Trả Lại Thanh Xuân

Chương 34: Bí mật và bật mí (Lưu ý có cảnh 18+)



"Tỏ tình? Lúc trước ậu ấy chưa tỏ tình với cậu nữa sao?", Cao Thanh Nhi bất ngờ nhìn sang.

"Chỉ nói này nọ chứ chưa chính thức.", Trần Tuyết Nhi ngập ngừng nhìn sang, cười mỉm.

Lê Cẩm Tiên háo hức nghiêng người tới: "Vậy là sau buổi tối hôm qua thì hai người chính thức trở thành người yêu rồi."

Cô tủm tỉm gật đầu.

Hồ Anh Thư cười tít mắt, dò hỏi: "Cậu ấy tỏ tình thế nào vậy? Sao cậu lại giấu?"

Cô ngượng ngùng cười: "Chuyện này không nói được không?"

"Không.", ba người đồng thanh đáp.

Trần Tuyết Nhi chỉ đành thuật lại câu chuyện: "Lúc đi dạo anh ấy nói có một nơi muốn dẫn mình tới, xong dẫn mình đến một homestay phong cách cổ điển ở giữa thành phố, lúc đi vào còn che mắt mình lại nói là có điều bất ngờ.", nói đến đây bỗng ngừng lại.

"Sao nữa? Tiếp đi.", Hồ Anh Thư gấp gáp hỏi.

"Từ từ, cậu làm gì mà hấp tấp dữ vậy?", Trần Tuyết Nhi cười, tiếp tục câu chuyện: "Anh ấy dắt mình vào trong rồi kêu mình chờ một chút, khoảng vài phút sau dây bịt mắt được tháo xuống, các cậu biết trước mắt mình là khung cảnh thế nào không?"

Cả ba cùng lắc đầu.

"Chính là một căn nhà đầy bóng bay màu hồng, trên tường dán chữ bóng bay CÔNG NAM YÊU TUYẾT NHI, trên nền rải đầy hoa hồng, giữa nhà có một trái tim lớn làm bằng cánh hoa trong đó còn có cái bánh kem hai tầng hình trái tim, anh ấy ôm một bó hoa hồng cực lớn quỳ trước mặt mình nói "Em đồng ý làm người yêu của anh không?"", cô vừa nói vừa nhớ lại chuyện tối qua, trái tim rung động không thôi, kể tiếp: "Mình bị sang chấn tâm lý một chút, không kịp nói gì đã vội ôm bó hoa gật đầu, anh ấy móc từ trong túi ra một hộp nhẫn rồi đeo cho mình. Vừa hoàn thành thủ tục xong thì trong phòng, ngoài cửa lớn, ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười nói làm mình giật mình."

"Ai tới phá đám hả?", Cao Thanh Nhi thắc mắc.

Cô lắc đầu: "Không phải, là người nhà mình, người nhà anh ấy và bạn thân của anh ấy."

Ba người trợn tròn mắt, không tin vào lời mình vừa nghe.

"Vậy mà cậu ấy không rủ bọn mình đi, cảnh tượng đẹp vậy mà bị bỏ qua, Công Nam quá là không công bằng.", Hồ Anh Thư hoàn hồn lại trước, tay đập bàn trong lòng tiếc hùi hụi.

Lê Cẩm Tiên gật đầu: "Đúng rồi, cậu ấy hơi quá đáng rồi đó nha."

Nhắc tào tháo, tào tháo có mặt, Huỳnh Công Nam trên tay cầm một bọc nhỏ, tay kia cầm một hộp bánh, lưng đeo balo, mồ hôi nhễ nhại đi vào.

Hồ Anh Thư nhanh chóng chất vấn anh trước khi anh kịp nói chuyện với Trần Tuyết Nhi: "Công Nam à, cậu cũng thiên vị quá rồi, bọn mình cũng được xem là đại diện bên nhà gái mà cậu không gọi bọn mình một tiếng nữa."

Huỳnh Công Nam nhìn 3 người cười bất đắc dĩ: "Xin lỗi, vì gấp gáp quá nên chỉ kịp gọi những người tôi có thể liên lạc được thôi."

"Chuyện trọng đại có một không hai mà cũng bỏ lỡ, thật là tiếc a~", Cao Thanh Nhi cũng hùa theo Hồ Anh Thư giả giọng đáng thương.

Trần Tuyết Nhi vội giải vây: "Nè, các cậu thật là, mấy lúc các cậu được tỏ tình cũng có dẫn mình đi đâu, sao giờ lại trách anh ấy."

"Bọn mình bây giờ là người dưng nước lã rồi, mới nói có tí xíu mà đã bênh, đúng là yêu vào rồi thì bạn bè không còn ý nghĩa nữa mà.", Cao Thanh Nhi tiếp tục nỉ non.

Trần Tuyết Nhi chỉ đành lắc đầu, nhìn sang anh cười: "Anh mua dùm em chưa?"

Anh đưa túi nhỏ đang cầm cho cô, đặt hộp bánh với bình nước lên bàn: "Em xem còn thiếu gì nữa không?"

Trần Tuyết Nhi mở túi nhỏ ra xem, lắc đầu: "Đủ hết rồi", ngừng chốc lát lại lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho anh: "Anh chạy gấp lắm sao?"

"Tranh thủ vào với em, ai ngờ em bỏ anh đi trước rồi.", anh cười mỉm.

"Hihihi, ở đó hơi nóng nên em lên trước.", cô cười giã lã.

"Vậy anh về chỗ ngồi.", anh nhẹ vuốt tóc cô rồi bước đi.

Nhìn theo bóng dáng anh cô lại nhớ đến chuyện tối qua, một đêm khó quên đối với cô.

Trở về buổi tối.

Anh đeo nhẫn cho cô xong, mọi người đang nấp cũng bước ra vỗ tay nói chuyện rôm rả làm cô đứng hình không biết chuyện gì.

Huỳnh Công Nam đứng dậy dẫn cô bước vào trái tim, cùng nhau thổi nến, cùng nhau cắt bánh kem, cùng nhau chụp hình kỷ kiệm, anh nói: "Anh đã xin ba mẹ em cho anh được quen em trước, chuyện hôm trước em muốn anh cho em một thân phận anh đã suy nghĩ rất lâu, nếu bây giờ anh không để em tin tưởng anh tuyệt đối thì tương lai sẽ có nhiều chuyện đau lòng hơn nữa. Thế nên, anh đã mời hai bên gia đình, bạn bè của anh đến để làm chứng cho buổi tỏ tình hôm nay."

Anh ngừng lại nhìn cô đầy âu yếm, nói: "Tuyết Nhi! Anh yêu em.", sau đó ôm cô vào lòng.

Trần Tuyết Nhi cảm động đến phát khóc, hai mắt ướt nhoè nhụi vào người anh, khẽ thì thào: "Em cũng yêu anh, Công Nam, em yêu anh."

Mọi người xung quanh hò hét: "Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"

Huỳnh Công Nam đẩy nhẹ cô ra, hỏi: "Anh hôn em ở đây được không?"

Cô bật cười trong nước mắt, gật đầu rồi ngước mặt lên chào đón nụ hôn của anh trong tiếng vỗ tay chúc mừng của những người xung quanh.

Họ đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc ăn mừng, có rượu thịt có chuyện vui thì không say không về là chuyện đã được khẳng định.

Huỳnh Công Nam phá lệ uống rượu cùng mọi người, tửu lượng anh rất tốt, uống đến người khác mặt đỏ mắt mơ màng mà anh vẫn còn tỉnh queo, mặt không đổi sắc ngồi đó.

Người nhà của cô và anh đã kéo nhau về nhà nhậu tiếp, dự tính sẽ overnight, đám bạn của anh thì nằm vật ra sofa ngủ như chết.

Thấy anh ngồi không nhúc nhích Trần Tuyết Nhi đành ra tiễn người lớn về trước, định bước đến bên anh khen ngợi, nhưng vừa chạm vào anh thì anh đã gục mặt, mơ màng ngước lên nhìn cô rồi cười sáng lạng, nói: "Tuyết Nhi! Anh vui lắm, uống với anh một ly nữa được không em?", tay cầm ly rượu lên đưa đến bên cô.

"Hả? Anh say rồi hả? Em còn tính khen anh tửu lượng cao.", cô ngỡ ngàng nhìn anh, tay cũng cầm ly rượu uống vào, cảm giác ấm nóng từ cổ họng đi dọc xuống bụng làm cô run nhẹ lên.

"Hahaha, tửu lượng cao hả? Lúc trước anh còn không biết uống rượu đó.", anh vật vờ ngã vào lòng cô.

Cô nghiêng mặt nhìn anh: "Anh nói là không biết uống hả? Ba em với ba anh đều sỉn, bạn anh cũng nằm sắp lớp hết rồi, anh còn ở đây tâm sự với em được mà nói là không biết uống."

"Đó là lúc trước, sau này khi em bỏ đi thì không ngày nào anh không làm bạn với rượu nên tửu lượng cao là đúng rồi.. Hì hì hì", anh cười trong men say.

Trần Tuyết Nhi ôm anh vào lòng, bản thân cô lại tò mò chuyện cũ nên quyết định hỏi anh: "Lúc đó sao em lại bỏ đi?"

"Em.. Em không tin anh, em nghĩ anh phản bội em, em nghĩ anh không yêu em, em nghĩ anh có quan hệ với người khác.", anh thì thào trong lòng cô.

"Lúc đó anh đã làm gì?"

"Lần đó không biết em nghe ai nói gì mà khi đi tìm anh em nói anh khốn nạn, em nói anh cặn bã tới em gái mà cũng không tha, em nói anh có người khác mà còn ở bên em... Không đợi anh giải thích đã vội bỏ đi, anh đứng trước nhà em dầm mưa cả một đêm em cũng không chịu ra gặp anh."

Anh tiếp tục yếu ớt nói trong tiếng nấc do rượu: "Anh đứng tới tận tối hôm sau.. Lúc đó mẹ em đi ra nói là em không muốn gặp anh, bảo anh về đi kẻo bệnh... Anh lang thang đi về, sau hôm đó ngày nào anh cũng tới tìm nhưng em không gặp cũng không tới trường."

Anh nấc nhẹ lên rồi nói tiếp: "Mấy ngày sau có vài người bạn rủ anh đi giải sầu, đó là lần đầu tiên anh uống rượu, lần đầu tiên anh vào quán bar. Hôm đó anh chỉ biết uống để làm mình quên đi nỗi đau, uống để hiểu được rượu cay nhưng tại sao lại có nhiều người thích uống đến vậy.. Thì ra chỉ có rượu cay mới có thể xoa dịu đi đau đớn trong lòng, quên đi những sầu lo trong đời, rượu đúng là tri kỷ của những nỗi buồn và niềm vui, đêm đó anh uống đến say bí tỉ."

"Sau đó thì sao?", cô ngập ngừng hỏi anh.

"Sau đó anh tỉnh dậy thì đã ở trong phòng khách sạn, bên cạnh còn có một cô gái, chính là cô em họ mà hôm trước em hỏi anh.", Huỳnh Công Nam ngước mặt lên nhìn cô, nói: "Lúc đó bỗng nhiên em từ ngoài bước vào, nhìn thấy một cảnh trước mắt đã vội hét lên, ném túi vào mặt anh rồi bỏ chạy đi mất. Anh đuổi theo em nhưng giữa đường lại gặp tai nạn giao thông, lúc anh tỉnh dậy thì đã không còn thấy em đâu, nhà em cũng không còn ai ở, bạn em cũng không rõ em đã đi đâu."

Anh không đợi cô nói đã vội nói: "Tuyết Nhi! Hôm đó thật sự anh không làm gì cả, anh có thể thề với trời đất. Dù anh say nhưng anh vẫn luôn có khả năng khống chế bản thân mình, vẫn còn nhận thức được đối phương có phải là em hay không, anh khẳng định bản thân chưa động vào cô ta... Huống hồ cô ta lại là em gái anh, sao anh có thể làm chuyện đó, em tin anh đi, anh chưa bao giờ nói dối em cả.", anh yếu ớt nhìn cô, mắt đỏ hoe gấp gáp nói thêm: "Em tin anh, đừng rời bỏ anh được không? Anh không thể không có em."

"Em tin anh, lúc đó do em quá hấp tấp, do em không hiểu chuyện.", cô xót xa nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông của cô cũng có lúc yếu ớt thế này, chỉ nhắc lại thôi mà anh đã đau đớn thế này, vậy năm năm cô bỏ đi, anh sống ra sao?

"Anh ước gì tai nạn đó anh có thể tỉnh dậy sớm hơn để tìm em, có phải anh tỉnh sớm hơn thì em sẽ không biến mất.", anh mỉm cười nhìn cô.

"Đã là quá khứ rồi, bây giờ em đang ở bên cạnh anh, em cũng yêu anh tin anh, em không bỏ anh đi nữa.", cô nói xong cúi người xuống hôn lên trán anh một cái, dời xuống mắt, dời xuống mũi, cuối cùng đáp lên môi anh một nụ hôn nồng cháy, anh cũng đáp lại rồi đứng dậy ôm cô về phòng.

Vào phòng đóng cửa lại, anh gấp gáp đặt cô lên giường tiếp tục nụ hôn, trượt từ môi xuống cổ cô hôn nhẹ lên đó, nhẹ nhàng mân mê làn da trắng mịn mềm mại, mỗi nơi anh đều in một dấu hồng nho nhỏ.

Những lần anh đặt nụ hôn xuống Trần Tuyết Nhi thấy dây thần kinh khoái cảm của mình căng lên tột cùng, luôn thấy không đủ muốn anh hôn nhiều hơn nữa, hơi men trong miệng anh đã làm cô say đến mơ màng chỉ biết câu cổ anh thở gấp, mặc cho anh càn rỡ.

Cơ thể Huỳnh Công Nam nóng bừng, một phần do rượu, một phần là dục vọng đàn ông của mình đang trỗi dậy mãnh liệt, anh cởi hết cúc áo sơmi rồi ép xuống người cô thật mạnh, hôn lên vành tai cô làm cô ưỡn người lên rên rỉ nỉ non ôm anh chặt hơn.

Anh hôn xong còn thì thào vào tai cô: "Tuyết Nhi!", nói xong nhẹ liếm vành tai cô.

"Em nghe.. Ah~", Trần Tuyết Nhi gắng gượng ép giọng mình trả lời anh.

"Tuyết Nhi! Anh yêu em."

"Em... Em cũng yêu anh.. ah~.."

"Tuyết Nhi! Anh yêu em.. ừm.. Tuyết Nhi~", anh vừa lướt hôn vừa gọi tên cô.

"Công Nam~.. ưm~.. Anh.. Anh.. Làm em..", cô bị anh hôn đến nói chuyện cũng khó khăn, mỗi lần mở miệng là anh lại đặt xuống một nụ hôn làm cô sung sướng như bay lên tận mây xanh.

"Em sao?", anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Em muốn nếm thử...", cô đỏ mặt ấp úng.

"Nếm gì?", anh nói xong lại đặt xuống một nụ hôn kéo dài ở xương quai xanh của cô.

"Em.. Muốn thử một lần.", cô sung sướng đến mức ưỡn người lên, chân vòng qua eo anh ôm anh sát người mình hơn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh cùng vật nóng bỏng đang căng cứng phía dưới người anh làm cô muốn chìm vào đó, thân hình ấm áp cùng sự kỳ diệu mà anh mang lại khiến cô không muốn buông ra.

"Em không sợ sao?", anh ngước mắt lên nhìn cô chăm chú.

"Em 28 tuổi rồi, không phải cô bé 18 tuổi, đời trước có lẽ em cũng chưa từng nếm thử một lần nên bây giờ em muốn cùng người em yêu làm chuyện hạnh phúc này.", cô nói xong liền kéo cổ anh xuống hôn quyết liệt.

Huỳnh Công Nam kéo cô ra, vuốt ve gương mặt cô, hỏi: "Em không hối hận?", thật ra anh đã căng đến đau nhức hết rồi nhưng vẫn phải kìm chế.

Cô lắc đầu: "Dù sau này có ra sao em cũng không hối hận."

Vừa nghe xong câu đó, Huỳnh Công Nam đã đặt xuống môi cô một nụ hôn, tay luồng qua người cô cởi dây kéo của chiếc váy, cảm giác mát mẻ làm Trần Tuyết Nhi ôm sát anh hơn để cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh, hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau khiến dục vọng trỗi lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Anh hôn xuống cổ, dọc xuống ngực, tiến tới đôi gò bồng bé nhỏ được che lại bởi chiếc áo con, anh nhẹ nhàng cởi dây áo để nó được giải thoát, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đó làm cô run người rên rỉ

"Ah~.. Công Nam..."

Anh tiếp tục hôn xuống, mút lấy chóp hồng nho nhỏ nằm trên đỉnh mà liếm, tay vân vê một bên còn lại khiến cô ôm đầu anh, tay luồng vào tóc anh mà nắm.

"Công Nam..~ Ah..~"

"Ah~.. Anh đừng như vậy nữa mà.. ưm~ Ah~", cô nức nở cầu xin anh, nghe kích tình vô cùng.

"Vậy em muốn thế nào?", anh ngẩng mặt lên nhìn cô gái đang nồng đượm hương tình thú, muốn trêu chọc cô đến khi cô chịu hết nổi phải cầu xin anh tiến tới.

"Anh.. Anh vào đi.. Đừng chọc em nữa.. Em khó chịu..", cô thở gấp, nói đứt quãng vì đôi gò bồng kia vẫn còn bị anh xoa nắn nhẹ nhàng, tay còn lại anh luồng xuống quần nhỏ mà mò mẫm nơi tư mật của cô.

"Em ướt hết rồi.", anh bày ra vẻ mặt xấu xa nhìn cô làm cô đỏ mặt nhắm mắt lại, anh lại nói: "Em mở mắt ra nhìn anh đi, nhìn anh thì anh không trêu em nữa."

Trần Tuyết Nhi mặt ửng hồng mơ màng nhìn người đàn ông đang trườn phía dưới người cô, anh hôn dọc theo bụng xuống chân, rồi lại cởi luôn vật cản nho nhỏ cuối cùng mà hôn vào nơi kín đáo kia làm cô giật mình ngồi dậy đẩy anh ra.

"Đừng, anh.. Ở đó... Không được."

Huỳnh Công Nam mặc kệ cô nói gì, tay đẩy cô nằm xuống, tay còn lại nâng chân cô để lên vai mình để dễ dàng làm việc, anh hôn đôi môi chúm chím nho nhỏ phía dưới rồi lại dùng lưỡi vân vê làm cô rên lên sung sướng, tay nắm chặt ga giường, chân quắn quéo câu vào lưng anh.

Cảm nhận đã đến lúc, Huỳnh Công Nam vừa hôn nơi kín đáo kia vừa cởi khoá quần của mình để cậu em đang bị trói buộc kia được giải thoát, anh trườn lên hôn môi cô rồi nhẹ nhàng nói: "Anh nghe nói sẽ hơi đau nên phải làm cho em thật ướt, khó chịu lắm đúng không?"

Cô nghiêng mặt gật đầu.

"Thả lỏng theo anh, anh sẽ nhẹ nhàng.", anh nói xong lại đặt xuống hỏm vai cô một nụ hôn làm cô co quắp chân lại.

Tay anh cầm cậu em đang trướng to kia cà nhẹ tới lui trước cửa động của cô làm chất nhầy dính đầy đầu cậu em, làm cô chảy nhiều dịch ra hơn nữa mới từ từ tiến vào.

Trần Tuyết Nhi cảm nhận được một sự nóng bỏng đang dần dần đi vào người mình, cảm giác đau cùng sung sướng khó nói thành lời khiến khoé mắt cô lại ươn ướt.

Anh nhẹ nhàng đưa vào, không gấp gáp mà chỉ từ từ đẩy nhẹ phía ngoài để cô làm quen, anh thật sự muốn sát phạt ngay bởi cậu em đã không còn nghe lời anh nữa, ***** **** đến nhói đau rồi. Nhưng đây là lần đầu của cô ở 2 kiếp, anh muốn mang đến cho cô niềm khoái cảm thật sự chứ không phải nổi ám ảnh.

"Hơi đau một chút, em thả lỏng.", anh vừa nói vừa vuốt ve làm cô nhũn ra như một đống bùn.

Anh tiến sâu vào bên trong làm cô "Ah" lên một tiếng, cảm giác như được bay lên thiên đường, cô bé của cô thật khít, ôm chặt lấy cậu em của anh làm anh không nhúc nhích nổi chỉ biết nằm im hít thở gấp gáp.

Cô ôm anh khẽ thì thào: "Của anh.. Lớn quá.. Ah~ Ah~", chưa kịp nói hết thì Huỳnh Công Nam đã vận động tới lui làm cô kìm không được rên rỉ lớn hơn.

"Tiểu yêu tinh.. Em muốn giết anh hả.. Của em khít vậy thì làm sao anh chịu nổi.", anh vừa nói vừa vận động nhẹ nhàng, đợi đến khi cô bé kia đã tiếp nhận được nhịp độ này và kích cỡ này thì anh lại tiến công mạnh hơn, mỗi cái thúc vào như muốn lấy mạng Trần Tuyết Nhi khiến cô sung sướng mà thở gấp nỉ non.

"Anh.. ah~.. ưm~.. ah~.. Chậm thôi.. ah~.."

"Em càng rên anh lại càng kích thích.. Sao mà chậm được đây, anh muốn chôn nó vào người em luôn.", anh khẽ nói bên tai cô, môi hôn môi cô, thân dưới vận động liên hồi làm cô khẽ la lên.

"Ah~.. ư~... Em... ưm~.. ưm~.."

"Anh.. Mạnh nữa đi, nhanh hơn đi anh.. Ah~.. Em.. Ah~.."

"Sướng không em?", anh lại ghé vào tai cô thủ thỉ làm cô không biết mình đang ở đâu, khẽ gật đầu trả lời: "Sướng.. Ah~.. Công Nam.. Ah~ ưm~"

"Anh đây.. Em cứ vậy thì làm sao anh chịu được đây.. Tuyểt Nhi!", nói xong anh lại hôn cô, chặn hết tiếng nức nở từ miệng cô.

Cô đẩy mặt anh ra, gục đầu vào hỏm vai anh mà mút lên đó làm anh hứng trí vận động nhanh hơn nữa, cô ôm siết anh hơn nói: "Em.. Em sắp ra.. Công Nam.. Em sắp ra.. Anh nhanh nữa đi.. Ah~.."

"Ah... ưm~..ưm~... ha~", cô lên cao trào xong lại rên rỉ vì anh vẫn còn vận động bên trong không ngừng.

"Em chính là yêu tinh chuyên đi dụ dỗ anh, đời trước anh chết vì em.. Đời này cũng nguyện như vậy.", nói xong anh lật người cô sấp lại làm tư thế doggy, tiếp tục đưa cậu bé vào từ phía sau, tay lấy dây nịt trói hai tay cô ra sau, dùng gối kê dưới bụng cô rồi hôn dọc xuống sống lưng làm cô ưỡn ngực cong mông cho anh dễ hành sự hơn, anh thúc mạnh ra vào, tay đưa ra trước ngực mà xoa nắn.

Nhìn cô gái anh yêu bao năm, thân hình anh khao khát bao năm, cô gái anh đã nguyện hy sinh cả mạng sống của mình để đổi lấy bây giờ đang phủ phục dưới người anh, cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ với anh.

Tư thế này làm Trần Tuyết Nhi cảm nhận sự sung sướng hơn bao giờ hết, cô nâng cao mông mình hơn cho anh dễ dàng tiến sâu vào, miệng khẽ mở rên lên để giải toả sự vui sướng của mình, "Ah~.. Anh, mạnh hơn nữa đi.. Anh làm em thích lắm.."

Huỳnh Công Nam nghe cô nói vậy, tay ôm eo cô kéo mạnh về phía mình, chôn sâu cậu bé vào bên trong cô làm cô sung sướng mà kêu lên đầy thoả mãn, anh lại đẩy cô ra hỏi: "Là như vậy đúng không?"

Trần Tuyết Nhi gật gật đầu, anh lại một lần nữa kéo hong cô ra phía sau, chôn thật sâu vào còn nhấp nhấp vài cái làm cô tìm được điểm G của mình mà hét lên: "Ah~.. Mạnh nữa đi anh.. Em ra.. Ah~... Công Nam.. Ah~.. Em sướng.. Ha~.."

Lần thứ 2 cô lên đỉnh.

Huỳnh Công Nam cởi trói tay cho cô rồi nằm xuống giường, đặt cô lên trên người mình làm tư thế cưỡi ngựa, tư thế này cậu bé của anh được tiến sâu nhất vào bên trong cô bé của cô, anh sung sướng đến mức không tự chủ mà rên lên "Ah~.. Làm em sướng quá.. Ah~.."

Lúc đầu còn chưa quen nên cô nhăn mặt chút khó chịu, nhưng khi đã quen rồi cô lại tấn công làm anh không đỡ kịp.

Cô quỳ gối sang 2 bên, ngồi xuống chôn cây sắt nóng bỏng kia vào người mình rồi cưỡi tới lui thật nhanh làm người đàn ông bên dưới phải nắm eo cô mà rên lên "Ah.. Em đúng là biết cách giết người mà.. Ah~.."

Trần Tuyết Nhi cũng sung sướng không kém, cô nắm lấy tay anh rồi ngửa đầu ra sau, nhón người lên cao rồi nhấp mạnh xuống làm anh thoã mãn mà thở gấp.

Đến đỉnh điểm Huỳnh Công Nam lật cô nằm xuống, tay nắm chân cô để lên vai mình rồi đưa cậu em sâu vào bên trong cô vận hành, nhấp thật nhanh, chôn thật sâu làm cả hai cùng nhau lên đỉnh.

Anh sung sướng giải phóng đàn em vào người cô, một dòng ấm nóng chảy tràn trong người làm cô rên nhẹ lên, người run run nhè nhẹ, anh hôn từ trán xuống mắt mũi và môi cô, sau đó ôm vào lòng vuốt ve.

"Anh yêu em."

Trần Tuyết Nhi mệt lã người, nằm im không nhúc nhích nổi, chỉ gật đầu đáp lại: "Em cũng yêu anh."

Anh ôm cô một lúc thì ngồi dậy ôm cô vào nhà tắm để làm sạch người, vào bồn tắm ấm nóng làm cô thấy thoải mái hơn, dựa người vào anh mặc kệ anh kì cọ chà rửa.

Tắm xong anh ẳm cô ra ngoài lau người rồi lấy chăn quấn cô lại, còn mình thì đi lau người, lau tóc.

Trần Tuyết Nhi nằm trong chăn ấm mà ngủ ngon lành, một lúc sau ngửi được hương thơm quen thuộc thì nhích tới nhụi vào người anh.

Huỳnh Công Nam đang lấy chiếc váy để mặc vào cho cô, bị con sâu bông trần trụi kế bên nắm níu thì bật cười gõ nhẹ vào trán: "Im lặng để anh mặc vào cho, em muốn ngủ trong tình trạng không mảnh vải che thân thế này hả?"

Cô mỉm cười im lặng để anh mặc váy cho mình.

Một đêm này cô ôm anh ngủ rất ngon, hơi thở ấm áp của anh, hương thơm quyến rũ của anh làm cô chìm vào giấc mộng đẹp đến độ không muốn thoát ra.

Vậy nên mới có cảnh Huỳnh Công Nam và cô đi cùng nhau, anh còn phải lật đật chạy đi mua vài món đồ cho cô giữa trời nắng gắt.

Thật may cô thường xuyên xoả tóc nên chẳng ai để ý mấy đốm hồng trên cổ nếu không lại chẳng yên với tụi bạn mình rồi.