Tra Nữ Tiến Công

Chương 100: Nhà chồng cực phẩm [3]



Khương Ái Hoa ôm bụng mình lại, lăn lộn trên mặt đất. Khi bà ta lăn qua hướng khác liền lộ ra một cục đá to nhỏ bằng một cái nắm bàn tay bị đè ở dưới thân bà ta.

Cục đá có chút nhọn, đâm thủng bụng của Khương Ái Hoa, máu từ trong bụng bà ta chảy ra, nhiễm đỏ cả bố y xám bà ta mặc.

Trước đó Niệm Mị dẫm lên cục đá kia, khi bà ta áp tới nháy mắt liền nhanh chóng rút lui. Nếu bà ta mà thật sự đè lên trên người Niệm Mị, lấy thân thể của Niệm mị hiện tại không tàn phế thì cũng phải nằm dưỡng thương một đoạn thời gian dài.

Khương Ái Hoa nặng ít nhất cũng 75kg trở lên, mà Niệm Mị chỉ sợ 35kg còn chưa tới, chênh lệch lớn như vậy, nếu thật sự bị đè nặng, ở trong cái niên đại mà chữa bệnh điều trị còn lạc hậu này, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

"Ai u, bụng của tôi!"

Khương Ái Hoa ôm bụng mình lại, rồi lăn lộn kêu rên trên mặt đất.

Khương Nghiên thấy máu chảy ra từ trên bụng Khương Ái Hoa, sững sờ ở tại chỗ.

"Cứu..."

Bà ta còn chưa kịp thét lên thì Niệm Mị đã ở phía sau, lấy tay đập lên gáy bà ta. Sau đó thân thể mập mạp của Khương Nghiên bịch một tiếng ngã xuống, tro bụi mù mịt.

Niệm Mị chậm rãi tới gần bên cạnh Khương Ái Hoa còn đang nằm rên rỉ, sau đó cô nhìn thoáng qua bụng bà ta một chút rồi bất đắc dĩ mà đá cái thân thể mập mạp của bà ta.

"Lên!"

Khương Ái Hoa không thèm để ý tới Niệm Mị, mà chỉ tiếp tục nằm trên mặt đất kêu rên.

"Ai u bụng của tôi, muốn chết muốn chết quá đi thôi à!"

Niệm Mị cúi đầu, dịu dàng cười, rồi sau đó đạp một chân lên bụng bà ta.

"Á! Giết người!"

Khương Ái Hoa phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng cho dù bà có kêu thê lương nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng không ai tới vây xem.

Tuy rằng bà ta kêu lớn tiếng là thế, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Niệm Mị vẫn truyền vào lỗ tai bà ta.

"Không phải chỉ rách chút da thôi à? Đến mức này sao? Bà lại la lên nữa đi, tôi không ngại dùng cái này lại chọc chọc cái thùng phi nhà bà đâu!"

Niệm Mị nói xong liền cầm cục đá bén nhọn mà mình mới nhặt được giơ lên dưới ánh mặt trời.

Khương Ái Hoa híp mắt nhìn qua Niệm Mị, vừa thấy cái cục đá đầy bén nhọn kia liền trợn to hai mắt nhìn.

"Mày mày... mày! Mày muốn giết tao phải không? Cái đồ phụ nữ độc ác nhà mày!"

"Đúng vậy! Tôi chính là muốn giết bà đấy!"

Niệm Mị cười rồi bỏ chân ra khỏi người Khương Ái Hoa, ước lượng cục đá trong tay, nhẹ nhàng nói: "Nếu dám ở bên ngoài nói bậy nói bạ, tôi không ngại lấy dao phay tới nhà bà dạo một vòng đâu!"

"Mày là đồ ma quỷ! Mày tuyệt đối là con ác quỷ!"

Bụng được giải phóng, Khương Ái Hoa liền lập tức ngồi dậy, đôi tay chống ra pbias sau mà lui dần.

Lúc này nụ cười tươi tắn trên môi Niệm Mị tựa như là một oan hồn đang nhếch miếng cười lạnh với bà ta.

Đến khi cách Niệm Mị tầm hai mét, xác định bản thân mình an toàn thì Khương Ái Hoa từ trên mặt đất bò dậy, xoay người liền chạy. Tộc độ kia so với tộc độ lúc trước của Niệm Mị nhanh hơn gấp đôi, tựa như phía sau bà ta có ác quỷ đang đuổi rượt vậy.

Niệm Mị nhìn theo thân ảnh của Khương Ái Hoa rời đi, một tay kéo thân thể Khương Nghiên hướng vào trong phòng. Đem Khương Nghiên ném tới phòng của mình, lúc này Niệm Mị cảm giác bản thân có chút đói bụng, liền đi vào phòng bếp nhìn xem, có chút gạo, còn có một ít thịt cùng một ít rau dưa.

Ở trong trí nhớ của Hà Tâm, một tháng Khương gia ít nhất được ăn thịt hai lần, nhưng mà thứ mà Hà Tâm mỗi ngày ăn đều là đồ ăn thừa của bọn họ.

Một bữa cơm Khương Nghiên quy định Hà Tâm chỉ có thể nấu bao nhiêu gạo đó. Sau đó Khương Nghiên và Khương Dương một chén là có thể đem tất cả cơm lẫn đồ ăn đều ăn sạch, vốn dĩ không hề chừa lại cho cô một miếng cơm nào. Từ ngày gả đến Khương gia, Hà Tâm trước nay liền không có ăn qua một bữa cơm hoàn hảo.

Mỗi ngày Khương Nghiên cơm nước xong liền sẽ để Niệm Mị dọn dẹp phòng bếp, dọn dẹp xong liền bảo cô đi giặt quần áo, giặt xong rồi liền quét tước nhà ở.