Trả Lại Thanh Xuân

Chương 3: Đi học cảm giác thế nào?



Buổi sáng thời tiết thật đẹp, mặt trời dịu dàng chiếu từng tia nắng ấm áp qua khe cửa sổ của Trần Tuyết Nhi, không khí trong lành cùng ấm áp dễ chịu biết mấy, nhớ lại cũng năm năm rồi cô chưa từng được cảm nhận bầu không khí thế này. Trọ của cô bốn vách đều là tường chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, các phòng trọ nằm san sát nhau, không gian kín cùng ẩm thấp nên dù có mở cửa cũng không thể ngắm mặt trời thế này, vả lại thời gian nghỉ chỉ đủ để ngủ bù, làm gì còn thời gian để đi hóng gió phơi nắng hay ngắm cảnh.

Thức dậy nhìn chính mình trong gương.

Xuyên về mười năm, năm nay cô mười tám tuổi, chỉ mới cao 1m58, lúc nhỏ không biết chăm sóc bản thân nên tới bây giờ vòng một vẫn rất 'phẳng', chưa biết dưỡng da cũng không biết để kiểu tóc hợp thời trang nên lúc này nhìn có hơi ngô nghê một chút.

Nhờ có đôi mắt to tròn, đôi môi mỏng, cánh mũi nhỏ xinh cùng gương mặt trái xoan đáng yêu đã gở lại phần nào thiếu sót.

Thật may, tuy vòng một có hơi 'lép' nhưng bù lại vòng eo nhỏ nhắn cùng vòng ba đầy đặn nên chỉ cần 'độn ngực' một chút thì có thể xem là trưởng thành.

Ngày đầu được về nhà nên cô rất hứng thú, xem hết vật này đến vật kia, bao nhiêu kỉ niệm ùa về dẫn lối cho buổi sáng trôi đi nhanh chóng.

Năm nay cô học năm cuối cấp ba, vừa vào học hơn một tháng thì nghỉ ngay một tuần, thật là biết hưởng thụ.

Lớp 12 học buổi chiều nên đến 12 giờ trưa phải đội nắng đạp xe đi học.

Trường cấp ba, nữ sinh sẽ mặc Áo Dài trắng, nam sinh sẽ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen.

Chiếc Áo Dài trắng ôm sát người, giúp biểu lộ rõ hơn những vẻ đẹp truyền thống nhất của người con gái, vừa kín đáo vừa duyên dáng. Tuy ôm sát người nhưng không hề làm người mặc lẫn người nhìn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Mà lại làm cho người ta cảm thấy vừa thoải mái vừa thích thú, càng mặc càng đẹp, càng nhìn càng say đắm.

Tà Áo Dài thướt tha, uyển chuyển, làm bản thân Trần Tuyết Nhi cảm thấy mình dịu dàng hơn, lại mang thêm một nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam 'Mỹ miều nhưng đằm thắm'.

Từ nhà đến trường mất khoảng ba mươi phút đạp xe.

Nhìn lại ngôi trường chín năm không quay về, có chút lạ lẫm lại có chút thân quen. Trường học của cô rất lớn, sân trước rộng tới nổi đi thôi cũng thấy mệt. Có tới bốn dãy phòng học, mỗi dãy lại cách nhau một khoảng sân khá lớn, dùng cho việc trồng cây xanh, trồng cỏ nhân tạo và tham gia các hoạt động thể dục thể thao.

Mỗi dãy phòng học lại thiết kế một con đường thông qua khác nhau. Đoạn cuối trường chính là căn tin và sân sau.

Một dãy phòng giáo viên nằm sát vách ở phía Đông, sát bên phải là phòng y tế, bên trái là một dãy phòng dùng để làm thí nghiệm và chứa dụng cụ học tập.

Vừa đi Trần Tuyết Nhi vừa nhìn xung quanh. Dãy lớp học kia, bậc thang kia là nơi cô từng đi qua, hàng cây bàng đó,.... cột cờ treo cao lá cờ đỏ sao vàng vẫn còn đang phấp phới đứng giữa sân trường với cả sân tập thể dục chứa biết bao nhiêu kỉ niệm xưa.

Phòng học hiện tại của cô nằm ở lầu 1 dãy thứ 2, lên cầu thang quẹo tay phải là tới cửa lớp ngay nên hay va phải người từ trong lớp bước ra.

Vào lớp nhìn hết một vòng mới thấy Huỳnh Công Nam vẫn chưa vào nên cô thở phào nhẹ nhõm. Đạp xe chẳng tiêu hao calo của cô nhiều như hiện tại, chỉ sợ thấy ai kia thì tim cô có thể hồng hạnh vượt tường mà bay ra khỏi lồng ngực.

Vừa đặt mông xuống ghế, nhìn lên thì đã thấy một bóng hình cao cao hiện ra ở trước cửa.

Áo sơmi trắng ôm sát người, quần tây đen tôn lên đôi chân thon dài, thân hình cân đối lại còn gương mặt điển trai đến hờn dỗi kia. Đứng phía ngược sáng nhìn như ánh dương vừa ấm áp vừa làm tim người ta reo như chuông báo cháy.

"Chỉ ăn vận đơn giản thế, mà sao cậu ta vẫn đẹp trai vậy? Ăn gì mà đẹp thế không biết.", cô thầm giằng xéo trong lòng.

Nhìn thất thần hồi lâu cô mới giật mình: "Huỳnh Công Nam đang nhìn mình sao?", vừa nói vừa xoay người về bàn của mình, giả vờ lấy vở sách ra để phân tán sự chú ý.

Cô ngồi dãy thứ hai từ cửa vào, bàn thứ hai từ trên xuống, Huỳnh Công Nam ngồi dãy cuối, bàn cuối.

Tính trên thực tế đường đi của hai vị trí không liên quan gì nhau, nhưng anh không đi về phía bàn học của mình mà bước tới bàn cô, ghé sát mặt lại nhìn.

Trần Tuyết Nhi bị làm cho hoảng hốt, mắt mở to hết cỡ nhìn anh.

Người con trai có đôi mắt to tròn đối diện, hàng lông mày rậm rạp như nét vẽ kia, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi trái tim vừa mỏng lại còn đỏ đỏ. Hơi thở mang theo hương thơm vừa nam tính vừa dịu nhẹ làm cô bất giác cảm thấy thân quen.

Mặt cô đột ngột đỏ ửng lên, thở có hơi gấp, tim đập loạn xạ. Chỉ sợ anh tiến lên thêm một chút nữa thì cô sẽ ngừng thở, tim cũng phanh lồng ngực mà bay ra ngoài.

Nhìn cô lại thất thần lần nữa, anh mới trịnh trọng mở miệng: "Bác sĩ nói chỉ xây xác nhẹ, đầu không sao, não bình thường, thần kinh ổn định. vậy mà nhìn cứ tưởng bị đập cho ngáo tới nơi rồi chứ, cứ nghệch mặt ra."

Cô bị anh làm á khẩu hồi lâu mới lấy lại được âm thanh để trả lời: "Bạn học Huỳnh Công Nam thân mến, tôi xin trịnh trọng nhắc nhở bạn, nhờ ơn của nhà bạn nên tôi mới ra nông nổi này, ban không quan tâm được thì thôi, đừng đả kích tôi như vậy chứ. Với lại mọi chỉ số của tôi đều bình thường không hề ngáo hay ngơ gì hết, chỉ là phản ứng chậm nhịp thôi. Ok?"

Anh cũng chẳng phản ứng gì, chỉ đứng thẳng dậy, từ tốn rời đi và để lại một câu: "Không ngáo thì may rồi, vừa lùn vừa xấu, thêm đần độn nữa thì đem phóng sanh luôn."

Cô cứ ngỡ núi lửa trong tim sắp phun trào, đầu bốc khói nghi ngút, hướng về phía anh hét lên để giải toả: "Tôi lùn, tôi xấu có ăn hết của nhà cậu sao? Đồ đáng ghét."

Huỳnh Công Nam khựng lại, xoay mặt về nhìn cô, sau đó nói: "Không ăn hết của nhưng ảnh hưởng tới chất lượng gen di truyền sau này."

Trần Tuyết Nhi cứng họng, sau đó nói: "Gen di truyền của tôi thì có liên quan gì tới cậu chứ, đẹp là hay lắm sao? Cao là hay lắm sao? Ừ thì hay thật đó, nhưng mà tôi đây cũng không cần, bao nhiêu đủ dùng rồi."

Huỳnh Công Nam không trả lời.

Đừng trách cô vì sao kiếp trước Huỳnh Công Nam sát bên mà không động lòng, bởi vì đòn công kích của anh chưa bao giờ kém hơn những lời vừa rồi.

Trái tim thiếu nữ nào chịu được đả kích nên quyết tâm "mắt không thấy tim không đau, tai không nghe lòng không phiền".

Cùng lúc đó Hồ Anh Thư và Lê Cẩm Tiên cũng bước vào, họ là bạn thân mà Trần Tuyết Nhi trăm cay ngàn đắng mới tìm được.

Nhắc đến hai cô gái này thì một người vừa ốm như tăm tre còn người kia thì tròn như quả trứng, mỗi người mang một nét đẹp riêng của mình, tính tình hoạt bát vui vẻ hoà đồng lắm, nhưng bạn thân thì rất kén chọn.

Hỏi thăm qua loa về bệnh trạng của Trần Tuyết Nhi xong hai cô gái mới quay về tám chuyện.

Hồ Anh Thư ngoắc tay nói: "Ê Tuyết Nhi, hay gì không? Hôm mà cậu bị tai nạn thì hôm đó nhà Huỳnh Công Nam cũng bị đụng xe đó, nghe nói cậu ấy bị chấn động gì gì đó, hôn mê gần một ngày mới tỉnh lại. Các cậu có thấy trùng hợp quá không?"

Lê Cẩm Tiên cũng nói xen vào: "Ừ đúng rồi, hôm đó nghe nói ba của Công Nam chở cậu ta đi tới trường, nhưng bị tai nạn nên phải nghỉ học hai hôm."

Ruột gan Trần Tuyết Nhi như bị bầm cho thối ra, rũ mắt suy nghĩ "Nên nói hay không? Để khi người ta đền đáp thì tụi này không nhảy cẫng lên như lúc trước. Cứ một mực nói người ta có ý với mình, hay gì gì đó mờ ám."

Nghĩ xong, cô ngước mặt lên nói: "Người được diện kiến chiếc xe hơi hôm ấy và cũng bị nó tông chính là cô bạn đang băng bó khắp người trước mặt hai cậu đây"

Đúng như dự đoán, nghe xong câu đó thì một đứa mồm chữ O, một đứa thì mắt trợn hết cả lên.

Lê Cẩm Tiên thốt lên: "Cậu xui dữ vậy luôn?"

Hồ Anh Thư: "Hèn gì thấy trùng hợp vậy!"

Trần Tuyết Nhi chưa kịp thốt ra lời nào nữa thì thần may mắn đã tới trước cửa lớp.

Cô gái có làn da trắng, gương mặt xinh hết phần thiên hạ, thân hình phát triển đầy đặn, nhìn mà thèm rõ dãi. Cao Thanh Nhi là cô bạn thân thứ ba của cô ở lớp. Học chung lớp, ngồi chung bàn, chung tên còn chơi thân với nhau, ngoài duyên phận thì nên nghĩ thế nào đây?

Vào lớp nhìn thấy Trần Tuyết Nhi thì Cao Thanh Nhi cười tươi, khuôn mặt v-line, đôi môi đỏ mọng, sóng mũi cao kèm thêm đôi mắt biết cười đã làm đốn tim biết bao nhiêu chàng trai nhưng chẳng ai có bản lĩnh 'thu phục con yêu tinh' xinh đẹp này.

Cao Thanh Nhi vừa ngồi xuống là cô sáp tới ôm tay cô ấy ngay, nói: "Ôi~, có mỹ nữ thì đau đớn có là gì nữa chứ!!!"

Thấy con 'sam' kế bên lại luyên thuyên, Cao Thanh Nhi hỏi: "Cậu sao rồi, khoẻ chưa mà sao còn băng một cục bự quá vậy?"

Cô vừa ôm tay vừa nắm bàn tay Cao Thanh Nhi nũng nịu: "Cũng không sao, trầy xước chút xíu à, nhưng mẹ mình sợ nhiễm trùng nên mới để vậy đi học luôn, ngoại thương không sao nhưng nội thương chưa lành, cần ôm để giảm đau."

Cao Thanh Nhi rút tay ra sau đó lườm cô: "Bị thuơng mà còn cà rỡn được, thua cậu luôn, vậy chắc không sao rồi.", mặc dù nói vậy nhưng vẫn ôm Trần Tuyết Nhi, sau đó thổi thổi vết thương của cô như làm với em bé.

Hai người ngồi bàn trên nhìn với vẻ mặt không tin nổi, sau đó lắc đầu bất lực.

Hồ Anh Thư làm vẻ mặt hờn dỗi: "Hồi nãy sao cậu không kêu mình ôm mà chờ Thanh Nhi vào mới đòi ôm?"

Cô oan ức nhìn Hồ Anh Thư: "Các cậu đều là bảo bối của mình, ban nãy cậu kể chuyện rồi thì bây giờ mình ôm Thanh Nhi, xem như là công bằng rồi."

Lê Cẩm Tiên cũng vội cứu nguy: "Thôi đi Anh Thư, cậu làm ơn, người cậu toàn xương không à, ôm vô chắc xương sườn đâm Tuyết Nhi thêm vài lổ như tổ ong quá."

Cả đám nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.