Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 27: Đạn.300 magnum



Mỹ nữ như mây...

Lúc nào mỹ nữ bên cạnh anh như mây?

Lâm Gia Thố cau mày, nghĩ lại lúc nào từng có hình ảnh mỹ nữ như mây.

“Chậc chậc chậc.” Trương Thiên Lâm nghiêng đầu nhìn anh, rất bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Nói đúng đấy, bên cạnh trai đẹp xác thực là như vậy.”

Lâm Gia Thố tức giận không thể bộc phát, đành duỗi chân ra đá Trương Thiên Lâm một cái.

“Ai da!”

Thiệu Càn Càn: “Sao vậy?”

Trương Thiên Lâm kéo lại ghế ngồi yên: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ bị muỗi cắn thôi.”

“Mùa hè tới nên rất nhiều muỗi…” Thiệu Càn Càn còn chưa dứt lời, đột nhiên bị một giọng nam cao truyền tới từ tai nghe dọa sợ.

“A! Cậu là Qua Qua sao?”

“Hử?”

“Cậu là Qua Qua sao? Streamer?” Một lát sau đồng đội bị hệ thống nhét vào vui vẻ nói: “A Qua Qua, thật sự là cậu! Tớ đã nhờ bạn ấn vào livestream của cậu! Tớ nghe được giọng tớ rồi! Oa tớ là fan hâm mộ của cậu!”

Thiệu Càn Càn: “A… Chào người anh em, xưng hô thế nào đây?”

Người chơi được hệ thống tự động ghép vào từ cách đó không xa chạy đến bên cạnh cô, “Kêu tớ Tiểu Trình là được, oa hôm nay vận may của tớ cũng tốt quá đi, tớ thấy giọng nói này càng nghe càng giống, không nghĩ tới thật sự là cậu.”

“Là tớ là tớ, người anh em đừng kích động.”

“Không kích động không kích động, vậy người đang đi cùng cậu chính là Quỷ Ca và em họ đúng không!”

Trước kia Thiệu Càn Càn cũng có mấy lần bị fan hâm mộ được tự động ghép đội nhận ra, cho nên cũng thấy không có gì lạ, “Đúng vậy, là hai người bọn họ.”

“Ô tớ quá may mắn rồi, này Qua Qua tớ có thể đi cùng cậu không?”

Thiệu Càn Càn vừa đáp lời hắn vừa lục soát nhà: “Cậu có súng không người anh em.”

“Có có có, tớ đi theo cậu, cậu bảo vệ tớ.”

Thiệu Càn Càn: “Hử? Được rồi.”

Vì vậy, người bạn Tiểu Trình bắt đầu đi theo.

Hôm nay Lâm Gia Thố đã đủ phiền toái, nhưng không nghĩ tới chơi game mà cũng đụng phải loại bám lấy Thiệu Càn Càn không buông, vì vậy anh càng cảm thấy phiền hơn.

Hơn nữa đồng đội này lại ồn ào một cách khó hiểu nên toàn bộ hành trình Thiệu Càn Càn đều bị hấp dẫn lực chú ý, đến nỗi anh đã cố ý giận dỗi không nói lời nào mà cô vẫn không phát hiện ra.

“Qua Qua cậu thật sự là con gái.” Lúc Lâm Gia Thố đang đen mặt thì Tiểu Trình lại bắt đầu tán gẫu.

“Nếu không thì con trai có thể có giọng nói này sao.” Sau khi Thiệu Càn Càn trả lời, vừa lúc Lâm Gia Thố cũng đi vào phòng.

“Hì hì, tớ cảm thấy giọng nói của cậu như thế này nhất định là một cô gái siêu đáng yêu, nhưng mà con gái chơi game tốt như cậu thì thật sự hiếm thấy, tớ thật sự rất thích cậu.”

Thiệu Càn Càn không đáp lời hắn nữa, cùng Lâm Gia Thố một trước một sau đi lên tầng hai.

“ĐM vậy mà có Kar98!” Thiệu Càn Càn mới vừa bày tỏ niềm vui sướng, đột nhiên Kar98 trên mặt đất liền biến mất.

Lâm Gia Thố đã nhặt rồi.

Thiệu Càn Càn sửng sốt một lúc, “Hử? Em họ, đưa Kar98 cho chị.”

Thiệu Càn Càn nhắm bắn rất giỏi, trước kia khi nhìn thấy Kar98 thì em họ đều sẽ kêu cô qua lấy, cho nên Thiệu Càn Càn đương nhiên cho rằng anh chắc chắn sẽ đưa cho cô. Nhưng ngoài ý muốn chính là em họ sau khi nhặt xong thế nhưng không nói một tiếng nhảy xuống dưới lầu.

Thiệu Càn Càn: “???”

“Kar98? Ở đâu?” Tiểu Trình cũng leo lên lầu theo, “Ở đâu có?”

Thiệu Càn Càn: “Ồ em họ cầm đi rôi.”

“A?” Tiểu Trình lập tức nói, “Sao em họ lại lấy Kar98 đi, sao em ấy không để lại cho cậu.”

Thiệu Càn Càn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nếu em họ muốn chơi thì cô cũng không có ý kiến gì: “Không sao, em ấy dùng cũng giống thế.”

“Không giống nhau, trước kia không phải luôn nhường cho cậu sao, tớ xem livestream của cậu rồi.” Tiểu Trình nói, “Em họ, sao em không đưa cho Qua Qua dùng, Qua Qua dùng Kar98 rất thông thạo, rất lợi hại.”

Một bên khác, Lâm Gia Thố nhìn máy tính, trên trán đen xì.

Trương Thiên Lâm yên lặng nhìn anh một cái, lại hoảng sợ thu hồi tầm mắt, cậu có thể cảm giác được hôm nay Lâm Gia Thố rất bực bội, ừm… Nên cách xa anh một chút thì tốt hơn.

“Chậc chậc, không sao không sao, Qua Qua, tớ tìm giúp cậu.” Tiểu Trình rất ân cần, “Cậu muốn cái gì tớ sẽ đều tìm cho cậu.”

Thiệu Càn Càn: “Đừng đừng, đại ca cậu cứ chơi đi, đừng như vậy, tớ sợ.”

“Không có việc gì, em họ làm lơ cậu như vậy thì chúng ta không để ý tới em ấy, hôm nay tớ sẽ thay thế em ấy làm tùy tùng cho cậu nhé.”

Tiểu Trình vui tươi hớn hở sau khi nói xong phát hiện có người đi lên tầng bọn họ, vừa xoay người thì thấy em họ lúc nãy mới nhảy từ cửa sổ xuống không biết từ khi nào lại chạy lên đây.

Thiệu Càn Càn cũng nhìn anh: “Sao lại lên đây? Chúng ta xuống dưới lầu chạy bo thôi.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta nên chạy bo, Qua Qua cậu đi trước, tớ sẽ đi theo phía sau cậu.”

Vừa dứt lời, một âm thanh “Pằng” thật lớn đột nhiên truyền tới tai nghe.

Tiểu Trình bị bắn quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt mông lung: “ĐM a a, tình huống gì đây?”

Thiệu Càn Càn: “Hử?”

Trương Thiên Lâm ở nơi xa: “Sao sao, có kẻ địch đến à?”

Trong bốn người chỉ có Lâm Gia Thố bình tĩnh không nói chuyện, bởi vì một giây trước chính anh đã dùng Kar98 bắn vào người đồng đội – cậu fan ồn ào kia.

Thiệu Càn Càn: “… Không.”

Trương Thiên Lâm: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Tiểu Trình: “A a a a em họ cậu cướp cò, Qua Qua, mau cứu tớ.”

Thiệu Càn Càn kịp phản ứng: “Ờ ờ ờ, tớ…”

“Chị đứng lại!” Cậu em họ chưa nói lời nào trong trận đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất lạnh lùng, “Lại đây, qua sau lưng tôi.”

Thiệu Càn Càn: “A? Chị đi cứu người.”

“Chị dám cứu tôi dám bắn chết chị.” Giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ truyền từ tai nghe tới, Thiệu Càn Càn hết sức hoảng sợ ngón tay dừng lại ở nút “F” cứu người.

Tiểu Trình nằm dưới đất đang mê mang: “A a a a em họ… a không phải, đại ca, đại ca, đừng như vậy, đại ca làm gì vậy đại ca.”

Lâm Gia Thố đứng cạnh fan hâm mộ chĩa súng vào đầu hắn: “Ai là đại ca của cậu? Ai làm lơ ai? Ai muốn cậu ở trong đội bảo cô ấy không để ý đến tôi?”

Người này sửng sốt, nháy mắt nhớ lại vừa nãy mình nói gì: “A tôi sai rồi tôi sai rồi! Cậu không làm lơ Qua Qua! Là mắt tôi mù đấy, ai da cậu mau cứu tôi đi, khó khăn lắm tôi mới được cùng đội với Qua Qua nhà chúng ta, tôi…”

“Câm miệng.” Lâm Gia Thố thiếu chút nữa không nhịn được bắn một phát súng, “Đừng nói nữa, ồn ào muốn chết.”

“Tôi không ồn nữa, tôi không ồn nữa được chưa, cậu mau cứu tôi đi.”

Lâm Gia Thố không để ý đến hắn, xoay người đi xuống dưới lầu, trước khi đi còn không quên nói: “Người bên cạnh kia, mau theo tôi xuống dưới!”

Thiệu Càn Càn: “…..” Đây là chuyện gì đây! Em họ đây là dượng cả tới rồi sao! Tại sao tự nhiên khẩu khí lại lớn như vậy?

“Không đi?”

“Đi đi đi đi!” Nếu không đi cô sợ là mình sẽ bị anh bắn chết, mới xem một màn vừa rồi, em họ hoàn toàn dám!

“Cái đó, Tiểu Trình cậu ở lại đây, đừng có lộn xộn.” Thiệu Càn Càn nói xong, tung tăng đi theo Lâm Gia Thố xuống lầu, sau khi ra khỏi cửa, Trương Thiên Lâm vừa vặn đi tới.

“Quỷ Ca, trên lầu có người cần cứu, cậu mau đi đi.”

Trương Thiên Lâm: “ĐM hai người thật là! Độc chết người ta rồi bảo tớ tới cứu, mạng tớ không phải mạng sao.”



Trong trò chơi một mảnh hỗn loạn, bên ngoài trò chơi cũng đang ồn ào.

Hàng loạt bình luận liên tục nổi lên:

[Quỷ Ca khóc ngất ở trên đảo.]

[Hôm nay em họ thật nóng tính ha ha ha cười chết tôi rồi.]

[Còn không phải Tiểu Trình chọc giận em họ sao!]

[Không, không đúng… Sao tôi cảm thấy cảnh tượng này thật lạ, em họ đang ghen?]

[Phía trên từ từ, không phải một mình cậu nghĩ vậy!!!]

[A…. 00 sau này nhớ cẩn thận nha.]

[Chó con không nổi điên, cậu nghĩ rằng dễ ức hiếp sao?]

[Qua Qua muốn trâu già gặm cỏ non sao!]

[Buông em họ ra! Đó là tâm can của ta!]



**

Chơi cả buổi chiều, đến sáu giờ, Thiệu Càn Càn off.

Bởi vì không có lớp học trước kỳ thi cuối kỳ nên mấy ngày này Thiệu Càn Càn vẫn luôn ở nhà trọ.

Nhưng không nghĩ tới, trước hôm thi cuối kỳ một ngày, Thiệu Càn Càn đột nhiên nhận được điện thoại của Kha Tiểu Duy.

“Càn Càn! Cậu mau tới đây! Đến phòng tự học 301! Phương Đàm bị người ta ức hiếp!”

Sau khi Thiệu Càn Càn nghe được câu này, ý nghĩ đầu tiên chính là làm sao có thể?

“Này, cậu nói bậy gì thế?”

“Thật đấy! Bạn gái mới của Tưởng Sướng, chính là người phụ nữ ngày nào cũng khoe của ấy, cái người tên Diêu Thanh ấy, bọn họ đang tìm Phương Đàm gây khó dễ!”

“ĐM!” Thiệu Càn Càn lập tức từ ghế nhảy dựng lên, “Cậu, cậu nhìn trước đi, tớ lập tức quay về!”

“Được được được!”

Thiệu Càn Càn lập tức thay quần áo rồi lao ra khỏi cửa, chạy thẳng đến trường, khi ở dưới tòa nhà tự học đột nhiên đâm sầm phải một người đang đi tới.

“A! Thực xin lỗi!” Thiệu Càn Càn nóng vội, sau khi xin lỗi muốn tiếp tục chạy, nhưng tay lại đột nhiên bị người đó túm chặt.

“Cậu…” Thiệu Càn Càn quay đầu lại, vừa định nói mình đang có việc gấp, nhưng khi nhìn thấy người đang kéo tay cô thì lập tức ngậm miệng. Đây không phải là người mà cô vẫn luôn trốn tránh Lâm Gia Thố sao.

“Thiệu Càn Càn, thật sự hiếm thấy cậu xuất hiện ở trường vào thời điểm này đấy.”

Thiệu Càn Càn nóng bừng mặt, “A… cũng, cũng không phải hiếm thấy. Cái kia, bởi vì Phương Đàm có chút việc, cho nên bây giờ tớ đang vội đi tìm cậu ấy, có việc thì lại liên hệ nha.”

Thiệu Càn Càn thoát khỏi tay anh, sốt ruột chạy lên lầu.

Phương Đàm chính là bạn thân nhất của Thiệu Càn Càn, tính cách Phương Đàm thế nào Thiệu Càn Càn là người biết rõ nhất, cô ấy thoạt nhìn là người nhu nhược, xuống được phòng bếp lên được phòng khách, hoàn toàn là bộ dáng của một người vợ hiền. Nhưng trên thực tế, cô ấy rất bình tĩnh còn có phần lạnh nhạt với người khác, Thiệu Càn Càn thật sự không nghĩ ra được người nào có thể ức hiếp được một người luôn không để mình chịu thua thiệt như cô ấy, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó cô lại thấy tức giận.

Phương Đàm nhà cô sao có thể bị bắt nạt!

Khi Thiệu Càn Càn chạy thẳng lên phòng tự học thì ở đó đã có không ít người, căn phòng vốn luôn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống sàn, lúc này thật ồn ào ầm ĩ.

Mà ở trong tiếng ồn như vậy, Thiệu Càn Càn cũng chuẩn xác nghe được giọng nói của Tưởng Sướng.

“Phương Đàm, chuyện này là cô ấy sai, cô ấy đột nhiên quấy rầy em là không đúng, chính là… chính là em cũng không thể động thủ chứ.”

“Tôi không động thủ thì đợi cô ta động thủ sao.”

“Tôi muốn đánh cô lúc nào hu hu hu, cô nói bậy bạ gì thế!”

“Hừ, vậy vừa nãy cô nâng tay lên là có ý gì? Chuột rút sao?”

“Cô!”

Thiệu Càn Càn rốt cuộc từ trong đám người chen vào: “Phương Đàm! Chuyện gì thế, chuyện gì thế!”

Phương Đàm đang lạnh mặt, nhìn thấy Thiệu Càn Càn đột nhiên hấp tấp chạy tới liền ngây ra một lúc, “Sao cậu lại đến đây.”

“Cậu bị bắt nạt mà tớ có thể không tới sao!”

Phương Đàm không nhịn được khẽ cong môi, lúc vừa định nói gì đó liền nghe thấy bạn gái mới của Tưởng Sướng – Diêu Thanh nói, “Cô ta bị bắt nạt? Mắt cô có đờm à! Không thấy cô ta đang ức hiếp tôi sao!”

“Chuyện cười!” Thiệu Càn Càn còn lớn tiếng hơn cô ta, “Là cô tới gây chuyện không sai chứ? Là cô cướp bạn trai của người ta không sai chứ? Ai bắt nạt ai cơ?”

Diêu Thanh: “Cướp bạn trai? Rõ ràng là cô ta không giữ được Tưởng Sướng, hơn nữa chia tay rồi vẫn còn nhớ nhung dính lấy, hôm nay tôi tới để nói rõ với cô ta, cô ta và Tưởng Sướng không còn khả năng nữa! A, nhìn bộ dáng nghèo rớt mồng tơi của cô ta kìa, là muốn bám lấy anh ấy không thả đó.”

“Nghèo rớt mồng tơi? Ai da đúng là cô có tiền nhất, mỗi ngày đều lái BMW đi rêu rao khắp nơi, cái gì cũng dùng tiền, đến cả bạn trai cũng phải mua, oa thật quá có tiền.” Lúc nói đến lời này thì bị Phương Đàm kéo lại một chút, Thiệu Càn Càn không để ý tới, bỏ tay cô ấy ra tiếp tục nói, “Còn có nha, cô nói ai lưu luyến dính lấy, cô hỏi Tưởng Sướng chút xem, Phương Đàm đã gọi cuộc nào cho anh ta chưa, còn không phải Tưởng Sướng tự mình quấy rối không ngừng! Tôi xin cô hãy để ý kỹ anh ta đi, đừng gửi tin nhắn nữa, đàn ông còn đang xếp hàng theo đuổi Phương Đàm kia kìa, đừng có cho mặt mà lại không cần.”

Phương Đàm lại tiếp tục kéo cô, Thiệu Càn Càn bị quấy nhiễu không kiên nhẫn, rốt cuộc quay đầu lại, “Sao vậy? Phương Đàm cậu đừng lo lắng, cậu sẽ không bị ức hiếp, cứ để tớ mắng chửi loại người này!”

“Được rồi.” Phương Đàm dở khóc dở cười, “Tớ không sao, cô ta cũng không ức hiếp tớ, đừng nghe Tiểu Duy nói bậy. Hơn nữa…”

Phương Đàm hạ giọng nói, “Nam thần nhà cậu đã xem náo nhiệt một lúc lâu rồi, cậu mau thu lại bộ dáng phụ nữ chua ngoa chửi đổng trước đi.”