Tra Kỳ Ngộ Vãn

Chương 3



7.

Chuyện yêu sớm của bọn họ bị bố mẹ Lộc Dạng nhanh chóng phát hiện.

Nửa cuối học kỳ năm thứ hai trung học, Lộc Dạng chuyển trường.

Cô ta nói rằng cô ta sẽ học hành chăm chỉ và Thẩm Kỳ hãy đến tìm cô ta sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Từ đó trở đi, Thẩm Kỳ liều m/ạng học tập, tựa như đang cố gắng bù đắp tất cả kiến thức thiếu sót trong thời gian qua. Thời gian nhanh chóng trôi qua, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.

Tôi nghe bạn cùng lớp nói rằng Lộc Dạng đã bỏ Thẩm Kỳ để xuất ngoại.

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nhưng không ngờ được đến năm ba đại học, tôi lại gặp lại anh ta ở trường.

Anh ta cầm một chiếc áo vest trên tay, lông mày đầy vẻ xa cách, cả người toát ra khí chất cao quý. Anh ta đã thay đổi hoàn toàn, không còn là thiếu niên trẻ tuổi phóng túng buông thả mà biến thành một người chín chắn điềm tĩnh.

"Đã lâu không gặp. Tôi cùng cựu sinh viên trường mình đang thực hiện một dự án, hợp tác với cả trường của cậu." - Thẩm Kỳ chào hỏi.

Tôi là một trong những người có trách nhiệm đón tiếp.

Thoáng chốc đã hai năm trôi qua, sau khi tốt nghiệp, anh ta tìm được một số đối tác chấp nhận đầu tư và bắt đầu khởi nghiệp.

Thẩm Kỳ có con mắt nhạy bén, luôn có thể đưa ra những quyết sách có lợi nhất và tìm ra cách thoát khỏi những biến đổi bất ngờ của thị trường.

Trước sự cám dỗ của mức lương cao, tôi đã gia nhập công ty của anh ta với vai trò trợ lý đặc biệt và chỉ nghe lệnh chỉ đạo trực tiếp của mình ông chủ là anh ta.

Làm ăn tất nhiên không tránh khỏi phải xã giao, anh ta có một nam trợ lý luôn có trách nhiệm đưa anh ta về nhà sau mỗi buổi xã giao như vậy. Nhưng hôm đó đúng lúc nam trợ lý xin nghỉ phép nên tôi đã lái xe chở Thẩm Kỳ về.

Trong xe yên ắng, Thẩm Kỳ dựa vào ghế sau mệt mỏi nhắm mắt lại, hàng mi dài khép lại. Tôi tưởng rằng anh ta đã ngủ rồi, tâm trạng đang vui vẻ nên khe khẽ ngân nga một khúc hát.

“Sao tôi nghe được có chuyện gì vui vẻ vậy?” - Một giọng nam khàn khàn đột nhiên vang lên.

Thì ra anh ta đã tỉnh rồi.

"Hôm nay là sinh nhật của dì tôi, mẹ tôi đã gửi cho tôi một đoạn video của bọn họ trong bữa tiệc, khá vui vẻ." - Tôi lúng túng nói.

Thẩm Kỳ khẽ ừm một tiếng.

"Sinh nhật cả gia đình nên tụ tập cùng nhau, vui vẻ chúc mừng."

Anh ta dường như vô cùng mệt mỏi, vươn tay xoa xoa thái dương, giọng điệu như sắp kiệt sức.

Khi đến dưới chung cư, xe ch/ết máy, Thẩm Kỳ xuống xe. Cũng không biết tại sao, lúc này bóng lưng của người đàn ông cao lớn tuấn tú đột nhiên lộ ra vẻ cô đơn, lạc lõng.

Cuối cùng, tôi không nhịn được mà hét lên với anh ta:

“Thẩm Kỳ, cũng chúc anh sinh nhật vui vẻ.” - Tôi nhớ, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của anh ta.

Thẩm Kỳ dừng lại, vẫn quay lưng về phía tôi nói lời cảm ơn.

8.

Sau đó tôi có một người theo đuổi và tôi hẹn nhau ăn tối với anh ấy sau khi tan sở.

Trong bãi đậu xe, nam trợ lý đang chuẩn bị cùng Thẩm Kỳ ra ngoài xã giao nhìn thấy tôi liền nói đùa:

"Thời Niệm, sao hôm nay trông cô xinh đẹp thế? Đi gặp bạn trai à?"

“Không có, tôi chỉ đi ăn cơm thôi.” - Tôi có chút xấu hổ, mím môi mỉm cười với cậu ta.

Bíp bíp bíp.

Cách đó không xa, chiếc Porsche bấm còi inh ỏi. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh. Anh ta liếc nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, vẻ mặt không vui, sau đó cau mày yêu cầu trợ lý Dương nhanh lên xe.

Vào trăng đã lên tới đỉnh đầu, còn chưa ăn xong bữa cơm, điện thoại của tôi chợt đổ chuông.

Trợ lý Dương nói Thẩm Kỳ uống quá nhiều, liên tục gọi tên tôi, nhất quyết đòi tôi tới, cậu ấy cũng không làm gì được. Tôi đành cam chịu số phận, bất lực đi đón ông chủ.

"Cô đến rồi, Thẩm tổng nhất quyết không chịu lên xe để tôi chở về." - Trợ lý Dương vẻ mặt bất đắc dĩ mở cửa xe bên phía ghế lái.

Tôi thở hổn hển, nghiêng nửa người vào bên trong: "Thẩm tổng, anh tìm tôi à?"

Thẩm Kỳ đang gục trên vô lăng bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cà vạt lỏng lẻo, hai cúc áo sơ mi đã được cởi ra, để lộ xương quai xanh. Thẩm Kỳ say rượu đặc biệt chậm chạm, anh ta ngước mắt, mờ mịt nhìn tôi hồi lâu mới mở miệng:

“Tìm em đưa tôi về nhà.” - Sau đó anh ta mới duỗi đôi chân dài, chậm rãi di chuyển toàn bộ cơ thể sang ghế phụ.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho ngồi vào ghế lái.

Trợ lý Dương lái xe của tôi đi, mà tôi, lần thứ hai trở thành tài xế cho Thẩm Kỳ. Khi đến lầu dưới nhà anh ta, tôi đánh thức anh ta dậy:

"Thật xin lỗi, tôi gọi em tới đã làm phiền buổi hẹn hò của em. Có ảnh hưởng gì không?" - Thẩm Kỳ mở mắt ra, tròng mắt chứa đầy tia m/áu đỏ ngầu, có chút đáng sợ.

"Không sao, không sao, vừa hay tôi cũng thấy mình không hợp với anh ấy, tôi đang không biết từ chối anh ấy như thế nào." - Tôi xấu hổ vô cùng.

Đúng là cực kỳ xấu hổ.

"Thẩm tổng, tôi để xe ở đây cho anh, tôi sẽ bắt taxi về." - Tôi lấy chìa khóa xe đưa cho Thẩm Kỳ, chuẩn bị xuống xe.

“Đợi đã.” - Thẩm Kỳ túm lấy tôi, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên áp sát vào tôi.

"Nếu không thì cân nhắc tôi một chút." - Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc.

Mùi rượu nồng nặc, kèm theo hơi thở nóng hổi xộc thẳng vào mặt tôi.

"Hả?" - Tôi hoàn toàn choáng váng.

Tôi không nghe nhầm đúng không?

"Tôi nói, em hãy cân nhắc tôi." - Đôi môi ấm áp của Thầm Kỳ áp vào tai tôi, mờ ám thổi hơi nóng, anh ta lặp lại lời mình một lần nữa.

Trong mấy năm qua, anh ta chưa từng nhắc đến Lộc Dạng. Tôi cứ tưởng anh ta đã quên cô ta rồi.

Chúng tôi ở bên nhau.

Tuy bề ngoài anh ta có vẻ lạnh lùng nhưng đối với tôi lại rất điềm tĩnh, ân cần. Chỉ là anh ta đã không còn sự liều lĩnh và điên cuồng của tuổi trẻ nữa mà thôi.

Tôi hơi mất mát nhưng cũng thầm tự an ủi mình rằng anh ta không còn là thiếu niên lỗ mãng của ngày xưa nữa.

Mọi thứ dừng như trở nên rất tốt. Tôi đã nghĩ chúng tôi có thể yên bình ở bên nhau như vậy mãi mãi.

9.

Thẩm Kỳ nấu rất nhiều món.

Màn đêm buông xuống khắp thành phố, bàn ăn đầy ắp món ăn ngon.

Lộc Dạng có mái tóc dài, làn da trắng nõn, lúc này, trong đôi mắt cô ta tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Cô ta gắp lên một miếng sườn chua ngọt, vui vẻ reo lên:

“Anh vẫn còn nhớ em thích ăn món này à?”

"Nhớ chứ." - Thẩm Kỳ mở chai rượu vang đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm mà không động đũa.

Anh ta ngồi đối diện với Lộc Dạng, lơ đãng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, quay đầu nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tôi buồn chán bay lướt quanh bàn ăn, nỗi đau nhức nhối trong lòng gần như đã trở nên tê dại.

Tay nghề nấu ăn của Thẩm Kỳ rất tốt. Nhưng trong sáu năm chúng tôi ở bên nhau, anh ta chỉ nấu ăn có mấy lần. Mà tất cả, đều là tôi đã quấy rầy anh ta rất lâu, dùng mọi thủ đoạn ép buộc mới khiến anh ta vào bếp mấy lần.

Ăn xong, anh ta vẫn thu lãi.

Những nụ hôn nhẹ, dày đặc rơi xuống, triền miên và nóng bỏng, Thẩm Kỳ ngựa quen đường cũ nhéo vào eo tôi, hung hăng dùng sức lấn tới. Tôi cắn chặt môi, đôi mắt ngấn nước, cố gắng kìm nén tiếng nức nở không ngừng phát ra từ cổ họng….

Cẩu nam nhân!

Hóa ra chỉ mà do không đúng người mà thôi. Tôi thở dài thảm hại, cảm thấy mình thật vô dụng.

Ngày thứ ba sau khi tôi ch/ết, th/i thể tôi bị cuốn trôi đi rất xa, có rất nhiều loài cá hình thù kì quái bơi tới tò mò rỉa da thịt tôi. Bọn chúng chắc là bị đói từ rất lâu rồi. Những chiếc răng sắc nhọn x/é toạc phần thịt phù thũng, linh hồn tôi run lên vì đau đớn, ngày càng trở nên trong suốt.

Thẩm Kỳ gọt táo cho Lộc Dạng lúc cô ta đang được truyền nước.

Vào ngày thứ tư, mưa lớn trong thành phố cuối cùng cũng tạnh. Đuôi cá bơi quất vào mặt tôi, rong rêu bắt đầu cuống đầy vào mái tóc dài của tôi. Tôi không biết đây là đâu mà chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng chuông trang nghiêm của nhà thờ.

Lộc Dạng nũng nịu phàn nàn về vị đắng của thuốc, muốn ăn hạt dẻ rang với đường, Thẩm Kỳ liền lái xe đi mua.

Ngày thứ năm...

Ngày thứ sáu...

Vào ngày thứ bảy, Lộc Dạng hồi phục và được xuất viện.

“Tôi đưa em về nhà.” - Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện, Thẩm Kỳ vừa khởi động xe vừa nói.

"Em sẽ không trở về." - Lộc Dạng cắn môi, thấp giọng nói.

“Thẩm Kỳ, em đến nhà anh được không?”

“Tôi đã kết hôn rồi.” - Thẩm Kỳ nắm chặt vô lăng, cau mày trầm giọng nói.

Cẩu nam nhân hoá ra vẫn nhớ mình đã kết hôn.

Tôi ngồi ở ghế sau và mỉm cười mỉa mai. Tại sao phải ra vẻ tiết chế vậy chứ?

Đưa người ta cùng về nhà đi, dù sao tôi cũng ch/ết rồi, đúng lúc nhường chỗ cho các người.

“Em biết, em sẽ chỉ ở lại một đêm thôi, ngày mai tìm được chỗ ở mới em sẽ rời đi.”

"Anh giúp em đi mà." - Nước mắt lưng tròng, Lộc Dạng trông có vẻ rất buồn.

"Được." - Sau một hồi im lặng, Thẩm Kỳ đồng ý.

Tôi theo bọn họ trở lại biệt thự.

Thẩm Kỳ sai quản gia dọn dẹp phòng dành cho khách, để Lộc Dạng ở trong đó. Anh ta rất bận, các cuộc gọi từ trợ lý của anh ta liên tục vang lên.

Mấy ngày nay, anh ta chỉ dành thời gian cho Lộc Dạng, hầu như không giải quyết chuyện công việc.

Tôi nhìn Lộc Dạng đang tò mò xem xét quanh nhà, động tác nhanh nhẹn như con thoi.

“Thẩm Kỳ, em có thể đi dạo xung quanh được không?”

Thẩm Kỳ đang nghe điện thoại xử lý công việc, tuỳ ý trả lời “được” một tiếng.

Lộc Dạng lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ. Tôi bất lực nhìn cô ta mở cửa, từng bước một bước vào phòng ngủ.

Thật kinh tởm.

Nỗi h/ận th/ù kìm nén trong lòng trỗi dậy, tôi nhìn Lộc Dạng không chút kiêng kị nhìn đồ đạc trong phòng, ngón tay mảnh khảnh của cô ta lướt qua bàn trang điểm, tủ quần áo, ga trải giường tơ tằm của tôi...

Tôi không thể không cảm thấy sụp đổ, run rẩy gào lên.

Cút.

Cút ra ngoài.

Đừng chạm vào đồ của tôi.

….

Chẳng ai nghe thấy cả.

Tôi quá mệt nên bay tới và ngồi trên ghế sofa suốt cả buổi chiều.

Có vài bông hồng được cắm trong một chiếc bình trên bàn cà phê. Tôi mệt mỏi chống cằm, cả người ngây ngẩn.

Mệt quá.

May mắn, tôi có dự cảm rằng mình sẽ sớm được về nhà. Tôi thực sự muốn nhanh chóng được trở về nhà.

Tôi hy vọng cha mẹ tôi sẽ không quá đau buồn khi biết tin tôi qua đời.

Lần trước tôi gọi điện cho họ, cha mẹ tôi biết tin tôi và Thẩm Kỳ sắp ra nước ngoài, họ vui vẻ bảo chúng tôi đừng về vội mà hãy ở lại hưởng thụ, vui chơi thoả thích rồi trở về cũng được.

Nhưng tôi không thể quay lại