Tra Công Tự Có Trời Thu

Chương 7: Kết thúc



Edit: Mạn Già La

Hai tuần sau Tần Triều Mộ lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe, sau khi nhìn thấy kết quả cậu thở phào nhẹ nhõm, tâm treo lâu như vậy rốt cục thả trở về.

Ngụy Vũ giúp cậu tháo găng tay ra, lại cởi khăn quàng cổ để lên cổ tay mình, mặt mày mang theo nụ cười.

“Yên tâm rồi chứ, bịt kín mít như vậy.”

Nhà Ngụy Vũ cách bệnh viện cũng không gần, Tần Triều Mộ không muốn trở về nhanh như vậy, bọn họ đi vào một quán cà phê bên kia đường, gọi hai tách cà phê để giết thời gian.

Lo lắng đề phòng hai tuần, hiện tại thả lỏng, đột nhiên trong đầu Tần Triều Mộ toát ra rất nhiều ý niệm kỳ lạ cổ quái, những chuyện trước kia không có thời gian cùng cơ hội đi làm, Tần Triều Mộ toàn bộ muốn đi thử một lần.

Ngụy Vũ nghe cậu nhắc tới, còn tích cực hơn cả Tần Triều Mộ, đã bắt đầu lên kế hoạch hành trình kế tiếp.

Lại nói chuyện một lát, Tần Triều Mộ đứng dậy “Ngụy Vũ, cùng em đi lấy chút đồ đi. ”

Hai người lái xe đến dưới lầu nhà Giản Nhân, Tần Triều Mộ từ trong chậu hoa ở cửa tìm ra chìa khóa mở cửa, Ngụy Vũ tỏ vẻ mình không đi vào, ở cửa chờ.

Trong phòng một chút hơi người cũng không có, tro bụi khắp nơi, Ngụy Vũ thấy vậy, từ trong cốp xe lấy ra một cái khẩu trang đeo cho Tần Triều Mộ.

Tần Triều Mộ tính chuẩn Giản Nhân lúc này không ở nhà, động tác của cậu vô cùng nhanh lẹ, thu dọn một ít đồ vật rất quan trọng đối với mình, những thứ tạp nham khác đều lười liếc một cái.

Ngụy Vũ đợi không đến mười phút, Tần Triều Mộ liền mang theo một cái ba lô dẹt đi xuống.

Lúc đóng cửa, vẻ mặt Ngụy Vũ chua lòm “Chìa khóa.”

Tần Triều Mộ ném chìa khóa vào chậu hoa.

Mới vừa ngồi lên xe, Giản Nhân cả người mùi rượu xuất hiện ở giao lộ, hắn nhìn thấy Tần Triều Mộ trên ghế phụ, lập tức nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới.

Tần Triều Mộ cúi đầu kiểm kê đồ đạc trong túi không chú ý, Ngụy Vũ ngược lại là người đầu tiên phát hiện, anh chờ Giản Nhân đến gần một chút, nghiêng người đến gần hôn trán Tần Triều Mộ một cái chốc, âm thanh cực kỳ vang dội.

Tần Triều Mộ đầu cũng không nâng, trở tay tát một cái lên ót Ngụy Vũ “Lái xe.”

Ngụy Vũ mỹ mãn đạp ga.

Giản Nhân trơ mắt nhìn xe càng chạy càng xa, một chút sức lực cuối cùng đều bị rút ra, suy sụp ngã xuống đất.

Trên đường có người chỉ trỏ hắn, Giản Nhân cũng không để ý tới, hắn nhìn chằm chằm mặt trời nóng rực, bị nóng chảy nước mắt cũng không dời ánh mắt.

Nằm đến khi mặt trời lặn, Giản Nhân đầu nặng chân nhẹ đứng lên, trước mắt hắn một trận mơ màng, gần như không nhìn thấy gì.

Giản Nhân đi vào khu đèn đỏ.

“Dương Dương, đây là ai vậy.”

Bây giờ Bích Dương Địch không gọi là Bích Dương Địch nữa, mà gọi là Dương Dương, ăn mặc giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, bị một người đàn ông vai u thịt bắp ôm eo, vẻ mặt sợ hãi.

“Anh Phong, em không quen biết, chắc hắn ta nhận nhầm người thôi.”

Bích Dương Địch còn chưa dứt lời, thì Giản Nhân hai mắt đỏ ngầu xông lên bóp chặt cổ cậu ta.

Giản Nhân bộ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi “Chính là mày, mày là thứ đê tiện!”

Bích Dương Địch ra sức giãy giụa, nhưng Giản Nhân kẹp rất chặt, bàn tay bóp trên cổ cậu ta giống như hai gọng kìm sắt, Bích Dương Địch tránh thế nào cũng không thoát dược.

“…Anh Phong… cứu… mạng” Bích Dương Địch cầu cứu anh Phong.

Anh Phong lùi lại một bước, châm thuốc hút “Dương Dương, nợ tình của cậu tôi không tiện nhúng tay.”

Hút xong một điếu thuốc, thấy Bích Dương Địch thật sự thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, lúc này anh Phong mới một cước đá bay Giản Nhân.

Bích Dương Địch xụi lơ trên mặt đất, mắt đầy sao xẹt.

Anh Phong ngồi xổm trước mặt Giản Nhân “Ê, mày và Dương Dương có chuyện gì vui thế, kể tao nghe chơi?”

Giản Nhân bị anh Phong một cước đá vào bụng, đau đến mức không thể thẳng lưng, ngẩng đầu phun máu vào mặt anh Phong.

Ánh mắt anh Phong lạnh xuống, gã giơ tay lên, từ trong đám người lao ra mấy đại hán dữ tợn, xách Giản Nhân cùng Bích Dương Địch ném vào trong ngõ.

Dựa vào tường, anh Phong lười biếng nói: “Động thủ đi.”

Được lệnh, bọn đại hán hoạt động tay chân, một hồi bùm bụp vang lên, sau đó là quyền cước cộng lại hướng trên người Giản Nhân chào hỏi.

Bích Dương Địch còn chưa kịp thở dốc, cậu lạnh run rúc ở góc tường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Anh Phong hướng Bích Dương Địch ngoắc ngoắc tay, Bích Dương Địch ngoan ngoãn đi qua, bị anh Phong ca một phen ôm ót.

Lúc này anh Phong lại cười tủm tỉm “Dương Dương, có đau không?”

Bích Dương Địch nào dám trả lời, tính tình anh Phong âm tình bất định*, hơi sơ sẩy chút là dẫm trúng boom ngay.

[*] Tâm tình không ổn định, không biết đường lần

Bích Dương Địch cắn cắn môi, khóc càng dữ hơn.

“Ôi chao, nhóc đáng thương.” Anh Phong cúi đầu, cùng Bích Dương Địch hôn sâu, tiếng nước chậc chậc không dứt bên tai.

Giản Nhân từ trong tiếng kêu đau đớn nặn ra một tiếng cười, rồi sau đó biến thành cười to, nghe vào làm cho người ta không thở nổi.

Kêu đàn em dừng tay, anh Phong đi tới giẫm mặt Giản Nhân vào bùn “Ê cưng, mày âm dương quái khí gì đó, điên rồi?”

“Thằng đó có ——”

Giản Nhân chuyển mắt nhìn chằm chằm anh Phong, trên mặt mang theo khoái y vặn vẹo, gằn từng chữ một

“Bệnh, si, đa!”

Ánh mắt sắc bén của Phong ca bắn thẳng về phía Bích Dương Địch.

Sắc mặt Bích Dương Địch trong nháy mắt trắng bệch, cậu ta nói năng lộn xộn “Không có! Em không có… anh Phong anh đừng tin hắn ta!”

“Tốt nhất là không có, chờ lát nữa đến bệnh viện làm kiểm tra, nếu có thật, ông đây liền lột da cưng ra may áo!”

Nói xong, anh Phong nhặt một viên gạch từ trên mặt đất lên, ước lượng một chút

“Hôm nay ra ngoài chơi, không dẫn theo tên kia, bằng không còn có thể để mày dễ chịu chút!”

Anh Phong liếc mắt nhìn dưới háng Giản Nhân, cong gối, đột nhiên giơ cao tay hung hăng đục xuống!

Trong tích tắc máu tươi văng khắp nơi, tất cả mọi người ở đây, ngay cả Phong ca cũng đau giùm.

Giản Nhân rõ ràng cực kỳ đau đớn, há to miệng nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được, hai tay hắn cào lung tung, co giật ngất đi.

Giản Nhân nằm trong ngõ gần một ngày, không biết là ai gọi cấp cứu đưa hắn vào bệnh viện.

Trong phòng cách ly của bệnh viện, Giản Nhân chậm rãi tỉnh lại.

Có người đẩy cửa, vừa vào liền lải nhải không ngớt “Sếp cuối cùng cũng tỉnh rồi, khoảng thời gian ngài không ở công ty này, mọi người đều như rắn mất đầu, hạng mục đình trệ, lợi nhuận thua lỗ, ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này Tạ thiếu còn nói muốn rút vốn, giờ phải làm sao đây sếp?”

Giản Nhân giống như một vũng nước chết, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, “Gọi luật sư Thẩm tới. ”

Luật sư Thẩm lập tức đến, kẹp một cái cặp công văn, một bộ dáng vẻ tinh anh.

Không ai biết họ nói gì trong phòng bệnh, chỉ biết sau khi Thẩm luật sư đi ra, nói một câu “Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là luật sư riêng của Giản tiên sinh nữa.”

Mười hai giờ đêm, Giản Nhân trở về nhà bất chấp sự can ngăn của bác sĩ.

Mười hai giờ rưỡi hắn khóa trái cửa chính, thay dép lê từng bước đi đến bên cửa sổ.

Giản Nhân ngồi trên ghế dài, tưởng tượng mình là Tần Triều Mộ đang phơi nắng sau buổi trưa, ghế dài lung la lung lay.

Một chút, hắn mở tủ đầu giường ra, đồ đạc bên trong thiếu một nửa, còn lại đều có liên quan đến mình.

Giản Nhân giống như được trân bảo ôm toàn bộ chúng nó vào trong ngực, trở lại phòng khách.

Hai giờ mười phút, Giản Nhân ở nơi Tần Triều Mộ bình thường đọc sách viết viết vẽ vẽ, nét mặt bình tĩnh, ánh mắt không hề có tiêu cự.

Ba giờ, trong biệt thự sáng lên ánh lửa ngút trời, Giản Nhân ngồi trên ghế dài, ôm một đống tạp vật, trong tay cầm một tờ giấy sách.

Giản Nhân chậm rãi đọc:

“Vĩnh viễn sống trong vô tri

Sống trong tham lam

Sống trong bất mãn

Sống trong thế giới của chính mình

Giống như tôi

Mỗi một tấc da

Mỗi một khối máu thịt

Mỗi một giọt máu tươi

Mỗi một đốt xương cốt

Tiêu cực thấm vào các khe xương

Lại tràn ra từ lỗ chân lông

Sau đó hấp thụ tại mặt ngoài cơ thể

Đem lưng tôi chậm rãi

Chậm rãi nghiền nát

Từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân tôi

Toàn bộ không đúng tí nào

Tôi là xứng đáng nhất

Người không xứng có được hạnh phúc nhất

Sau khi tôi chết

Không người kế nghiệp

Không ai nhặt xác

Tôi bị vứt xác nơi hoang dã

Hoặc là xương cốt không còn

Mỗi một tro cốt của tôi

Đều đang nói rằng tôi vô năng”

- -•o0o•• End ••o0o•--