Tra Nữ Tiến Công

Chương 61: Nam thần trường quân đội [1]



"Vận Vận, sắp bắt đầu đính hôn rồi, còn đang ngẩn người nghĩ gì thế?"

Một giọng nam lạnh lẽo vang lên bên tai Niệm Mị.

Con ngươi trống rỗng chậm rãi hoàn hồn, trong mắt bắt đầu trở nên ôn hòa.

"Vân, anh đi ra ngoài trước đi!"

Niệm Mị nở nụ cười dịu dàng nhìn người đàn ông đang lôi kéo trước mặt mình.

Người này là vị hôn phu của Hàn Vận, Kiển Dịch Vân!

Năm mười tám tuổi Hàn Vận đính hôn với hắn. Ngày hôm sau đính hôn thì người đàn ông này liền đi đến trường quân đội, một lần đi chính là mười năm.

Trong mười năm ấy thỉnh thoảng hắn cũng sẽ gửi cho Hàn Vận một phong thư, nói với cô rằng hắn rất nhớ cô.

Hàn Vận vẫn luôn đợi hắn mười năm, nhưng mà mười năm sau khi hắn xuất hiện trước mắt Hàn Vận thì tay ôm phụ nữ, tay nắm trẻ con.

Khi Hàn Vận lạnh giọng chất vấn cô tính lúc đó làm gì, hắn nói hắn chỉ coi cô như một người em gái!

Đợi mười năm, từ mười tám đến hai mươi tám, dành cả mười năm chỉ để nghe được một câu như vậy.

Điều đó khiến cả người Hàn Vận hoàn toàn hỏng mất, muốn cho Kiển Dịch Vân biết lễ độ một chút.

Chỉ là cô không hề dự đoán được rằng, Kiển Dịch Vân trong mười năm vừa qua đã hoàn toàn biến thành một đại quân phiệt hung ác tàn nhẫn.

Mà hậu quả khi chọc tới hắn chính là toàn gia tộc bị giết, mà chính mình càng không ngoại lệ!

Linh hồn hiến tế, cô triệu hồi Niệm Mị!

Nguyện vọng của cô là đem tất cả những thứ mà Kiển Dịch Vân đã làm với cô trả lại toàn bộ!

Kiển Dịch Vân nhìn Niệm Mị, cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không biết ở chỗ nào, cũng không thể nói nên lời.

Hắn không thích vị hôn thê này của mình, tuy rằng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng mà trước nay hắn lại không hề chú ý đến cô.

Mà việc đính hôn này cũng chỉ là do trong nhà sợ hắn tiến vào trường quân đội không làm ra thành tích gì, ra ngoài sẽ không cưới được vợ, cho nên bèn đính hôn trước với cô. Dù sao cô cũng thích hắn, chắc chắn sẽ không ghét hắn chuyện này.

Điều này Kiển Dịch Vân cũng biết, cho nên hắn không hề cự tuyệt. Gia đình hai nhà bọn họ cũng không phải là đại gia gì đó, cho dù tính hắn có được thành tích, muốn cưới một người vợ tốt hơn thì cũng có thể từ hôn với cô. Dù sao thì gia tộc của cô không lớn, hắn vẫn có thể đắc tội được!

Kiển Dịch Vân nhìn kỹ Niệm Mị vài lần, lớp trang điểm che phủ khuôn mặt làm hắn không thấy rõ bộ dạng vốn dĩ của cô.

Diện mạo của Hàn Vận thanh tú, chỉ là cô vẫn luôn không tự tin, từ mười tuổi đã bắt đầu trang điểm ở trước mặt Kiển Dịch Vân nên hiện tại làn da đã bị đồ trang điểm ăn mòn nghiêm trọng, không hoá trang hầu như không thể nhìn nổi.

Kiển Dịch Vân nhìn vài phút, cũng không nhận ra được cái gì, đành phải gật đầu đi ra ngoài.

Dù sao hôm nay đính hôn, ngày mai hắn liền phải đến trường quân đội, cho dù vị hôn thê này có điểm gì lạ thường đi chăng nữa thì cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.

Niệm Mị nhìn Kiển Dịch Vân rời đi cho đến cửa được chốt lại, thì cô mới chuyển mắt, nhìn người con gái trang điểm dày đậm trong gương.

Cầm trang sức bên trên tháo xuống, Niệm Mị nhanh chóng xóa hết lớp trang điểm, lộ ra một gương mặt thanh tú. Nhưng mà làn da lại quá xấu, khiến cho khuôn mặt cũng trở nên tầm thường.

Niệm Mị xõa tóc xuống, mái tóc thường xuyên phơi nắng đã bị tổn thương đến nghiêm trọng, giống một đống cỏ xơ.

Ánh mắt Niệm Mị nhìn sang xung quanh, quét đi một hồi rồi nhìn thấy một cây kéo. Cầm nó lên, âm thanh răng rắc không ngừng vang lên nhanh chóng làm đầu tóc khô cháy trên đầu Niệm Mị rơi xuống hết.

Sau đó Niệm Mị cầm lấy áo nam trên giá đổi lại bộ lễ phục trên người, rồi nhìn người trong gương một lần nữa.

Trong gương xuất hiện chính là một nam sinh có diện mạo bình thường, tươi cười ôn hòa, Niệm Mị nhìn vậy vừa lòng gật đầu.

Thu dọn mớ tóc trên mặt đất, Niệm Mị liền quăng chúng ra ngoài từ cửa sổ.

Sau khi cô làm xong hết tất cả những chuyện này, thời gian tổng cộng cũng chỉ mới có mười phút.

Nửa giờ sau, Kiển Dịch Vân vẫn luôn chờ Niệm Mị nhưng không thấy người ra, bèn gõ gõ cửa phòng trang điểm.

"Vận Vận!"

Không có tiếng người đáp lại, Kiển Dịch Vân bất mãn nhíu nhíu mày, trực tiếp mở cửa, đập vào mắt hắn chính là bộ lễ phục bị ném xuống đất, mà trong phòng không hề có một bóng người.