì một kim chủ mà liều mạng, thì thật chẳng đáng giá.

Kiên định rút tay về, trong lòng Bích Dương Địch thấp thỏm, cậu ta bọc áo choàng tắm, đến cả quần áo cũng không kịp thay, liền tìm cớ ra ngoài “Anh Giản, đột nhiên em nhớ ra em còn có chút việc phải làm, nên về trước nha…”

Mặt Giản Nhân sầm xuống, không có động tác nào, cứ như vậy nhìn cậu ta.

Cửa mở được một nửa, Bích Dương Địch lại quay ngược về, cậu ta nhanh chóng cầm lấy chìa khóa chiếc siêu xe mà Giản Nhân mới mua cho cậu ta trên bàn, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét biến mất.

Giản Nhân vẫn ngồi đấy không nhúc nhích, Bích Dương Địch rời đi hắn một chút cũng không bất ngờ, trong lòng lại ngoài ý muốn không đau buồn.

Đầu óc hắn trống rỗng, bản thân cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cứ như vậy ngơ ngác ngồi đến tận đêm khuya.

Trong phòng yên tĩnh, ánh đèn vẫn tối tăm như thế, một chút tiếng động cũng không có, Giản Nhân lại chợt hoàn hồn, ánh mắt hắn hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, giống như đang tìm người nào đó.

Giản Nhân cảm thấy có chút lạnh, lạnh lẽo từ khắp người chui ra.

Lúc này, Giản Nhân đặc biệt muốn ôm Tần Triều Mộ, hắn nhớ tới mỗi mùa đông trước kia, cho dù bên ngoài có đổ tuyết lớn đến đâu, thì ổ chăn trong nhà vĩnh viễn luôn ấm áp, cơ thể Tần Triều Mộ tựa như một lò sưởi nhỏ, ôm vào trong ngực rất nhanh có thể ngủ được.

Giản Nhân đi vào phòng ngủ xốc chăn lên, trên giường trống rỗng một người cũng không có, hắn cuộn người rúc trên giường, ép mình đi vào giấc ngủ.

Trong ý thức mơ màng, Giản Nhân mơ một giấc mộng, hắn mơ thấy Tần Triều Mộ thời đại học, luôn chạy trên sân bóng đá, một đôi chân thon dài dẫn bóng, vượt qua hết đối thủ này đến đối thủ khác, sau đó nhấc chân đá một cái.

Tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng truyền đến, trong mắt Giản Nhân lại chỉ có một người, hắn thấy Tần Triều Mộ quay đầu lại, trong nháy mắt lại lâu như cả đời, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Nhân bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hắn che lồng ngực rung động không thôi, nghe tiếng tim đập như trống, nghĩ thầm, thì ra từ đầu đến cuối, người có thể làm mình động lòng chỉ có một mình Tần Triều Mộ.

Lòng hắn tràn đầy vui mừng, cho rằng mình tìm về được tình yêu bảy năm trước, hắn đem tất cả ốm đau trắc trở ném ra sau đầu, ở buổi tối này bảy năm sau, hắn cảm thấy mình có thể một lần nữa vì Tần Triều Mộ vượt lửa băng đèo.

Ôm gối đầu của Tần Triều Mộ, Giản Nhân mơ mơ màng màng nghĩ, ngày mai đến bệnh viện làm kiểm tra trước, sau đó mang theo đồ ăn vặt Tần Triều Mộ thích nhất đi gặp cậu, mặc kệ đến lúc đó kết quả kiểm tra thế nào, chính mình cũng sẽ không chân trong chân ngoài nữa, chỉ cùng Tần Triều Mộ thôi.