Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 3: Đạn 9 milimet



“Bất ngờ cái gì?” Trương Thiên Lâm đăng nhập YY*, tạo ra một phòng chat riêng: “Sao cậu cứ vui buồn thất thường vậy.”

(*YY: app bảo mật để tạo ra các cuộc trò chuyện riêng tư.)

Lâm Gia Thố không để ý tới anh ta.

Trương Thiên Lâm: “Đừng ngẩn ra đó, vào đi, à đúng rồi, tài khoản gì đó của cậu đều chuẩn bị xong rồi chứ.”

Lâm Gia Thố gật gật đầu, đột nhiên lại nói: “Này, tớ nhớ cậu có dụng cụ thay đổi giọng nói đúng không.”

Trương Thiên Lâm thuận miệng đáp lời: “Có, làm sao vậy.”

“Cho tớ dùng đi.”

Trương Thiên Lâm: “???”

“Dùng như thế nào, cậu giúp tớ điều chỉnh một chút.”

Trương Thiên Lâm nhìn anh giống như nhìn thấy quỷ: “Cậu muốn giả làm gái loli ở đây?”

“Cút đi.”

“Nhìn không ra đó Lâm Gia Thố, cậu còn có loại sở thích này?”

Lâm Gia Thố dựa vào lưng ghế, giọng nói hơi trầm: “Giọng nam, nghe không giống giọng của tớ là được.”

“Vì sao?” Trương Thiên Lâm ngơ ngác: “Cậu đừng tự luyến đến mức cảm thấy người ta có thể nhận ra cậu chứ, cậu là đại minh tinh à?”

Lâm Gia Thố liếc nhìn anh ta một cái: “Nếu như thật sự có người nhận ra thì sao.”

Trương Thiên Lâm: “?”

Gọi ai chả được, lại đi gọi một bạn học cùng lớp, chơi game để người ta biết là chuyện nhỏ, nhưng chơi game làm vật hy sinh chính là chuyện lớn rồi. Lâm Gia Thố anh sao có thể treo bên cạnh chữ “Lính mới” chứ?!

Thiệu Càn Càn chuẩn bị mở livestream của mình, bởi vì mỗi tháng đều có nhiệm vụ livestream, mà loại sinh viên phải đi học như cô nhất định phải mở livestream mỗi lần chơi game, nếu không thì thời gian chắc chắn không đủ.

Trước khi bắt đầu livestream, Thiệu Càn Càn nhìn thấy Quỷ Ca nhắn số phòng YY cho cô, thế là cô liền đăng nhập vào phòng trước.

Vừa vào phát hiện ra người trong phòng YY cũng đã đến đông đủ rồi, cô nhanh chóng đem ánh mắt đặt lên trên tài khoản của Sở Trưởng, một hồi lâu không dám lên tiếng.

Trương Thiên Lâm: “Alo alo alo? Đều nghe được hết chứ.”

Ngụy Tiêu: “Nghe được, cậu nhỏ giọng một chút, đau màng nhĩ.”

Mẹ nó! Thật sự là giọng của Sở Trưởng! Mẹ ơi! Dễ nghe quá!

Trương Thiên Lâm: “Lớn tiếng chỗ nào chứ, thật là, này? Càn Càn? Có nghe thấy không?”

Thiệu Càn Càn thở sâu một hơi, lại nuốt nước bọt vài lần, bảo đảm giọng nói của mình thật rõ ràng êm tai mới nói: “Tớ nghe được.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, để tớ mời các cậu.”

Ngụy Tiêu: “Đây chính là Qua Qua? Chào cậu, tớ là Sở Trưởng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Thiệu Càn Càn ngồi trước máy vi tính ầm một cái đỏ mặt lên: “Không dám không dám, tớ mới là ngưỡng mộ đại danh đã lâu đấy.”

Ngụy Tiêu: “Đừng khách sáo, khoảng thời gian gần đâu nghe nói trò chơi của chúng ta có một tay súng nữ thần đấy.”

Thiệu Càn Càn: “Đừng đừng đừng, Sở Trưởng cậu là thần tượng của tớ đấy! Danh xưng tay súng thiện xạ này tớ nào dám đảm đương.”

Ngụy Tiêu: “Ha ha ha, đây chính là vinh hạnh của tớ.”

Ui ui ui, giọng nói của Sở Trưởng sao lại trầm đến thế, trêu chọc như thế a a a a a.

“Ngụy Tiêu, vinh hạnh đến vinh hạnh đi rồi vinh hạnh xong chưa, mau vào game.”

Đột nhiên, trong tai nghe truyền đến một giọng nói xa lạ, vừa nghe liền thấy rất có tinh thần, mang theo phấn chấn, giống như là thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng lúc cậu ta nói ra câu đó liền thấy là lạ.

Cảm giác là một thằng nhóc cố tình giả lão luyện, mà lại trực tiếp gọi tên thật của Sở Trưởng… Sở Trưởng trong lòng cô chính là tiền bối của tiền bối, tên quỷ sứ này có biết lễ phép hay không.

Trong lúc Thiệu Càn Càn nghi ngờ người này có phải rất thân với Quỷ Ca và Sở Trưởng hay không liền nghe Trương Thiên Lâm nói: “Càn Càn à, người vừa mới nói chuyện là em họ của Ngụy Tiêu, cái đó, hôm nay tụi tớ đưa nó lên chơi.”

Ồ, hóa ra là em họ của Sở Trưởng, chẳng trách. Có lẽ bình thường Sở Trưởng rất cưng chiều em họ, cậu em họ này ngay cả một tiếng anh cũng không gọi.

Có điều yêu ai yêu cả đường đi, phải chăm sóc em họ thật tốt.

Thiệu Càn Càn nặn ra giọng nói yêu thương: “Hóa ra là em họ của Sở Trưởng, chào em họ nha.”

Lâm Gia Thố: “…”

Lâm Gia Thố ra hiệu cho Trương Thiên Lâm tắt micro đi, sau đó cũng tắt micro của mình rồi mới nói: “Cái gì mà em họ? Lại tranh thủ làm trò gì vậy?”

“Vừa rồi tớ có nói riêng với Sở Trưởng chuyện Càn Càn là bạn học của cậu, lúc đầu tớ nói để cậu giả vờ là em họ của tớ, kết quả chuyện này tên đó thế nào cũng phải tranh với tớ.”

Lâm Gia Thố: “Hai người các cậu có thói xấu gì vậy?”

Trương Thiên Lâm cười rất bỉ ổi: “Đây không phải là muốn nghe cậu gọi một tiếng anh sao, ôi cậu thật là đừng có bất mãn, giọng nói vừa rồi của cậu nghe trẻ con muốn chết, không nói là con trai đã là nể mặt cậu rồi.”

Lâm Gia Thố: “…”

Trương Thiên Lâm: “Ôi chao, quan tâm những chi tiết nhỏ này làm gì, dù sao thì chỉ cần không để cho bạn học cùng lớp này của cậu nhận ra không phải là tốt rồi à.”

Vừa rồi Lâm Gia Thố đã nói với Quỷ Ca chuyện liên quan đến Thiệu Càn Càn, hiện tại một lòng Quỷ Ca đều là suy nghĩ “Thế giới này cũng quá nhỏ, hai người các cậu cũng quá có duyên”.

“Ôi đúng rồi, nếu các cậu chơi game vui vẻ mà offline cũng phát triển một chút, cậu thuận tiện giúp tớ gửi lời hỏi thăm đến Càn Càn được không?”

“Chơi phần của cậu đi.”

Lâm Gia Thố hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến anh ta, đeo tai nghe rồi vào game.

Lâm Gia Thố và Trương Thiên Lâm quen biết nhau từ nhỏ, lúc đó khi còn bé, Cross Fire, World of Warcraft, Mộng ảo Tây du… hai người chơi không biết ngày đêm, cũng đập không ít tiền vào game. Nhưng sau khi lên cấp 3, Lâm Gia Thố cũng bởi vì nguyên nhân gia đình mà dần dần không đắm chìm trong việc chơi game nữa.

Anh và Trương Thiên Lâm rốt cuộc vẫn không giống nhau, phía sau Lâm Gia Thố có một xí nghiệp lớn cần anh phải gánh vác, mà Trương Thiên Lâm một mình ung dung tự tại, đương nhiên là lựa chọn việc chơi game mà mình có ưu thế nhất và cũng thích nhất xem như nghề nghiệp.

Dần dần, Trương Thiên Lâm phát triển trong lĩnh vực game, bọn họ thường xuyên tụ tập, nhưng cùng nhau chơi game lại ít đi, lần này vẫn là bởi vì trong nhà chuẩn bị tiến quân vào lĩnh vực game mà Lâm Gia Thố mới tới tìm hiểu trò “ăn gà” hiện đang được yêu thích nhất này

Trò chơi bắt đầu, Trương Thiên Lâm mở phòng, kéo ba người vào.

Lâm Gia Thố liếc nhìn nhân vật của Thiệu Càn Càn một cái… xùy, hôm qua còn nói anh là thần tượng của mình, hôm nay liền đổi người rồi, cảm thấy toàn thế giới này đều là thần tượng của cô, rẻ tiền, thật là rẻ tiền.

Bên kia, Thiệu Càn Càn đã mở livestream rồi, cô cầm lấy nước ở một bên uống một ngụm, làm dịu xuống một chút tâm tình căng thẳng

Nói thật ra, cô thật sự có chút sợ hãi mình biểu hiện không tốt trước mặt thần tượng.

Mà Lúc cô cực kỳ khẩn trương thì đám dân mạng cũng lần lượt vào.

[Mẹ nó, Qua Qua cô và Sở Trưởng cùng một đội sao?]

[Hôm nay đội bốn người đó, còn có Quỷ Ca.]

[Qua Qua thật đúng là tăng thể diện cho chúng ta ha ha ha ha ha.]

[Còn có một người là ai?]



Thiệu Càn Càn không thấy những bình luận* này, sau khi trò chơi bắt đầu, cô liền trực tiếp vào quảng trường chờ lên máy bay. Bốn người chạy loạn trên quảng trường, Trương Thiên Lâm bắt lấy Lâm Gia Thố đánh loạn một trận.

(*: Nguyên văn là 弹幕: một thuật ngữ phổ biến của Trung Quốc, dùng để chỉ phụ đề bình luận bật lên khi xem video trên Internet.)

Trương Thiên Lâm từ nhỏ đã bị Lâm Gia Thố ức hiếp phát sợ, cho nên lúc Lâm Gia Thố vẫn là lính mà anh ta sẽ liều mạng chế giễu anh. Dù sao thì mặc kệ sau này thế nào, lúc Lâm Gia Thố vẫn là lính mà nhất định phải làm cho bản thân thoải mái một chút rồi nói sau!

Trương Thiên Lâm: “Em họ, chắc là trước đó cậu đã biết cụ thể chơi thế nào rồi nhỉ.”

“Thấy rồi.”

“Có điều tìm hiểu là một chuyện, chơi lại mà một chuyện khác, đúng rồi, trong quá trình chơi nếu từ đầu đến cuối cậu không nhìn thấy một ai, sau đó lại không hiểu sao mà chết đi thì xin nhớ kỹ, đó tuyệt đối không phải là bug của trò chơi, mà đơn giản cậu là vật hy sinh trong trò chơi này mà thôi.”

Lâm Gia Thố: “…”

Mức độ hot của PUBG trong một năm nay có xu thế vượt qua LOL, trò chơi này nói đơn giản hơn một chút thật ra chính là: Giết giết giết.

Một trận đấu có 100 người tham dự, người chơi nhảy dù đến các góc của đảo hoang, sau đó bắt đầu thu thập các loại vật dụng trên đảo, ví dụ như súng ống, trang bị chống đạn, thuốc men vân vân. Sau đó người chơi phải đối đầu với người khác bên trong khu vực an toàn đang không ngừng thu nhỏ, để bản thân mình sống đến cuối cùng. Theo thời gian trôi qua, khu vực an toàn lại không ngừng thay đổi, chơi trò chơi này mà muốn giành được thắng lợi thì chiến thuật và kỹ thuật bắn súng quan trọng như nhau.

Trò chơi này có thể lập đội, chơi đơn, chơi hai người, chơi bốn người, chơi game theo nhóm sẽ thú vị hơn chơi một mình, bởi vì còn thử thách năng lực hợp tác đoàn đội.

5, 4, 3, 2, 1...

Hình ảnh thay đổi, một chiếc máy bay bay vào phía trên đảo nhỏ.

Thiệu Càn Càn: “Chúng ta nhảy ở đâu?”

Trương Thiên Lâm: “Nhảy cách đường bay xa một chút, em họ là người mới, không thể để nó vừa nhảy đã chết được.”

Ngụy Tiêu: “Đúng, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là yêu thương em họ.”

Thiệu Càn Càn cảm thấy có lý, nghiêm túc suy tư một chút: “Nhảy thành Y* đi, cách xa đường bay một chút, nhưng nhà cửa đồ đạc phong phú.”

(*: thành Y là Yasnaya Polyana trong bản đồ Erangel của trò chơi PUBG.)

“Được, chấm điểm nhảy đi.” Nói xong, Trương Thiên Lâm lại bỉ ổi nói: “Em họ à, em biết bay chứ? Chắc không thể không học được cách nhảy dù chứ? Em họ em cũng đừng làm mất mặt quá.”

Thiệu Càn Càn vừa muốn nói gì đó, trong tai nghe liền truyền đến trọng nói ẩn nhẫn của “em họ”: “Cậu ngậm miệng lại đi.”

Thiệu Càn Càn cười nói tiếp: “Đúng vậy, nếu là em trai của Sở Trưởng thì cho dù là người mới, kỹ thuật chắc chắn cũng qua cửa được, Quỷ Ca miệng của cậu đừng có cay độc nữa.”

Trương Thiên Lâm: “Ui ui ui, Qua Qua cậu thiên vị thật đấy, cái gì gọi là em trai của Sở Trưởng thì kỹ thuật tốt chứ.”

Ngụy Tiêu: “Ý trên mặt chữ, ánh mắt của em gái tốt.”

Thiệu Càn Càn: “Hi hi hi.”

Bình luận:

[Mẹ nó, hai lão đại cùng trùm sò mới nổi mang người mới à.]

[Chắc em họ rất được cưng chiều, mặt mũi thật là lớn.]

[Qua Qua nói rất đúng, em họ của Sở Trưởng sao lại kém được ha ha ha ha.]

[Có thể nói Qua Qua là fan cuồng của Sở Trưởng rồi.]

[Em họ là ai??]



Vậy mà, Thiệu Càn Càn vẫn là nói quá sớm rồi.

Bởi vì buổi tối hôm nay người “em họ” này dùng thực tế để nói cho cô biết, hình thức lúc chơi PUBG của người mới chỉ có ba kiểu: Kiểu nhặt đồ bỏ đi, kiểu ship đồ, và kiểu rơi xuống đất biến thành hòm.

Chơi mấy trận, toàn bộ hành trình Thiệu Càn Càn nghe thấy cậu em họ này mở miệng nói chuyện đều là:

Ai bắn lén vậy?!

Tôi đang ở đâu?

Ở đâu có xe?

Ai đánh tôi?



Thường thường, nói xong những lời này liền thấy ID: Idadadada của “em họ” trên màn hình thanh máu biến thành tình trạng trống không. Thiệu Càn Càn vì tuân theo đạo lý yêu ai yêu cả đường đi này mà vẫn luôn rất có kiên nhẫn ở bên cạnh cậu ta che chở, nhưng cuối cùng cũng thật sự là chịu bó tay.

Mà phần bình luận cũng nhảy điên rồi.

[Ha ha ha ha ha ha tôi sắp cười chết rồi, em họ thật là đáng thương.]

[Người mới chính là người mới, trên người chảy máu của ai cũng không được!]

[Qua Qua đừng cứu nữa, còn cứu nữa là cô cũng sẽ chết đó.]

[Nói ra thì toàn bộ quá trình nguyện ý đi cứu em họ cũng chỉ có Qua Qua…]

[Vì sao Quỷ Ca và Sở Trưởng lại vô cùng vui vẻ???]



Trương Thiên Lâm và Ngụy Tiêu quả thực vô cùng vui vẻ.

Tiếng cười của Quỷ Ca trong tai nghe của Thiệu Càn Càn đã có thể dùng cụm từ cười trên nỗi đau của người khác để hình dung: “Ôi má ơi, tốc độ chết này của cậu còn nhanh hơn khi tôi mới nhập môn, cậu không được rồi.”

Ngụy Tiêu: “Ha ha ha ha ha ha không sao không sao, thật sự không sao, nào, tập thể chúng ta còn sống tự ném lựu đạn, chơi trận tiếp.”

Thiệu Càn Càn: “Khụ khụ, em họ à… hay là cậu trốn trong nhà?”

Lâm Gia Thố nghe thấy giọng nói của cô nàng kiatrong tai nghe, nhấc chân liền đạp một cái lên ghế của Quỷ Ca, anh lạnh lùng nhìn màn hình máy tính, nói: “Trốn trong nhà thì lấy đâu ra chuyện trải nghiệm trò chơi?”

“Hả? Không phải là chết quá nhanh thì trải nghiệm trò chơi mới không tốt sao.” Thiệu Càn Càn nghi ngờ nói.

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Quỷ Ca và Sở Trưởng lại cười vang, giống như “cậu em họ” này bị làm tổn thương thì bọn họ có thể đạt được sự vui sướng cao nhất.

Thiệu Càn Càn ho một tiếng: “Việc đó, thật ra trò chơi này sống sót là quan trọng nhất, em họ, nghe lời chị, dù cho giống như chó cũng phải sống sót thật tốt.”

Lâm Gia Thố ở bên kia tai nghe: “???”

Một trận cuối cùng, ba đại lão thật không dễ dàng để “em họ” sống được đến vòng thứ ba đổ lại.

“Sắp thu bo rồi, hơi xa.” Sở Trưởng vừa tìm đồ trong nhà vừa nói.

Thiệu Càn Càn: “Bên kia có chiếc xe, tớ đi lái.”

“Được.”

“Đợi chút, tôi cũng đi.” Lâm Gia Thố đột nhiên từ trong nhà nhảy ra.

Trương Thiên Lâm vừa thấy anh đi ra liền nổi khùng: “Ôi cậu ra làm gì! Quay lại! Trốn cho kỹ!”

Lâm Gia Thố bình tĩnh nói: “Tôi muốn lái xe.”

Trương Thiên Lâm: “Cậu lái cái rắm ấy! Crazyracing Kartrider hồi cấp 2 cậu lái tốt không có nghĩa là cậu có thể lái xe này.”

Lâm Gia Thố: “Trương Thiên Lâm cậu im miệng cho tớ!”

Trương Thiên Lâm: “Qua Qua, cậu tuyệt đối đừng nhường cho nó, bằng không chúng ta đều sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.”

Thiệu Càn Càn: “Ừm… nhưng cậu ấy gần xe hơn.”

Vị trí của Lâm Gia Thố quả thật gần hơn Thiệu Càn Càn, lúc anh ngồi lên ghế lái thì Thiệu Càn Càn còn đang chạy về phía chiếc xe.

Cuối cùng Lâm Gia Thố khởi động xe, Thiệu Càn Càn liền không chạy nữa, mà Sở Trưởng và Trương Thiên Lâm lúc này cũng từ trong nhà chạy đến đợi ven đường.

Sở Trưởng: “Cậu có lái được không, nếu không thì cậu chạy xe qua đây để tôi lái.”

Trương Thiên Lâm: “Đương nhiên là không được! Người mới lên đường không phải là phá xe thì chính là lật xe.”

Sở Trưởng: “Ha ha ha cũng phải ha.”

Trương Thiên Lâm: “Huống hồ em họ của chúng ta còn là lính mới trong lính mới đấy!”

Sở Trưởng: “Ha ha ha ha đúng vậy!”



Thiệu Càn Càn yên lặng ở ven đường chờ, xe của em họ đã lái tới đây rồi, cô vừa muốn chuẩn bị lên xe thì thấy em họ lái xe soạt một cái lướt qua trước mặt cô.

“Hả?”

Thiệu Càn Càn còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo liền nghe thấy trong tai nghe truyền đến tiếng thảm thiết của Sở Trưởng và Quỷ Ca: “A!!!!”

Xảy ra cái gì rồi???

Thiệu Càn Càn vừa nhìn đường sinh mạng, Sở Trưởng và Quỷ Ca đều đã nằm xuống rồi.

“Bà mẹ nó!!! Cậu đụng tớ làm gì! Tớ là anh em của cậu đó!”

Mấy giây đồng hồ trước, Lâm Gia Thố lái xe đè tới trên người của hai người phải không.

Thiệu Càn Càn mắt thấy tình cảnh bi thảm hai người bị đâm nằm trên đất, mà bên tai truyền đến giọng nói rất lạnh lùng của em họ: “Hai người quá ồn.”

“…”

“… … …”

Thiệu Càn Càn đứng ở giao lộ ngổn ngang, có điều một lúc, em họ liền lái xe đến trước mặt cô: “Lên xe.”

“Vậy… bọn họ?”

“Coi như chết rồi đi.”

Trương Thiên Lâm: “Không!!!! Em họ tôi sai rồi!”

Sở Trưởng: “Đều là Quỷ Ca mắng! Tớ không nói một câu khó nghe nào!”

Trương Thiên Lâm khóc thút thít: “Ngụy Tiêu cậu làm phản à!”

Sở Trưởng: “Đều tại cậu nói lời độc ác!”

Thiệu Càn Càn im lặng nhấn lên xe, mà lúc này, vòng bo cũng đã co vào tới nơi rồi.

Trương Thiên Lâm: “Nhanh lên nhanh lên, biểu đệ tới cứu tôi!”

Lâm Gia Thố: “Lính mới lên đường, không cẩn thận, có điều bây giờ bo cũng tới rồi, không kịp cứu nữa, hai người cứ chết trước đi!”

Trương Thiên Lâm: “Chết tiệt tân thủ lên đường…”

Lính mới này đâm thật đúng là chuẩn! Crazyracing Kartrider không uổng công chơi!

**

Buổi tối sau khi kết thúc, Lâm Gia Thố và Trương Thiên Lâm cùng nhau đi ăn khuya.

Hai người vừa mới ngồi xuống ở quán đồ nướng, Trương Thiên Lâm liền nhận được tin nhắn của Thiệu Càn Càn: [Người vừa rồi thật sự là em họ của Sở Trưởng à.]

Trương Thiên Lâm: [Đúng vậy!]

Thiệu Càn Càn: [Em họ của Sở Trưởng sao lại lơ mơ như thế?]

Trương Thiên Lâm cười đến co rút: [Em họ của Sở Trưởng thì nhất định phải lợi hai? Theo lời cậu nói thì rắm mà Sở Trưởng thả cũng thơm à?]

Thiệu Càn Càn: [Ha ha ha ha ha đừng như vậy đừng như vậy, tớ chưa từng ngửi.]

Thiệu Càn Càn: [Có điều lính mới thì lính mới, rất biết chọc cười.]

Quỷ Ca: [Chọc cười? Cậu phát sốt rồi à?]

Thiệu Càn Càn: […]

Lúc Lâm Gia Thố gọi đồ ăn xong quay đầu liền thoáng nhìn thấy hai chữ “Càn Càn” trên màn hình điện thoại của Trương Thiên Lâm.

Anh lại liếc một cái, sau đó giống như vô tình mà hỏi: “Cậu cười ngu ngốc như vậy làm gì?”

Quỷ Ca nhìn anh một cái, nhanh chóng xóa đi lời bình luận Thiệu Càn Càn khen anh “thú vị”. Sau đó vẻ mặt hưng phấn đưa màn hình điện thoại đến trước mặt anh: “Bởi vì có người nói cậu là đồ tay mơ!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Gia Thố: Trên thế giới này người dám nói tớ là đồ tay mơ đều không nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Quỷ Ca: … Nhưng cậu chính là đồ tay mơ mà.