Trả Lại Thanh Xuân

Chương 51: Căn biệt thự ngoại ô (2)



Huỳnh Công Nam bật cười, sải chân bước tới cổng, vừa đi vừa nói: "Đưa em đi thám hiểm nhà ma không bằng đưa thẳng em vào trại hòm lựa size luôn cho rồi."

Trần Tuyết Nhi cười tươi trả lời anh: "Anh biết em sợ ma hả?"

Anh bật cười: "Không biết..."

"Anh không biết mà lúc nào nói cũng đúng hết luôn á, sao hay vậy?", cô vội thắc mắc.

"Mới lạ... Anh chưa nói hết.", anh vội đưa ra lời giải đáp, sau đó hôn nhẹ lên trán làm cô tủm tỉm cười.

Phạm Trí Viễn đi phía sau ôm vai Cao Thanh Nhi cười tươi đáp lời cho câu hỏi của cô: "Nhà của Huỳnh Công Nam, làm gì có ma để thám hiểm mà em lại sợ."

Cao Thanh Nhi nhìn căn biệt thự, sau đó nhìn sang Phạm Trí Viễn, nói: "Nhà Công Nam hả? Không phải ở khu trung tâm sao, ở đây là nhà nào nữa?"

"Cậu ta mua riêng, không hiểu mua để làm gì nữa.", Phạm Trí Viễn lắc đầu.

Cao Thanh Nhi hỏi nhỏ: "Nhà cậu ấy giàu vậy hả anh? Nói mua nhà là mua cả một căn biệt thự to đùng vậy luôn."

Phạm Trí Viễn cười tươi: "Ừ.. Mấy khu trung tâm thương mại hay chuỗi nhà hàng khách sạn lớn đều là tài sản của nhà cậu ta, nước ngoài cũng có vài trụ sở, giàu nứt vách."

Lê Cẩm Tiên đi kế bên hóng chuyện cũng hết hồn la to: "Trời, cậu ấy giàu vậy mà giấu kỹ quá, không ai biết luôn á."

Cao Thanh Nhi giật mình nhìn Lê Cẩm Tiên, nói: "Cậu làm mình hết hồn, đang nhiều chuyện mà la cho lớn lên."

Hồ Anh Thư kế bên cười tủm tỉm trấn an Cao Thanh Nhi: "Cậu ấy mắc chứng thích kích động, thông cảm đi.", nói xong lại xoay sang nói với Phạm Trí Viễn: "Công Nam không có ngông như mấy thằng con nhà giàu thích khoe khoang trong trường, nên bọn này tưởng cậu ấy chỉ khá giả bình thường thôi à."

"Ban đầu ai cũng lầm như ai thôi, bọn này cũng bị lừa mà.", Hạ Đồng vừa nói vừa kéo Lê Cẩm Tiên đi sát người mình hơn.

"Hả? Anh cũng không biết hả?", Lê Cẩm Tiên kinh ngạc nhìn Hạ Đồng.

Hạ Đồng gật đầu: "Ban đầu mới tiếp xúc cũng nghĩ vậy, sau này mới biết, cũng có chút bất ngờ."

Trịnh My cười cười nhìn họ, nói: "Sạo vừa thôi, mấy anh cũng thua kém gì Công Nam đâu, ở đó bất ngờ với bị lừa."

Hồ Anh Thư nhìn quanh một vòng, nói: "Toàn đại gia ngầm, đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà."

Cao Thanh Nhi cười tươi: "Nhìn vẻ bề ngoài vẫn thấy họ rất đẹp, rất sang mà."

Phạm Trí Viễn nựng nhẹ má Cao Thanh Nhi, thái độ cưng chiều vô hạn, không nói gì nữa.

Cuộc trò chuyện kết thúc cũng đã đến cổng biệt thự, vệ sĩ đứng bên trong mở cửa chào đón họ vào.

"Trong phim em thấy chạy hết xe vào trong, vệ sĩ xếp thành hai hàng cúi đầu 90 độ chào mà anh, sao mình phải đi bộ?", Trần Tuyết Nhi nằm trong lòng anh, nhìn 4 người vệ sĩ ở cổng rồi thắc mắc nhìn lên Huỳnh Công Nam.

Huỳnh Công Nam cười rộ lên: "Haha.. Anh quên mất, quen kiểu đến cổng là phải xuống rồi, sau này sẽ sắp xếp như em đã nói.", sau đó hôn nhẹ lên trán cô, vệ sĩ đứng 2 bên cũng im lặng đi theo không dám làm gì vượt giới hạn của mình.

Anh nhìn sang họ, hỏi: "Bên trong thế nào?"

"Vẫn ổn thưa cậu chủ.", vệ sĩ kính cẩn đáp.

"Được rồi, đem hết ra hồ cá phía sau nhà.", anh lạnh giọng phân phó, thái độ khác biệt hoàn toàn khi nói chuyện với cô.

Trần Tuyết Nhi bật đầu lên, hí hởn nói: "Anh có nuôi cá nữa hả? Chúng ta đi câu cá hả anh?"

Huỳnh Công Nam mỉm cười, ánh mắt lại mang vẻ tuyệt tình khó ai có thể nhìn thấu, đáp: "Ừm, nếu em thích thì chúng ta đi câu."

Căn biệt thự trống trải bỗng có một nhóm nam thanh nữ tú làm náo loạn cả lên, đi vòng từ trước ra sau mà ríu rít làm chim trên cành cũng hoảng sợ bay mất, đám mèo hoang cũng nhanh chân chuồn đi mất.

Đến phía sau, các cô gái lại giật mình lần 2, bởi khung cảnh phía sau này khiến các cô không thể ngờ tới.

Một khu vườn cực rộng lớn, chính giữa có một hồ rất to, bên trong có rất nhiều cá đang lập lờ bơi trên mặt nước.

"Cá.. Cá.. Sấu... Ai nuôi vậy anh?", Cao Thanh Nhi sợ hãi nắm tay Phạm Trí Viễn lắp bắp.

Phạm Trí Viễn vỗ tay cô trấn an: "Không sao, em ở yên đây là được."

Lê Cẩm Tiên cũng sợ tái mặt, không còn sức mà nói nữa, khều khều tay Hạ Đồng rồi xụi lơ dựa vào người anh.

Hạ Đồng đỡ cô, nói: "Không sao, đông thì có đông nhưng chúng không làm gì được em đâu."

Trịnh My cùng Hồ Anh Thư, nắm tay 2 người kia lùi lại mấy bước để lấy tinh thần, chăm chú nhìn hồ cá sấu to đùng trước mặt.

Trần Tuyết Nhi im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Anh nuôi cá sấu hả?"

Huỳnh Công Nam gật đầu, nói thêm: "Còn có báo với vài con sư tử trắng nhỏ nữa, em muốn đi xem không?"

Mặt cô tái xanh, cười gượng gạo nói với anh: "Hồi nãy anh kêu em đi câu cá, giờ kêu đi xem báo với sư tử, anh còn nuôi con gì hiền hiền hơn nữa không?"

Anh gật đầu: "Có."

Cô nghi ngờ nhìn anh: "Con gì?"

"Em", anh trả lời rất nhanh còn rất quyết đoán.

Cô liếc anh, không chấp nhất vấn đề này nữa, hỏi chuyện chính: "Rồi có chuyện gì vui, em thấy mấy con cá lập lờ chuẩn bị nhào lên cắn người mọi lúc mọi nơi là vui không nổi rồi á."

"Tới ngay.", anh mỉm cười đáp lời.

Vệ sĩ chuẩn bị hàng ghế dài và dù dùng để nằm nghỉ mát cho mọi người, trên bàn còn bày sẵn nước uống giải nhiệt.

"Ngồi đi.", Huỳnh Công Nam lên tiếng mời khách rồi cũng kéo Trần Tuyết Nhi đặt cô ngồi ngang đùi mình.

Anh huýt gió một tiếng thật lớn, vệ sĩ đẩy ra 3 chiếc lồng sắc cực to, phủ vải đen che kín, treo lên trên dây cáp đã để sẵn giữa hồ, 3 chiếc lồng đung đưa qua lại trước mỏm của bầy cá sấu đang đói meo, chỉ cần một trục trặc nhỏ thì chiếc lồng kia cũng in đầy dấu răng của bầy sát thủ máu lạnh này.

"Giờ chúng ta trò chuyện với mấy con chuột này trước một chút, được không?", Phạm Trí Viễn cười tươi hỏi ý Huỳnh Công Nam.

Huỳnh Công Nam cười tươi gật đầu, đáp: "Cũng nên gặp mặt người quen hỏi thăm vài câu."

Vệ sĩ mở vải đen ra, bên trong là 3 gương mặt lấm lem nước mắt cùng phấn son mascara, la hét đến mức không còn sức để gào nữa nên ngồi im một góc, các cô ả bên trong bị ánh sáng chói mắt, mất một lúc lâu mới thích ứng được mà nhìn xung quanh.

Vừa nhìn thấy tình cảnh xung quanh, chưa kể bản thân đang bị treo lơ lửng trên cao, phía dưới chân còn có thêm một bầy cá sấu đang chờ để thưởng thức bữa trưa, các cô ả tái xanh mặt mày, tay bụm miệng không dám hét lên một tiếng.

"Chào bạn mới.", Trịnh My hớn hở cầm ống loa nói lớn.

Ở đây gió lớn kèm thêm rộng rãi nên muốn nói cho người ở xa nghe rõ phải nói bằng loa, nếu không phải hét banh cổ họng mới nói được một câu rõ ràng.

3 cô gái giật mình nhìn xuống một góc của toà nhà, nhìn thấy tất cả đều có mặt đông đủ, có Huỳnh Công Nam đang ngồi ở giữa, còn có Trần Tuyết Nhi đang nằm trong lòng anh.

Võ Mỹ Nhân điên cuồng hét lớn: "Công Nam, cứu em, Công Nam, bọn chúng bắt cóc em..."

Nguyễn Trúc Anh cùng Lê Kim Thi cũng khóc sướt mướt cầu xin: "Cứu bọn mình với, bọn mình sợ lắm... Huhuhu..."

Trịnh My cười "haha" vào loa, nói tiếp: "Hồi sáng mới hẹn chào hỏi đúng lễ, giờ đúng dịp luôn rồi, chào hỏi trịnh trọng vậy được chưa các cô bạn không xem ai ra gì?"

Lê Cẩm Tiên khó hiểu nhìn Hạ Đồng, hỏi nhỏ: "Sao mấy cô ta ở đây?"

Hạ Đồng nhướng mày sang Huỳnh Công Nam đang ôm Trần Tuyết Nhi ngồi sát bên, nói: "Cậu ta mời đến đó."

Lê Cẩm Tiên nhìn lên lồng sắt rồi lại nhìn xuống, nói: "Mời... Bạn anh mời khách toàn là vậy á hả?"

Hạ Huyền nằm sát bên cười sang sảng, nói: "Khách đặt biệt thì phải mời kiểu đặt biệt mới xứng tầm chứ."

Cao Thanh Nhi ngồi phía bên kia cũng nhụi vào lòng Phạm Trí Viễn nhỏ giọng: "Cô ta chọc gì Công Nam hả anh?"

Phạm Trí Viễn lắc đầu: "Không, cô ta không chọc gì tên đó hết."

Cao Thanh Nhi ngước mặt lên, chau mày hỏi: "Vậy rồi sao nhốt họ?"

Phạm Trí Viễn cười tươi, nói: "Cậu ta mời tới chứ có nhốt đâu, tự chui vào đó."

Hồ Anh Thư kế bên nghe cũng khó hiểu trườn người sang: "Không chọc Công Nam, cậu ấy mời tới mà họ tự chui vào lồng, là sao?"

Lớp trưởng Gia Huy kéo Hồ Anh Thư ngồi lại ghế, nói: "Sao không hỏi anh, chỗ người ta đang ân ái mà em thò đầu qua đó làm gì?"

Hồ Anh Thư cười tươi ngồi lại chỗ cũ, nói: "Anh kể em nghe đi."

"Họ không chọc Công Nam nhưng mà chọc tới điểm chí mạng của cậu ấy.", Gia Huy nói xong cũng nhướng mày sang Trần Tuyết Nhi đang đơ người ngồi ở giữa kia.

Hồ Anh Thư cùng Cao Thanh Nhi giật mình nhìn nhau, hỏi: "Lại là Võ Mỹ Nhân hại Tuyết Nhi nữa hả?". Bạ𝒏 có biết tra𝒏g truyệ𝒏 || TRuMTR𝐔YE N.V𝒏 ||

Không ai đáp lời nhưng tình cảnh trước mắt đã thay cho mọi câu giải thích của hiện tại.

Võ Mỹ Nhân cứng miệng hét xuống: "Tao làm gì mày mà mày nói vậy hả? Quen biết gì mày mà chào với hỏi, thả tao xuống nhanh lên.", cô ta vừa nói vừa đập mạnh vào lồng.

Trịnh My phía dưới cười tươi, tắc lưỡi: "Chậc chậc chậc, vẫn cái thói cao ngạo không bỏ, vỗ một hồi rớt xuống dưới là không còn xác để chôn đâu nha."

Nguyễn Trúc Anh bên kia nghe vậy thì hét lên: "Mấy người muốn chào đón hay trả thù ai thì bắt người đó thôi, liên quan gì tới tôi mà bắt tôi hả? Thả ra."

"Công Nam, không phải là cậu mời bọn mình tới sao? Cậu nói gì đi chứ.", Lê Kim Thi tìm kiếm con đường sống sót cho bản thân.

Võ Mỹ Nhân cũng gấp gáp nói: "Công Nam, chuyện này là sao? Anh nói gì đi, là hiểu lầm đúng không? Anh kêu họ thả bọn em ra trước đi rồi mình từ từ nói chuyện."

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Huỳnh Công Nam nằm im nghịch tóc Trần Tuyết Nhi, không buồn nâng mí mắt dù chỉ một cái, lười biếng nói: "Các cậu trò chuyện xong chưa?"

Phạm Trí Viễn lấy loa trong tay Trịnh My, nói lớn: "Hiểu lầm là các cô đó, ai mời cũng đi, ai rủ cũng lên, xem như là bài học cho bản thân... Bảo trọng, không biết có lần sau không nữa."

Đầu óc như vỡ tung, trong lòng rối rắm như tơ vò, Võ Mỹ Nhân run run vịn vào lồng mà nói: "Em đâu có làm gì anh, em cũng đâu có làm sai chuyện gì, sao anh lại nhốt em? Nói rõ ràng ra một chút đi."

Trần Tuyết Nhi có hơi xót xa, lấy lại tinh thần lay lay tay anh, nói: "Cô ta làm gì hả? Sao anh treo cô ta lên ghê vậy?"

Huỳnh Công Nam gật đầu, ngước mắt lên nhìn chiếc lồng sắt sau đó cầm loa, nói: "Không biết mình đã làm sai điều gì hay làm nhiều quá nên không nhớ mình đã làm sai những gì?"

"Em... Em làm gì? Không có, không có làm gì hết mà, em không có..", cô ta vừa đáp vừa lắc đầu lia lịa.

"Vậy để tôi cho cô và bạn mình từ từ nhớ ra.", anh nói xong bỏ chiếc loa xuống, tay nhẹ giơ lên ra hiệu cho vệ sĩ hạ chiếc lồng xuống thấp hơn.

Các cô ả sợ đến quỳ lạy van xin, khóc lóc đến khàn cổ, không còn biết nên nói gì và làm gì mới được thả ra.

Cách mặt nước khoảng 30cm, anh đột ngột cho ngừng lại.

Bầy cá sấu như bắt được tín hiệu, càng ngày bơi đến càng đông, ánh mắt lập lờ trên mặt nước như đang rình miếng mồi ngon.

Anh cầm loa lãnh đạm nói: "Nhớ ra chưa?"