Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 9: Đạn 5,56 milimet



Bữa tiệc liên hoan của hai câu lạc bộ nói là liên hoan, nhưng thật ra có một chút giống quan hệ hữu nghị trá hình.

Nói như thế nào đây, Câu lạc bộ Văn nghệ bên kia đại đa số là em gái xinh đẹp, mà con trai của Câu lạc bộ Thể dục bên này từng người một bùng nổ hormone. Cả hai vừa tiếp cận, hiển nhiên tạo ra bầu không khí khó mà diễn tả được bằng lời.

Về phần Thiệu Càn Càn, một không phải là em gái xinh đẹp của Câu lạc bộ Văn nghệ bên kia, hai không phải là đàn ông anh tuấn của Câu lạc bộ Thể dục bên này, cho nên giống như lời đàn chị nói, cô thuần túy chính là đến cho đủ số.

Sau khi Thiệu Càn Càn bắt xe ở dưới nhà liền đi đến địa chỉ mà đàn chị đưa cho, trên đường hơi kẹt xe, lúc cô đến thì đã muộn hơn mười phút rồi.

Nơi cô đến tên là Lưu Kim Cung, một nơi đối với sinh viên mà nói thì tương đối đắt đỏ. Tổng cộng có hai tầng, tầng một là kiểu mở, có ban nhạc và sàn nhảy, tầng hai là KTV kiểu phòng bao, cứ đến buổi tối, ở đây tiếng người huyên náo, cực kỳ náo nhiệt.

Thiệu Càn Càn cầm điện thoại lên gọi điện, sau khi lắc lư ở cửa ra vào, một đàn em của Câu lạc bộ Thể dục đi xuống.

“Đàn chị, bên này.”

Chung Kiều đối với Thiệu Càn Càn mà nói xem như là người khó thân nhất trong Câu lạc bộ thể dục, cho nên nhìn thấy cậu ta liền rất thân thiết lên tiếng chào hỏi: “Đàn em, hôm nay cậu rất đẹp trai đấy.”

Hôm nay, Chung Kiều hiếm thấy không mặc đồ thể thao, mà đổi lại là áo sơ mi quần đen, mặc dù nhìn có chút lạ lẫm nhưng dáng vẻ này của cậu so với trước kia khuôn phép hơn rất nhiều.

“Vậy sao? Em biết ngay là ánh mắt chị tốt mà.” Chung Kiều khẽ đẩy bờ vai của cô một cái, dẫn cô đi vào trong: “Hôm nay phải gặp nhiều chị gái xinh đẹp như vậy, em đương nhiên không thể tùy tiện được.”

“A, thật sự có rất nhiều chị gái xinh đẹp sao, có nhìn trúng ai không?”

Chung Kiều nghe vậy cũng dừng bước chân lại: “Chị đừng nói giỡn, còn thật sự có đó.”

“Ai vậy?” Ánh mắt Thiệu Càn Càn sáng lên, tràn đầy ánh sáng bát quái.

Chung Kiều là sinh viên đặc cách của khoa thể dục thể thao, được xưng là “Báo săn của đại học S”. Mặc dù dáng dấp không kinh thiên động địa giống như Lâm Gia Thố, nhưng cũng coi như cực kỳ cân đối thuận mắt, lại thêm phong cách vận động của người học thể thao, cũng có không ít nữ sinh theo đuổi.

Chung Kiều: “Cô ấy à… đợi lát nữa chị đi vào là biết.”

“Ờ, hiếm thấy có ai vừa ý đàn em, chị phải nhìn cho kỹ một chút.” Thiệu Càn Càn trêu ghẹo nói.

“Được thôi được thôi, nhanh đi vào.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cửa phòng bao, trong khoảnh khắc Chung Kiều đẩy cửa ra, âm nhạc đinh tai nhức óc liền truyền tới, Thiệu Càn Càn theo bản năng bảo vệ lỗ tai.

Có điều cô rất nhanh đã buông xuống, sau khi buông xuống cô cũng nghe rõ bài hát này, <Nói yêu anh> của Thái Y Lâm, hơn nữa người cầm micro hát cũng không tệ lắm.

“Ôi cô ấy đang hát.” Ánh mắt Chung Kiều sáng lên, nghiêng người ghé vào bên tai Thiệu Càn Càn nói một câu.

Thiều Càn Càn bất ngờ nhìn về phía Chung Kiều: “Chung Kiều, người cậu vừa ý chính là Lôi Nhân Nhân à.”

Người hiện tại cầm micro hát <Nói yêu anh> chính là hoa khôi của khoa bọn họ: Lôi Nhân Nhân.

“A đúng vậy, đã sớm nghe nói là học cùng lớp với chị, ôi chị phải giúp em một chút.”

“Cái gì?” Tiếng nhạc quá lớn, Thiệu Càn Càn nghe không rõ, thế là Chung Kiều đành phải dựa vào bên tai cô rống: “Em nói, chị phải giúp em một chút! Giúp em tìm hiểu tin tức!”

“Nhưng chị và cậu ấy không thân!”

“Tâm sự nhiều là thân thôi! Xin chị đấy! Đàn chị!”

….

Lâm Gia Thố biết Thiệu Càn Càn là người của Câu lạc bộ Thể dục, bởi vì lúc năm nhất Thiệu Càn Càn từng tới liên hoan một lần, lúc đó, cũng bởi vì cô là bạn cùng lớp của anh mà khiến anh có chút ấn tượng, có điều những buổi liên hoan sau này Thiệu Càn Càn không xuất hiện nữa.

Nhưng trí nhớ của Lâm Gia Thố luôn rất tốt, cho nên khi nghe thấy Thiệu Càn Càn nói cô muốn đi liên hoan với câu lạc bộ, anh lập tức liền nhớ tới chuyện cô là người của Câu lạc bộ Thể dục.

Tối nay anh đến cũng khá trễ, sau khi chào hỏi với người ở đây anh liền ngồi trên ghế sô pha. Lúc đó anh nhìn một vòng nhưng không nhìn thấy Thiệu Càn Càn, đang nghĩ xem có phải cô vì cố ý không chơi game với mình nên mới nói đi gặp gỡ câu lạc bộ hay không thì nhìn thấy Thiệu Càn Càn đi vào.

Đi theo bên cạnh cô còn có thành viên mới học năm nhất của Câu lạc bộ Thể dục là Chung Kiều, hai người đứng ở cửa kề tai thì thầm, nhìn qua thật sự là… thân mật không có khoảng cách.

A, cũng bởi vì có tầng quan hệ này với Chung Kiều?

Anh nói cô mê game như thế sao đột nhiên lại không chơi mà muốn ra ngoài “xã giao”.

Lâm Gia Thố bưng ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, bên ngoài thì giả vờ mỉm cười nhưng bên trong thì cực kỳ ghét bỏ Thiệu Càn Càn.

Vì một chàng trai mà không cùng kề vai chiến đấu với đồng đội tốt “vào sinh ra tử”, thật sự là khá lắm!

Thiệu Càn Càn vào cửa cũng tùy cho Chung Kiều dắt ngồi xuống bên cạnh, Câu lạc bộ Thể dục trừ cô ra thì còn có một nữ sinh, vận động viên môn đẩy tạ, dáng dấp có chút dũng mãnh, nhưng tính tình vô cùng cởi mở, cho nên trò chuyện với mấy chàng trai nhảy múa của Câu lạc bộ Văn nghệ cũng rất hào hứng.

Thiệu Càn Càn vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Lâm Gia Thố ở chếch đối diện, anh hơi nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, ý cười giương lên bên môi kia dường như có thể thắp sáng phòng bao tối tăm.

Anh vậy mà cũng ở đây?

Sau khi Thiệu Càn Càn kinh ngạc lại nghĩ, dù sao cũng là Phó hội trưởng, có mặt trong buổi tụ họp của các câu lạc bộ cũng không kỳ lạ.

“Đàn chị, Lôi Nhân Nhân chưa có đối tượng chứ?” Chung Kiều tiến đến bên cạnh cô hỏi.

Thiệu Càn Càn ngước mắt nhìn về phía Lôi Nhân Nhân, lúc này bài hát của cô ta đã tới hồi cuối, ánh mắt của cô ta dần dần dừng lại ở một vị trí nào đó, Thiệu Càn Càn dừng lại một chút, thuận theo ánh mắt của cô ta liền nhìn thấy Lâm Gia Thố.

Vì thế, thời khắc này trước mặt Thiệu Càn Càn là thanh niên anh tuấn, bên tai là tiếng ca hàm súc giống như tỏ tình của Lôi Nhân Nhân: “Là cõi mộng từ trên trời giáng xuống, mãi đến khi xác định nhiệt độ đến từ lòng bàn tay anh, khoảnh khắc này em mới có dũng cảm nói lời yêu anh.”

Giai điệu sau cùng của ca khúc tung bay, Thiệu Càn Càn chợt nhớ tới, Kha Tiểu Duy từng nói với cô, Lôi Nhân Nhân có ý với Lâm Gia Thố.

“Chung Kiều, cậu xác định… muốn theo đuổi Lôi Nhân Nhân?”

“Làm sao vậy? Có bạn trai rồi à!”

“Ngược lại thì không có.”

“Vậy không phải được rồi à, tại sao không thể thích?”

Thiệu Càn Càn có chút khó xử nói: “Chỉ là cậu ấy hình như thích Lâm Gia Thố.”

“,,,”

Chung Kiều phút chốc không lên tiếng nữa, cậu ta nhìn chằm chằm Thiệu Càn Càn, một hồi lâu mới nói: “Vậy thì sao, em, em thích sự thách thức.”

“… Ờ.”

Lúc Lâm Gia Thố và người bạn nói chuyện xong quay đầu lại thì nhìn thấy Thiệu Càn Càn và Chung Kiều dính lấy nhau, anh lại bưng ly rượu lên uống một ngụm, trong lòng một lần nữa mang“việc ác” của Thiệu Càn Càn ra mắng một lượt.

Sau đó chính là hát luân phiên, sau khi hát, Trưởng câu lạc bộ Thể dục thấy có vài người nhàn rỗi không hát liền gọi mấy người của câu lạc bộ mình đến cùng nhau chơi trò chơi.

Trò chơi là trò thường thấy nhất ở KTV, ném xúc xắc.

tổng cộng có 10 người chơi, Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố vẫn luôn không hát đều bị bắt gia nhập vào.

“Hội trưởng, quy tắc trò chơi thế nào?” Lôi Nhân Nhân hỏi.

Đại mỹ nữ dù sao cũng là đại mỹ nữ, vừa hỏi một cái là liên tiếp hai ba nam sinh tranh nhau trả lời.

“Trò chơi này của chúng ta rất đơn giản, tổng thể mà nói thì chính là nhìn số điểm xúc xắc mình ném ra để quyết định mình uống rượu hay là người khác uống rượu.”

“Mười người chia làm hai đội, mọi người ngồi thành một vòng, đội A và đội B ngồi xen kẽ nhau, sau đó chúng ta lấy một ly rượu mở đầu.”

“Tổng cộng có hai viên xúc xắc, nếu như ném ra từ 6 trở xuống thì không cần uống, nhiều hơn 6, 7 là thêm rượu, 8 là uống một nửa, 9 là uống hết, 11 có thể chỉ định một người uống hết nửa số rượu rót ra trên bàn, 12 là chỉ định một người uống hết toàn bộ rượu.”

“Ừ… như vậy à.”

“Mọi người nghe hiểu rõ chưa?”

“…”

Mấy người chưa từng chơi qua trò này đều mơ hồ lắc đầu.

Hội trưởng vung tay lên: “Không sao, các cậu nghe không hiểu cũng không sao, chơi một ván là hiểu! Tớ vừa chơi vừa giải thích, chúng ta bắt đầu đi.”

Nói bắt đầu là bắt đầu, mọi người rút thăm chia đội. Sau khi chia đội xong, Thiệu Càn Càn vừa vui cho Chung Kiều vừa cảm thấy tuyệt vọng thay cậu ấy. Cậu ấy được chia đến cùng một đội với Lôi Nhân Nhân, nhưng đáng buồn chính là, Lâm Gia Thố cũng ở đội đó.

Lôi Nhân Nhân này hẳn là thích ca hát, nhưng bây giờ tới chơi trò chơi… ý đồ này, Thiệu Càn Càn cảm thấy rất rõ ràng.

Tình tay ba à… Thiệu Càn Càn rũ mắt chơi đùa xúc xắc trên bàn, trong lòng suy nghĩ mặc dù có nam thần để nhìn, nhưng nam thần có nhìn cũng không với tới được, cái thế giới yêu hận tình thù này… vẫn là quay về chơi game thú vị hơn một chút.

Nhưng điều bất đắc dĩ chính là, hiện tại cô cũng không đi được.

Trò chơi bắt đầu, Trưởng câu lạc bộ Thể dục rót một ly rượu ở trên bàn. Sau đó bắt đầu từ Lâm Gia Thố đổ xúc xắc, anh ném được 5, không cần uống rượu, đến lượt người tiếp theo.

Người thứ hai ném được 7, thêm rượu. Người này ra tay rất độc ác, lập tức liền tăng thêm năm ly rượu, bởi vậy, trên bàn đã có tới sáu ly rượu rồi.

Người thứ ba là Lôi Nhân Nhân, sau khi cô ta ném xúc xắc xuống, xui xẻo làm sao cộng lại vừa bằng 9, 9 có nghĩa là uống hết sạch.

Đám người một mảnh reo hò, cô ta kinh ngạc che miệng, một đôi mắt đẹp một nửa bất đắc dĩ, một nửa đáng thương nhìn mọi người.

Đối với một cô gái tửu lượng chẳng ra sao mà nói, uống hết sáu ly rượu này thì hơi men cũng lên rồi, nhưng trò chơi này có một điểm “thân thiện” là có thể xin đồng đội hỗ trợ.

Người như Lôi Nhân Nhân, vừa mở miệng đương nhiên là có người giúp cô ta uống rượu rồi.

Chung Kiều ân cần nhất, làm người đầu tiên đứng dậy uống ba ly. Hiện trường một mảnh thổn thức, mà một nam sinh khác cũng trượng nghĩa uống hai ly, còn lại một ly, Lôi Nhân Nhân tự mình uống.

Sáu ly biến thành một ly, có điều, trên mặt cô ta nhìn cũng không vui vẻ cho lắm.

Thiệu Càn Càn vô cùng bát quái suy đoán, có lẽ nguyên nhân là vì Lâm Gia Thố không tích cực chủ động uống giúp cô ta.

Trò chơi tiếp tục, tiếp sau đó cũng có mấy người thay nhau trúng chiêu, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có năm sáu ly, không có quá nhiều. Không giống như vòng này… thế nhưng đã cộng lại thành mười hai ly.

Lúc Thiệu Càn Càn nắm trong tay xúc xắc vừa được truyền đến chỗ mình thì trong lòng bồn chồn, tuyệt đối đừng trúng chiêu, mười hai ly này cũng không phải giỡn đâu… có điều định luật Murphy* thật sự tồn tại, bạn càng lo lắng tình huống nào đó xảy ra, vậy thì sẽ càng có khả năng xảy ra.

(*:Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Việc gì có thể sai thì sẽ sai".)

Cũng giống như bây giờ, cô, ném quá mạnh rồi, 9.

“… … …”

“Woa woa woa!!! Lợi hại lợi hại!”

“Uống uống uống uống! Uống hết!”

“Càn Càn cậu thật lợi hại,vận may cũng thật là tuyệt!”

Thiệu Càn Càn đầu đầy vạch đen: “… Quá khen rồi.”

Vận may của đội bọn họ thật đúng là không tốt, mấy vòng trước đã uống không ít rồi, hơn nữa tổ hợp 2 nam 3 nữa cũng uống kém hơn so với 3 nam 2 nữ bên phía Lôi Nhân Nhân.

“Càn Càn, cậu làm nũng với Hạo Tử một cái, cậu đừng thấy cậu ấy vừa rồi uống nhiều như vậy, con gái vừa làm nũng với cậu ấy thì có uống thêm hai mươi ly cũng không thành vấn đề.” Trưởng câu lạc bộ Thể dục cười nói.

Hạo Tử là một nam sinh của Câu lạc bộ Văn nghệ, cùng đội với Thiệu Càn Càn.

Lâm Gia Thố liếc nhìn Thiệu Càn Càn, lông mày khẽ nhíu lại một cái.

Cô nhóc này biết làm nũng?

Muốn làm nũng với chàng trai xa lạ này?

Khó coi!

Tác giả có lời muốn nói: Có ai biết trò chơi này không!! Tôi từng chơi với bạn ở KTC, vận may không tốt thì thật là tuyệt!!

Lâm Gia Thố: Này… bây giờ trọng điểm không phải là Thiệu Càn Càn không chỉ vì một chàng trai mà không chơi với tôi, hơn nữa còn muốn làm nũng với người khác sao???