Tra Nữ Vô Liêm Sỉ

Chương 7



Tôi đeo tai nghe bluetooth vào, đi ra ngoài ban công, vừa hóng gió vừa hỏi: “Giang Tứ, đây là giây phút đầu tiên chúng ta ở bên nhau sao?”

Giang Tứ vừa mới ra lệnh, đám bạn cùng phòng không dám ồ lên nữa, lúc này không gian yên lặng, tiếng kéo khóa trở trên đặc biệt rõ ràng.

Anh dừng lại, không chút quan tâm đáp lại: “Ừm?”

“Không phải anh theo đuổi em sao?”

Anh vui vẻ: “Em rất giỏi cắt câu lấy nghĩa đó, Học sinh ngoan.”

“Cắt câu lấy nghĩa sao? Ồ, vậy thì ngại quá, có thể là nghe lầm, lợi mình hại người.” Tôi buồn bã nói.

Một tiếng cười khẽ vang lên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngón tay gõ lên bàn rất có quy luật, giọng nói trầm thấp của Giang Tứ vang lên:

“Đường Ngữ, em đang muốn câu tôi sao?”

Tôi sửng sốt.

Vậy cũng tính à?

Bạn cùng phòng của anh lại bắt đầu la hét chói tai.

Đúng lúc này, cành cây màu xanh lục biếc có cùng chiều cao với tòa nhà ở phía đối diện ban công của tôi, bỗng nhiên bị con chim vừa quay về tổ làm lá bay tán loạn. Từ trên cao rơi xuống, âm thầm lặng lẽ.

Tôi nhìn về phía xa, không nhìn thấy bóng dáng của con chim nữa, cho nên trở về chủ đề cũ, nhẹ giọng hỏi:

“Vậy anh có muốn cắn câu không? Giang Tứ?”

“A.”

Một chữ vừa thốt ra, đầu dây bên kia bỗng nhiên trở nên im bặt.

Thật không may, bạn cùng phòng của Giang Tứ nói điện thoại của anh đột ngột hết pin, anh cũng không có ý định sẽ xuống giường sạc điện thoại.

Sau khi màn hình tối đen lại anh liền chui vào trong chăn, rèm giường kéo lại vẫn cứ lay động, không biết đang làm gì, một lúc sau, tôi không còn nhận được hồi âm nữa.

Nhưng ngày hôm sau, bạn cùng phòng của anh đến gặp tôi, toàn bộ đều ngoan ngoãn gọi một tiếng em dâu.

Âm lượng của ba người bọn họ thật sự rất lớn, người đi ngang qua thấy dáng vẻ kia của bọn họ thật sự rất giống bọn xã hội đen. Tôi nhìn bọn họ cười cười.

“Chào buổi sáng.”

Giang Tứ mặc áo len đen đứng ở cuối cùng, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi nặng nề cùng dáng vẻ lười biếng. Tôi đi đến trước mặt anh, đưa bữa sáng cho anh.

“Mua cho anh này, nhìn xem có thích hay không?”

Dừng lại một chút, tôi bổ sung: “Không thích có thể ném đi.”

Động tác nhận của Giang Tứ dừng lại một chút, anh nhướng mày nhìn tôi, bị chọc cười: “Trông rất ngoan ngoãn, sao lại lãng phí đồ ăn như vậy?”

Tôi suy nghĩ: “Anh thích thì sẽ không tính là lãng phí nữa.”

“A Tứ nhất định sẽ thích, chúng ta là công dân ba tốt sao có thể lãng phí đồ ăn chứ?”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta chính là công dân tốt.”

Bạn cùng phòng của Giang Tứ là chuyên gia ồn ào, giọng lớn giống như đang chơi game, nói mấy câu lại khiến người qua đường phải thường xuyên nhìn lại.

Tôi che mặt: “Các anh nhỏ giọng lại đi.”

“Nhỏ giọng lại sao có thể thể hiện được tình cảm của em dâu chứ? Anh Tứ, anh nói đúng không?”

Giang Tứ không nói gì, dáng vẻ vẫn thản nhiên, tôi không kịp đề phòng bắt gặp ánh mắt của anh, giây tiếp theo khóe miệng anh hiện lên độ cong rõ ràng: “Ừm, vô cùng thích.”

Ánh mắt của Giang Tứ thật sự rất hấp dẫn.

Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi.” Lần sao nhờ người ta đặc biệt mua ở cửa hàng đó là được rồi.

Với suy nghĩ tương lai gặp lại sẽ không phân biệt đối xử với bọn họ, tôi đã thêm phần ăn sáng cho tất cả bạn cùng phòng của Giang Tứ.

Bây giờ ồn ào xong, bọn họ lại bắt đầu trêu ghẹo tôi xinh đẹp tốt bụng, bọn họ đi theo cũng được hưởng phúc.

Tôi khẽ giật giật khóe miệng: “Các anh ăn sáng đi, sáng nay em còn có tiết.”

Bọn họ lại ngoan ngoãn gọi tôi thêm mấy tiếng em dâu, ồn ào muốn tiễn tôi đi.

Giang Tứ không nói lời nào, chỉ đi theo tôi, sóng vai cùng tôi, tôi nghi ngờ nhìn sang: “Anh cũng phải lên lớp à?”

Giang Tứ mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác: “Đưa bạn gái đi học không được sao?”

Tôi kinh ngạc trước câu trả lời của anh, nhưng lại nhanh chóng vui vẻ nói: “Bây giờ mới cho câu trả lời thuyết phục, là vì tối qua ngại ngùng sao?”

Giang Tứ sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Em cảm thấy thế nào?”

“Em cảm thấy tối qua có thể anh đã cuộn thành một con nhộng trên giường.”

Giang Tứ đột nhiên quay đầu lại nhìn đám anh em tốt ở sau lưng, mấy người phía sau liền cúi đầu giả chết.

Cuối cùng tôi cũng không để Giang Tứ đưa đi, ai cũng có hai chân, cần gì phải đưa đi chứ.

Sau khi tôi rời đi, không nhìn thấy được rốt cuộc vẻ mặt của Giang Tứ là gì, nhưng sau khi đến một khoảng cách nhất định, lại nghe thấy tiếng vài người kêu lên. “Bữa sáng do Học sinh ngoan đặc biệt mua cho, mấy lão già các cậu cũng sẵn sàng ăn sao?” Giang Tứ khoanh tay trước ngực, lạnh giọng dạy dỗ.

Thông qua hình ảnh phản chiếu từ cửa sổ kính sát đất, tôi nhìn thấy trong tay Giang Tứ có thêm mấy phần ăn sáng nữa.

Anh uể oải đứng trước mặt ba người bạn cùng phòng, một tay đút vào túi quần, thân hình thon gầy cao lớn. Từ góc độ này không thể nhìn rõ gương mặt của anh, nhưng khí thế hoàn toàn đối lập với phía đối diện, tạo thành hình ảnh tương phản mãnh liệt. Anh đem theo bữa sáng, quay người rời đi. Mấy người bạn cùng phòng nhe răng múa vuốt vẫy tay sau lưng anh.

“…” Tôi có chút kinh ngạc.

Không hiểu.

Cách tìm niềm vui của Học sinh đại học thời nay lại là làm thủ lĩnh băng cướp.