Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 68: Anh yêu em (End)



Sáng hôm sau.

Vì Châu Anh mới tỉnh lại nên cần phải được theo dõi sức khỏe thường xuyên hơn. Sáng sớm nay Trương Hạo Phàm và bác sĩ Henry đã có mặt tại phòng bệnh của Châu Anh để kiểm tra một số thứ thì bắt gặp Diệp phu nhân.

"Chào phu nhân."

"Chào bác sĩ, con gái tôi nó vẫn còn chưa tỉnh, có cần tôi gọi con bé dậy không?"

Bác sĩ Henry chủ động xua tay ra hiệu, anh ấy nói:

"Không cần đâu, cứ để cô ấy ngủ đi, tôi kiểm tra một chút sẽ rời đi."

"Vậy phiền bác sĩ rồi."

Diệp phu nhân lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh của con gái, đêm hôm qua bà ấy ngủ ở bệnh viện dù có chút không thoải mái nhưng vì lo cho con nên không dám rời đi nửa bước.

Bác sĩ Henry đi đến giường bệnh, lúc này anh ấy cảm thấy sắc mặt của Diệp Châu Anh có chút khác thường. Vốn chỉ định kiểm tra xong rồi đi nhưng đến lúc cầm cổ tay của Châu Anh, bác sĩ Henry lại phát hiện mạch không còn đập nữa. Anh ta giật mình nhìn chằm chằm vào Diệp Châu Anh đang nằm bất động sau đó đưa ngón tay lên mũi của cô để xác nhận. Hành động kỳ lạ của bác sĩ Henry khiến Trương Hạo Phàm đứng một bên cảm thấy bất an, anh ta khẽ hỏi:

"Anh làm cái gì vậy, Henry?"

Bác sĩ Henry ngước mắt nhìn Trương Hạo Phàm, nét mặt trở nên xám xịt lại. Anh ta cũng không muốn tin điều này là sự thật nhưng Diệp Châu Anh đã... chết rồi.

Đôi tay bất lực rời khỏi người Châu Anh, bác sĩ Henry lặng lẽ quay mặt đi, anh ấy không đủ dũng khí để nói cho Trương Hạo Phàm biết.

"Bác sĩ Henry, anh sao thế? Sao không khám cho cô ấy? Hay để tôi gọi cô ấy dậy nhé."

Dựa vào cử chỉ và điệu bộ của Henry, Trương Hạo Phàm đã biết chắc có chuyện không hay rồi nhưng anh ta vẫn cố chấp mong rằng không có gì cả. Trương Hạo Phàm hấp tấp chạy tới bên cạnh Châu Anh, hai tay run run lay cô dậy.

"Châu Anh, em mở mắt ra đi, bác sĩ Henry cần làm một vài kiểm tra."

Cơ thể của Châu Anh cứ mặc kệ Trương Hạo Phàm tác động cũng chẳng hề có sự chuyển biến nào. Hai mắt cô cứ vậy nhắm chặt, đôi môi nhợt nhạt thấy rõ và đặc biệt là trái tim cô không còn đập nữa.

Càng lay Trương Hạo Phàm càng cảm thấy sợ, anh ta vẫn ra sức gọi cô thức dậy nhưng mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa. Những giọt nước mắt đau đớn lặng lẽ rơi xuống, Trương Hạo Phàm bật khóc bên cạnh xác của Châu Anh, hai tay vẫn siết chặt lấy cánh tay lạnh ngắt của cô.

"Châu Anh, cầu xin em... hãy mở mắt ra đi..."

Bác sĩ Henry rầu rĩ nhìn Trương Hạo Phàm rồi khẽ đặt tay lên vai anh ta, nghẹn ngào nói:

"Cô Châu Anh đã qua đời rồi."

Rầm!

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó mở toang ra một cách thật mạnh khiến cả bác sĩ Henry và Trương Hạo Phàm đều giật mình nhìn sang.

Diệp phu nhân với đôi mắt long lanh đẫm lệ từ từ bước vào trong, bà ấy chỉ mong sao những gì mình vừa nghe thấy đều là nhầm lẫn.

"Cậu nói gì cơ? Châu Anh, Châu Anh con bé làm sao?"

Bác sĩ Henry buồn bã đi tới trước mặt Diệp phu nhân, cẩn trọng cúi đầu xuống rồi trả lời:

"Con gái của phu nhân, cô ấy đã qua đời rồi. Có thể cô ấy đã ra đi trong giấc ngủ vào đêm qua mà không phải chịu chút đau đớn nào hết."

Lúc này những giọt nước mắt trên đôi mắt đã ướt đẫm lệ từ lâu mới thi nhau rơi xuống. Trước sự ra đi đột ngột của Diệp Châu Anh, Diệp phu nhân sốc đến mức ngã quỵ xuống đất, bác sĩ Henry thấy vậy liền vội vàng cúi người đỡ lấy bà ấy.

"Phu nhân, bà không sao chứ?"

Nhìn đứa con gái số khổ của mình đang nằm bất động trên giường bệnh, Diệp phu nhân lại tự đấm vào ngực mà trách mình. Hiện tại bà ấy đang rất đau khổ và tất nhiên chẳng có từ nào có thể diễn tả được nỗi đau ấy.

Sau đó, Diệp phu nhân bỗng bám lấy hai tay của bác sĩ Henry, miệng không ngừng cầu xin:

"Bác sĩ, xin hãy cứu sống con gái tôi. Nó vẫn chưa chết đâu mà, làm ơn hãy cứu nó."

Người đã chết, không có cách nào cứu vãn được nữa. Bác sĩ Henry cũng chỉ là bác sĩ chứ không phải thần thành, anh ấy đã làm hết sức có thể rồi.

"Xin lỗi phu nhân, tôi đã cố hết sức rồi, thành thật chia buồn với gia đình."

Diệp phu nhân như người mất hồn lết người tới bên cạnh giường bệnh, bà ấy khóc hết nước mắt vì thương con gái nhưng sau cùng cũng phải chịu đau đớn mà tiễn con rời khỏi thế giới này. Bà ấy ôm chầm lấy xác lạnh ngắt của Diệp Châu Anh, khi không cảm nhận được nhịp tim của con nữa bà ấy mới chấp nhận việc con đã rời xa thế giới này rồi.

Chẳng mấy chốc tin xấu này cũng đến tai những người khác, căn phòng bệnh nhỏ ngày hôm ấy đều tràn ngập tiếng khóc thảm thương nghe thật xót xa.

Trong lúc đó, Lục Bách Dịch đang có cuộc họp nên vẫn chưa hề hay biết Châu Anh đã xảy ra chuyện. Phải tới khi cuộc họp kết thúc, anh kiểm tra điện thoại mới phát hiện ra có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ từ gia đình.

Về tới văn phòng Lục Bách Dịch mới lấy điện thoại gọi cho mẹ mình. Trong đầu anh cũng đang có linh cảm xấu, chỉ là anh không nghĩ chuyện xấu ấy lại khó tin đến vậy.

"Alo, mẹ à, có chuyện gì vậy ạ?"

Đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng khóc sau đó là giọng nói nghẹn ngào của Lục phu nhân:

[Bách Dịch à... Con mau tới bệnh viện đi, Châu Anh con bé, con bé nó...]

"Mẹ à, mẹ bình tĩnh nói cho con biết Châu Anh cô ấy làm sao?"

[Hức... Châu Anh, con bé đã qua đời rồi!]

"Cái gì?"

Lục Bách Dịch sốc đến mức không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, vài giây sau một giọt nước mắt bỗng rơi xuống má của anh. Đến khi bình tĩnh lại, Lục Bách Dịch liền chạy một mạch ra khỏi văn phòng, anh tức tốc lái xe đến thẳng bệnh viện nơi Châu Anh đang nằm.

Trên đường đi, Lục Bách Dịch liên tục cầu nguyện và hi vọng Châu Anh vẫn còn sống. Anh thực sự không thể chấp nhận được chuyện này, mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Vừa đến nơi, Lục Bách Dịch liền nhanh chóng chạy thẳng vào trong phòng bệnh. Anh chạy vội tới mức suýt nữa thì trượt ngã ở ngay cửa phòng bệnh.

"Châu Anh!"

Lục Bách Dịch lớn tiếng gọi tên của cô và sau đó anh đã phải chứng kiến một cảnh tượng đau lòng nhất từ trước đến nay. Tiếng khóc ỉ ôi của mọi người từ người thân đến bạn bè cứ vang vọng bên tai Lục Bách Dịch, anh chầm chậm đi đến bên giường bệnh, nhìn Châu Anh nằm bất động mà khóe mắt cay cay.

"Không thể nào..."

Lục Bách Dịch run run chạm tay lên má Châu Anh, cơ thể cô đã không còn chút hơi ấm nào nữa rồi. Để sưởi ấm cho cô, anh đã chẳng ngần ngại ôm lấy cô, đôi tay run rẩy cứ thế ôm chặt cô vào lòng.

"Dậy đi Châu Anh, em mau tỉnh dậy đi mà. Em đừng làm anh sợ có được không? Đừng bỏ anh một mình, đừng rời bỏ anh..."

Nước mắt của Lục Bách Dịch rơi xuống người Châu Anh nhưng cô không còn chút phản ứng nào nữa. Cái chết đến với cô là quá đột ngột, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng sự ra đi này đau lòng quá.

Ngồi trên giường, Lục Bách Dịch vẫn cứ ôm khư khư lấy xác của Châu Anh. Anh không tin là cô đã chết, anh không muốn tin điều đó.

Trong lúc ấy Jim chợt nhìn thấy quyển vở ở trên mặt bàn, cậu ấy vội lau nước mắt rồi nhớ lại đêm qua - lần cuối cùng Jim nhìn thấy Châu Anh còn sống. Cậu ấy mở quyển vở đến trang giữa thì phát hiện có bức tâm thư mà Châu Anh để lại. Jim lẳng lặng cầm nó đưa cho Lục Bách Dịch rồi nói:

"Cái này là do tiểu thư viết vào đêm qua."

Thấy vậy, Lục Bách Dịch liền cầm lấy bức thư. Nội dung bên trong là những điều cuối cùng mà Diệp Châu Anh muốn gửi tới mọi người.

[Bầu trời hôm nay thật đẹp nhưng có lẽ tôi sắp không được nhìn thấy nó mỗi ngày nữa rồi... Ba mẹ à, là con Châu Anh, con gái của ba mẹ đây. Trước tiên, con muốn cảm ơn ba mẹ vì đã sinh con ra, cho con được ngắm nhìn thế giới tươi đẹp và cho con một gia đình nhỏ hạnh phúc. Con xin lỗi vì chưa thể báo đáp ba mẹ thật tốt mà đã phải rời khỏi nơi này. Con biết ba mẹ đã vất vả rất nhiều vì con và con thực sự hi vọng ba mẹ sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc, mặc dù không có con ở bên cạnh nữa. Con cũng muốn cảm ơn bà nội và ba mẹ Lục rất nhiều, cả anh Hàm Dương nữa vì đã luôn đối xử rất tốt với con. Cảm ơn anh Hạo Phàm, bác sĩ Henry và các y bác sĩ khác đã giúp Châu Anh sống sót đến ngày hôm nay. Cảm ơn Jim vì đã luôn ở bên cạnh bảo vệ cho tôi, cảm ơn Nhã Tình vì đã cho tôi một công việc tốt. Cảm ơn mọi người vì đã ở bên cạnh Châu Anh vào những lúc Châu Anh đau đớn nhất, cảm ơn ông trời đã cho Châu Anh gặp được những người tốt như vậy... Lời cuối cùng, em muốn gửi tới anh - Lục Bách Dịch. Em đã từng thích anh rất sâu đậm vì thế mới tham vọng được làm vợ của anh. Nếu thời gian có quay lại thì em vẫn sẽ thích anh nhưng em không muốn làm vợ anh nữa. Lục Bách Dịch, em sẽ tha thứ cho anh, để anh có thể thay đổi bản thân mình... Châu Anh luôn mong muốn mọi người được hạnh phúc, nếu Châu Anh có ra đi thì mọi người cũng đừng đau buồn quá nhé! Bởi ở nơi xa đó, Châu Anh sẽ luôn dõi theo và phù hộ cho mọi người, tạm biệt...]

Bức tâm thư được chuyển từ người này sang người khác, ai đọc xong cũng không cầm nổi nước mắt.

Một đóa hoa tươi đẹp luôn mạnh mẽ trước sóng gió nay đã buông xuôi mọi thứ mà yên nghỉ rồi.

...

5 năm sau.

Nghĩa trang thành phố Kiều Thành.

Diệp Châu Anh, hưởng dương 28 tuổi.

Đã năm năm trôi qua kể từ khi Diệp Châu Anh rời khỏi thế giới này, năm nào cũng vậy, cứ đến giỗ của cô là Lục Bách Dịch lại bế cháu trai của mình là Lục Hiểu Minh tới thăm mộ Châu Anh.

Năm năm trôi qua, đứa bé năm nào cũng đã lớn. Thằng bé cũng vào lớp một rồi, đúng là nhanh thật đấy.

"Chú Bách Dịch, trên mộ của thím có mọc một bông hoa kìa."

Lục Hiểu Minh nhanh nhảu chỉ tay lên mộ của Châu Anh, Lục Bách Dịch đánh mắt nhìn theo rồi mỉm cười:

"Bông hoa đó đẹp lắm, rất giống với cô ấy."

Từ lúc Châu Anh ra đi, Lục Bách Dịch không hề kết hôn với ai nữa, anh cứ ở như vậy đã năm năm rồi. Anh muốn dùng phần đời còn lại để chuộc lỗi với Châu Anh nhưng ông trời lại quá nhẫn tâm, cướp cô đi sớm như vậy.

Đúng lúc đó, đột nhiên có bóng người phụ nữ từ phía xa đi tới. Lục Bách Dịch đứng nhìn cô gái ấy và anh cũng đã nhận ra cô ấy rồi.

Người phụ nữ đi tới trước mặt Lục Bách Dịch, dù kiểu tóc và trang phục có thay đổi nhưng gương mặt không thể thay đổi được. Nghiêm Hạ Nhi sau năm năm ngồi tù cuối cùng cũng biết hối cải, nay là ngày cô ta ra tù và điều đầu tiên cô ta làm là tới mộ của Châu Anh để thắp hương.

Đứng trước mộ của cô, Nghiêm Hạ Nhi từ từ quỳ xuống.

"Châu Anh, tôi biết nói ra những lời này thì đã quá muộn rồi nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi xin lỗi cô, xin lỗi cô vì những chuyện mà tôi đã làm..."

Nhìn người phụ nữ đã từng gây ra đau khổ cho hai người họ đang thật lòng xin lỗi, trong lòng Lục Bách Dịch cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Sau đó, Nghiêm Hạ Nhi cũng quay sang xin lỗi Lục Bách Dịch. Trong năm năm ngồi tù, ngày nào Nghiêm Hạ Nhi cũng muốn nói ra lời xin lỗi với hai người họ nhưng tiếc là chẳng gặp được.

Lục Hiểu Minh tròn mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi, thằng bé nhìn mẹ mình như nhìn thấy người xa lạ. Thằng bé cứ trốn sau lưng Lục Bách Dịch, không dám bước ra.

"Hiểu Minh, là mẹ đây." Nghiêm Hạ Nhi cúi người xuống, tay vươn ra định nắm lấy tay con trai.

Thấy Hiểu Minh né tránh mẹ mình, Lục Bách Dịch liền ôm lấy hai vai thằng bé rồi thủ thỉ:

"Hiểu Minh, mẹ cháu đã trở về rồi, mau đến với mẹ đi."

"Nhưng... cháu không quen mẹ."

"Hiểu Minh à, nghe lời chú, nhé?"

Lục Hiểu Minh rất nghe lời Lục Bách Dịch vì thế thằng bé mới chầm chậm tiến đến gần mẹ mình. Nghiêm Hạ Nhi giang tay ra ôm con trai vào lòng, Lục Hiểu Minh cũng không khước từ mà cứ đứng yên như thế.

"Mẹ xin lỗi con Hiểu Minh, xin lỗi con..."

Nhìn mẹ con họ đoàn tụ, Lục Bách Dịch cũng cảm thấy vui vẻ.

Những người xung quanh anh, ai cũng xứng đáng được hạnh phúc cả, dù người đó đã từng gây ra chuyện xấu nếu biết hối lỗi thì vẫn còn cơ hội.

Lục Bách Dịch từ từ rời khỏi nghĩa trang thành phố, anh liếc mắt nhìn lên bầu trời xanh và bỗng cất tiếng nói:

"Châu Anh, anh yêu em."1

The End.

- ---------------

Bộ truyện Trả Lại Tự Do Cho Anh đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người thời gian qua đã chịu khó bỏ thời gian để theo dõi và ủng hộ truyện đến tận bây giờ. H biết cái kết này sẽ khiến mọi người day dứt và khó chịu nhưng đối với H đây là cái kết mà H định hướng đến từ trước. Có thể sẽ có những lời gièm pha, trách móc hay thậm chí là chửi rủa nhưng H vẫn hi vọng mọi người có thể đón nhận cái kết này. Xin cảm ơn! ❤️

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!