Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 13: Đạn 7,62 milimet



Phương Đàm và Kha Tiểu Duy nói, học kỳ này Thiệu Càn Càn chó ngáp phải ruồi, học môn nào cũng có thể gặp Lâm Gia Thố.

Môn tennis trước đó, sự kiện say rượu sau này, lại đến hiện tại cùng nhóm môn bàn cát.

Thiệu Càn Càn cũng cảm thấy rất không bình thường, ròng rã một năm rưỡi trước đó cô đều không thể đến gần được với vị đại thần này, gần đây lại tiếp xúc rất nhiều lần.

Kha Tiểu Duy nói, cái này có thể gọi là duyên phận. Bạ𝗇‎ đa𝗇g‎ đọc‎ tru𝓎ệ𝗇‎ tại‎ ﹏‎ T𝑹𝐔𝑴T𝑹𝐔‎ 𝘠Ệ𝑵.𝒱𝗇‎ ﹏

Có lẽ… vậy.

Nhưng có sự kiện nôn mửa trước đó, cô cảm thấy duyên phận này có thể xưng là nghiệt duyên, cô mất mặt như vậy, thật sự làm cho chính mình không dám ngẩng đầu lên trước mặt nam thần.

Nói về chuyện cùng nhóm môn bàn cát này, nguyên nhân là do phụ thân đại nhân vĩ đại của cô, thầy Thiệu, làm xáo trộn các nhóm ban đầu của cả lớp, sau đó ghép tổ ngẫu nhiên, theo đó mà hình thành nhóm mới.

Không biết xui xẻo thế nào, Thiệu Càn Càn cùng Lâm Gia Thố còn có ba bạn khác trong lớp tạo thành một nhóm, hiện tại ngồi bên cạnh cô chính là Lâm Gia Thố, gây ảnh hưởng đến mức cô nghe giảng cũng không dám thất thần.

“Trong bàn cát, sự phối hợp giao lưu giữa các thành viên trong nhóm cực kỳ quan trọng, sở dĩ thầy làm xáo trộn các nhóm là bởi vì không muốn để các em lại cùng nhóm với người quen nữa, phải biết rằng, ra xã hội, bước vào một công ty, đồng nghiệp của các em ngay từ đầu cũng không phải là người quen.” Thiệu Quảng Ngữ nói: “ Các tiết học của học kỳ này đều ngồi theo như vị trí hiện tại, tháng sau bốn lớp chúng ta cùng nhau tiến hành một cuộc thi đấu cỡ nhỏ, nhóm nào nằm trong top mười vị trí đầu cuối kỳ được cộng điểm, quy tắc cộng điểm cụ thể thầy sẽ để thành viên ban cán sự lớp gửi cho từng nhóm.”

“A…”

“Đừng a, mỗi người các em đều phải nghiêm túc với chuyện này, thành viên trong nhóm giúp đỡ đốc thúc lẫn nhau, hiểu không.”

“Hiểu ạ…”

Tiếng đáp lời ỉu xìu, nhưng Thiệu Quảng Ngữ cũng nhìn quen cảnh tượng sinh viên đại học như thế, nói câu tan học liền cầm sách đi ra ngoài.

“Ôi tốt quá rồi, chúng ta cùng một nhóm với Gia Thố, đây không phải là chắc chắn sẽ nằm trong top mười hay sao?” Một nam sinh trong nhóm vui vẻ nói.

“Đúng vậy đúng vậy vận may hôm nay thật là tốt!”

“Gia Thố, tớ không hiểu lắm, làm phiền cậu chỉ bảo một chút.”

Lâm Gia Thố cười nói: “Không hiểu vấn đề cũng không có gì nghiêm trọng, sau này bớt chút thời gian ra cố gắng ôn luyện là được rồi, nếu buổi tối cuối tuần có thời gian thì có thể tới cùng nhau học, các cậu cảm thấy thế nào?”

“OK, cuối tuần là rảnh rỗi nhất không phải sao.”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta gà như thế phải ôn luyện một chút.”

“Ừm ừm tớ cũng có thể tham gia!”

“Nhìn thành viên trong nhóm bàn bạc sôi nổi, trong lòng Thiệu Càn Càn kêu rên một trận, cái quỷ gì vậy, rút thời gian cuối tuần để ôn luyện, đây chính là thời gian livestream vô cùng quý báu của mình mà…

Có lẽ là vẻ mặt sầu khổ của Thiệu Càn Càn trong đám người đang vui sướng quá mức nổi bật, Lâm Gia Thố một giây sau liền quay đầu nói với cô: “Thế nào, bạn học Thiệu có vấn đề?”

Thiệu Càn Càn sững sờ, nghiêng đầu tới gần anh một chút: “Hả? Vấn đề gì.”

Lâm Gia Thố thấy dáng vẻ không nghe rõ của cô, có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, sao cô có thể liên tục thất thần vậy?

“Ý của tớ là, cậu mặt ủ mày chau giống như là có chút khó khăn. Nếu như cậu có khó khăn gì thì có thể nói, chúng ta có thể đổi thời gian.”

Mấy người khác sau khi nghe xong ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cô.

Thiệu Càn Càn nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy nếu như một giây sau cô dám nói “khó xử” thì bọn họ cũng dám lấy bàn phím nện cô. Thật sự mà nói, nơi nào có Lâm Gia Thố nơi đó sẽ mang chế độ hoàng quyền chuyên chế, lời anh mở miệng nói chính là thánh chỉ, ai phản đối thì người đó sẽ bị fans cuồng bên cạnh nhảy lên kéo ra ngoài chém đầu thị chúng.

Thiệu Càn Càn cười khan một tiếng: “ không cần đâu, nghe theo số đông đi.”

Lâm Gia Thố: “Ồ?”

Thiệu Càn Càn vội vàng gật đầu, tỏ vẻ bản thân mình thật sự sẽ không làm kẻ ngáng đường trong nhóm.

Lâm Gia Thố hài lòng thu hồi ánh mắt đặt trên người Thiệu Càn Càn, nói với những người khác: “Ừm, vậy thời gian cụ thể quyết định sau, đến lúc đó gọi điện thoại liên lạc.”

“Được.”

Sau khi cuộc thảo luận ngắn ngủi qua đi, mọi người liền chuẩn bị tự mình tản ra.

Thiệu Càn Càn là người đi nhanh nhất, cô thu dọn sách vở và điện thoại trên bàn, thoáng cái đã không còn thấy bóng. Có điều lúc đi đến chỗ ngoặt hành lang, cô lại bị người đối diện cản lại.

“Đàn chị Càn Càn, tan học rồi?”

Người tới chính là Chung Kiều ngày đó ở KTV biểu đạt sự yêu mến tràn đầy đối với Lôi Nhân Nhân, cậu ta có lẽ là mới từ sân huấn luyện tới, trên người mặc quần áo thể thao, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, nhất cử nhất động đều có vẻ đẹp vận động đặc thù của thiếu nam.

“Nói nhảm, giờ này không tan lớp thì lên lớp à.”

“A… vậy em đến trễ rồi sao,” Chung Kiều ló đầu nhìn ra phía sau cô: “Cái đó, Nhân Nhân đi rồi?”

“Chắc là đi rồi, cậu làm gì?”

“Không có gì, em chỉ.. em chỉ đến xem thử.”

“Nhìn cái tiền đồ này của cậu xem.”

Chung Kiều ngượng ngùng gãi gãi sau gáy: “Thật ra thì, em muốn hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm.”

“Có ý tưởng đấy chàng trai.”

“Đương nhiên, đến lúc đó em còn chuẩn bị mua bó hoa tặng cô ấy đấy.”

Thiệu Càn Càn vỗ vỗ vai cậu ta, vui mừng nói: “Định khi nào thì hẹn…”

“Đợi chút đã?” Thiệu Càn Càn bưng ra vẻ mặt “cậu đang làm trò gì”: “Hẹn vào tiết Thanh minh? Tặng hoa vào tiết Thanh minh? Đầu óc cậu bị chập mạch rồi sao?”

Chung Kiều: “Hả? Không phải không phải em không có ý như vậy, chỉ là thời gian huấn luyện của em quá căng, đúng lúc tiết Thanh minh huấn luyện viên cho tụi em nghỉ, cho nên em…”

“Phụt!” Thiệu Càn Càn không nhịn được cười: “Tiết Thanh minh cũng tặng hoa, cậu cho rằng cậu đang bày tỏ lòng kính trọng với tổ tiên hay thế nào, không phải ngày lễ nào cũng thích hợp để tặng hoa đâu có được không.”

“Vậy thì có sao, đây là tâm ý của em. Dù là ngày Quốc tế Lao động em cũng tặng, còn có ngày 13 tháng 5 em cũng định tặng cho cô ấy hoa cẩm chướng chúc cô ấy ngày của mẹ vui vẻ trước thời hạn vì làm mẹ của con của em.”

“Ha ha ha ha bệnh thần kinh cậu ha ha ha ha.”



Lúc Lâm Gia Thố và bạn cùng phòng đi ra khỏi phòng học đúng lúc nghe thấy tiếng cười của Thiệu Càn Càn, bước chân anh hơi chậm lại, ngước mắt nhìn qua.

Mà một cái nhìn này, anh cũng thấy rõ ràng nụ cười của Thiệu Càn Càn giống như nhiễm cảnh xuân, tươi đẹp sôi nổi, khiến cho người ta nhìn vào cũng không tự chủ được muốn cười.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bên cạnh cô không có một kẻ chướng mắt.

Lâm Gia Thố cách bọn họ một đoạn, anh không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy sau khi cái người tên Chung Kiều lại khoa tay múa chân, Thiệu Càn Càn trừng mắt liếc cậu ta một cái, làm vẻ mặt rất ghét bỏ.

Nói là ghét bỏ, nhưng thật ra là một loại không kiêng dè gì giữa người quen thuộc với nhau mà thôi.

Lâm Gia Thố nhíu mày một cái, nhớ tới dáng vẻ Thiệu Càn Càn ở trên lớp vừa rồi, dường như ở trước mặt anh, cô vẫn luôn rất quy củ.

“Gia Thố, nhìn cái gì đấy?” Ngô Viễn ở một bên hỏi.

Lâm Gia Thố thu hồi ánh mắt, nhìn như rất tùy ý nói: “Người kia tên là Chung Kiều đúng không.”

Ngô Viễn nhìn về phía trước một cái, đáp lại: “Đúng vậy, tiểu thịt tươi* mới lên của năm nhất.”

(*: Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ cùng các chị em dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi sở hữu nhan sắc cực phẩm.)

“Ờ.”

“Mấy ngày trước còn nghe con gái lớp chúng ta thảo luận về cậu ta, đúng rồi, nghe nói cậu ta thích Lôi Nhân Nhân.” Nói đến đây, Ngô Viễn ý tứ sâu xa nhìn Lâm Gia Thố.

Lâm Gia Thố không tiếp thu được tin tức này, chỉ tự mình nói: “Vậy sao?”

Ngày đó ở KTV, ngay từ đầu anh cho rằng Chung Kiều thích Thiệu Càn Càn, nhưng sau đó lúc chơi trò chơi thấy Chung Kiều liều mạng cản rượu cho Lôi Nhân Nhân anh liền thay đổi suy nghĩ.

Có điều, nếu đã thích Lôi Nhân Nhân, vì sao quan hệ với Thiệu Càn Càn lại tốt như vậy?”

“Gia Thố, không phải là cậu nên có chút biểu hiện gì sao?”

Lâm Gia Thố nhìn anh ta một cái, ù ù cạc cạc: “Cái gì?”

“Lôi Nhân Nhân đó, chúng ta không thể để cho một đàn em vượt mặt đúng không.”

Lâm Gia Thố giật giật khóe miệng, trong nụ cười mang theo một chút nghiền ngẫm: “Cậu nghĩ như vậy vậy thì cậu đuổi theo đi.”

“Hở? Tớ không phải nói tớ, tớ nói cậu đó, cậu đuổi theo đi.”

“Tớ? Tớ không thích cô ấy thì sao phải đuổi theo?”

“Má ơi, hoa khôi của khoa cậu cũng không thích, vậy cậu thích người như thế nào?”

“Tớ à.” Ánh mắt dừng lại trên người của cô gái nào đó đang cười ngốc ở phía trước, thế là khóe miệng không tự chủ được vẽ ra một nụ cười âm u: “Dù sao thì tớ cũng không thích người cứ cười ngây ngô.”

Ngô Viễn: “Hả?”

**

Cuối tuần trong mắt Thiệu Càn Càn chính là lúc có thể bổ sung thời gian livestream, nhiều khi, cô cũng sẽ vùi mình ngồi trước máy tính ròng rã một ngày. Nhưng hôm nay lại không được, rõ ràng là thứ bảy lại phải đến trường làm sinh viên ba tốt, khắc khổ nghiên cứu học tập.

Lúc Thiệu Càn Càn đến phòng học bàn cát thì các thành viên trong nhóm đều đã đến rồi: “Càn Càn tới rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

Thiệu Càn Càn ngồi xuống chỗ trống: “Ngại quá, để các cậu đợi lâu rồi.”

“Vẫn tốt, không đến trễ.” Lam Gia Thố nhìn cô một cái, trong lòng đoán chừng người này vừa rồi chắc chắn lại chơi game.

“Thật vất vả mới có học bá hướng dẫn, nào dám đến trễ.” Thiệu Càn Càn nói.

“Ha ha, Càn Càn nói rất đúng.”

Lâm Gia Thố: “Ồ? Nỗ lực như vậy?”

Thiệu Càn Càn vẻ mặt chân thành: “Tất nhiên, tớ luôn luôn như vậy.”

Lâm Gia Thố không thể phủ nhận cười một cái.

**

Nói đến thì dáng vẻ giống như là rất nghiêm túc cố gắng, nhưng trên thực tế, người này cũng chỉ làm tốt ở mặt ngoài. Lúc Lâm Gia Thố giảng giải một vài chi tiết cho đám người thì thấy ánh mắt người nào đó hoảng hốt nhìn chằm chằm mặt bàn. Anh không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ biết là lông mi hơi rủ xuống của cô run lên một cái, giống như cánh bướm bay múa trong ngày xuân.

“A! Hóa ra là như vậy à, tớ hiểu rồi tớ hiểu rồi!” Một bạn học đột nhiên phát ra âm thanh bừng tỉnh hiểu ra, thế là Lâm Gia Thố liền thấy người nào đó đột nhiên bừng tỉnh, cô mở to một đôi mắt vô tội nhìn mọi người, má phình lên, gật đầu tán đồng theo lời nói của người bên cạnh.

Anh thề, người này căn bản không biết người khác đang nói cái gì, chỉ gật đầu một cách mù quáng mà thôi.

Rũ mắt, Lâm Gia Thố ở góc độ mà người khác không thấy được im lặng cười một cái. Người này không có tố chất trên phương diện học tập, nhưng về mặt diễn kịch ngược lại có thể lấy được giải Oscar.

Thiệu Càn Càn thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc kết thúc, vừa mới chuẩn bị dọn đường hồi phủ thì lại có người nhắc đến việc muốn cùng nhau ăn bữa cơm, Thiệu Càn Càn từ chối vài câu nhưng cuối cùng vẫn bị thành viên trong nhóm nhiệt tình kéo đi cùng.

Bọn họ đến cửa tiệm ngay bên cạnh trường học, sau khi năm người vào chỗ thì gọi một bàn đồ ăn đầy.

Thiệu Càn Càn nhìn dĩa móng heo lớn tươi sáng hồng hào ở giữa bàn mà yên lặng nuốt nước bọt một cái, cửa tiệm này, món ăn thương hiệu chính là dĩa móng heo này, vị streamer trong nhà kia thường xuyên đóng gói mang về cùng gặm với cô.

Có điều… cô rất thích cái dĩa móng heo này không sai. Nhưng cô cũng biết ăn cái này thì hình tượng cũng thật sự không phải là rất đẹp.

Cho nên nói, cô có thể ăn như thế trước mặt Lâm Gia Thố sao?

Rõ ràng là không thể.

Thế là, Thiệu Càn Càn yên lặng gắp mấy món một miếng là có thể nhét hết vào miệng ở trước mặt, hoàn toàn không dây vào dĩa móng heo hấp dẫn cô nhất kia.

“Woa quả nhiên vẫn là vị này, rất là ngon.” Mấy nam sinh đã từng miếng từng miếng gặm móng heo, một chàng trai ngồi bên cạnh Thiệu Càn Càn thấy cô không động đũa vào móng heo liền nói: “Càn Càn, cậu không ăn sao?”

“Hả?” Thiệu Càn Càn gắp một miếng khoai tây sợi, thận trọng nói: “Tớ, không thích ăn móng heo lắm.”

“Vậy à, vậy thì đáng tiếc quá, món ngon nhất của cửa tiệm này chính là cái này.”

“Ha ha vậy sao.”

“Ủa? Gia Thố cậu cũng không ăn à.”

Lâm Gia Thố nhìn dĩa móng heo kia một cái.

Ở bên ngoài ăn cái này, vậy anh còn có hình tượng để nói sao?

Rõ ràng là không còn.

“Tớ cũng không thích ăn móng heo lắm.”

“Woa các cậu thật là giống nhau, đều thật là kỳ lạ.”

Giống nhau?

Thiệu Càn Càn theo bản năng nhìn Lâm Gia Thố, nhưng cô không nghĩ tới, người sau cũng đúng lúc nhìn về phía mình, ánh mắt hai người đối nhau, cô đột nhiên liền nghe thấy trong lòng nhảy lên một cái.

Nam thần quả nhiên vẫn là nam thần, quả nhiên vẫn không thể tùy tiện nhìn. Thiệu Càn Càn lập tức dời ánh mắt đi, cúi đầu gảy cơm trong chén của mình.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Thiệu Càn Càn để đũa xuống, nhấn nghe máy.

“A lô, Thiệu Khôn… cái gì?! Em đang ở đồn công an?”

Tác giả có lời muốn nói:

Móng heo: Tôi đã làm sai điều gì mà khiến hai người giả vờ ghét bỏ như thế??