Trả Thù: Vợ Cũ Tổng Giám Đốc Xin Nhẹ Tay

Chương 13: Căn hộ



Căn phòng nhỏ này đã trải qua năm tháng dài, không có thứ gì chịu được ảnh hưởng thời gian, nơi này có hơi cũ kĩ, vật chất không đảm bảo. Chỗ này nhỏ như vậy chỉ riêng chứa một cái giường, một cái tủ quần áo và bàn nhỏ, dường như đã không còn chỗ trống nữa.

Xem ra những năm này Tạ Chiến Quân thật sự sống không tốt. Nhưng cô vẫn cảm thấy 5 năm quá ít ỏi với anh.

Nguyên Du Xuân rời khỏi giường mới phát hiện bản thân đã được vệ sinh sạch sẽ, trên người cô là áo sơ mi của Tạ Chiến Quân thì phải. Chiếc áo màu đen dài phủ qua mông cô, cũng không gọi là quá hở. Chắc đồ đêm qua đều đã bị bẩn nên Tạ Chiến Quân đã để cô mặc tạm.

Bước ra ngoài, cô quan sát thật kĩ. Căn hộ này đã nhỏ lại còn cũ, là do người mua nó muốn tiết kiệm sao?

Chỉ là Tạ Chiến Quân đang trong dáng vẻ một người đàn ông chăm chỉ, dọn đồ ăn ra bàn.

"Em dậy sớm vậy sao?"

Nguyên Du Xuân không trả lời, nghĩ lại đêm qua họ Tạ này tự tung tự tác, cô hơi tức giận. Cô tiến đến, ngồi vào bàn xem qua món ăn:

"Em ăn sáng đi. Chỗ này có hơi đạm bạc" Tạ Chiến Quân gượng cười nói

Nhưng Nguyên Du Xuân không qua tâm là đạm bạc hay không, giơ tay bắt lấy một cái bánh bao trên bàn. Bụng cô đã không ngừng kêu gào rồi.

Với việc Tạ Chiến Quân thay đổi xưng hô, cô không nghĩ nhiều, có lẽ anh ta biết cô là cây hái ra tiền nên mới làm như thân thiết hơn. Nhưng tiền của cô dễ lấy chắc?

Cô liếc nhìn thêm lần nữa, nơi này có thể được coi là giành cho người ở đi. Cơ sở thì ổn nhưng vật chất không đảm bảo chút nào, là do Tạ Chiến Quân không tu sửa hay dù có sửa thế nào cũng không đẹp nổi? Căn hộ nhỏ hẹp, chất đầy đồ nhưng lại rất gọn gàng.

"5 năm qua anh với mẹ anh sống ở đây?"

Tạ Chiến Quân dọn dẹp căn bếp bừa bộn, nghe cô hỏi cũng không thành thật trả lời:

"Đúng vậy. Nơi này đã được mẹ chăm chút rất nhiều, giá cả lại phải chăng"

Anh chỉ ở đây 3 năm, 2 năm đó thời gian đều ở trong cái nơi muốn ra không được mà muốn vào thì dễ, cách biệt với xã hội, hay còn gọi là nhà tù.

Nguyên Du Xuân há miệng, cắn một miếng bánh thật lớn, nhai nó. Trước đây Tạ Chiến Quân vốn có một căn biệt thự lớn, giờ lại sống ở chỗ cũ kĩ nhỏ bé này, đúng là lên voi xuống chó.

Thấy Tạ Chiến Quân khổ sở không hiểu sao cô lại khó chịu. Cô cười khổ, có lẽ tình cảm 10 năm không dễ buông bỏ.

Nhưng có lẽ hận nhiều hơn yêu.

Hai người cùng ăn sáng, dường như không ai nói với ai câu nào, không gian im lặng đến nghẹt thở. Tạ Chiến Quân bất giác nhớ đến đêm qua, Nguyên Du Xuân ở dưới thân anh không ngừng rên rỉ thở dốc, chủ động hôn anh, thân mật gọi tên anh, ánh mắt rất dịu dàng.

Có lẽ hơi tham lam, nhưng anh muốn cô dịu dàng gọi tên anh, lo lắng cho anh, hệt như 5 năm trước. Nhưng chắc chỉ có lúc không ai đủ tỉnh táo hai người mới có thể như vậy.

Nguyên Du Xuân trong chốc lát nhai hẳn 3 cái bánh bao và một tô phở bò. Tạ Chiến Quân thầm cười trong bụng, cô vẫn luôn có tâm hồn ăn uống như vậy.

***

Sau khi ăn sáng mới có 7 giờ hơn, Nguyên Du Xuân vẫn mang thân mình đến công ty.

Cô thay ra chiếc áo sơ mi trắng mỏng, áo lót màu đen bên trong ôm trọn vòng 1 lúc ẩn lúc hiện, hai cúc áo phía trên không cài lộ ra khe rãnh sâu mờ ảo. Áo sơ mi phối cùng váy bút chì màu đen ôm sát bờ mông căng đầy. Mái tóc dài tung xõa xoăn nhẹ, không cần son phấn cũng xinh đẹp kiều diễm đến mức khiến không biết bao nhiêu người đàn ông chú ý.

Cô mặc vậy là đã đủ kín rồi, một số nữ nhân viên kia cũng không ngại để lộ hẳn nửa bầu ngực căng tròn, váy ngắn cũn cỡn hòng lúc cúi xuống nhặt đồ khiến bao nhiêu người đau mắt.

Trong mấy năm này có chức vụ cao cô cũng thay đổi phong cách, nhưng phải trông có phong thái và thời trang, nếu không sẽ tự rước tiếng xấu về mình, điển hình là mấy cô nhân viên đó, chỉ cần lộ ra là chính, dùng cơ thể dụ dỗ đàn ông khiến cô thấy xấu mặt thay phái nữ.

Trước đây khi còn là vợ chồng với Tạ Chiến Quân, cô cũng không như vậy, giờ thay đổi trở nên xinh đẹp rạng ngời khiến không ít đàn ông đổ gục. Bây giờ cô đã không còn là người phụ nữ bận bịu với việc nhà. Hồi đó vốn đã đẹp giờ sự xinh đẹp tăng gấp bội.

***

Giờ nghỉ trưa, sau khi dùng bữa Nguyên Du Xuân đưa Tạ Chiến Quân đến một nơi. Là một tòa chung cư cao cấp trong thành phố.

Tòa nhà 20 tầng, vừa bước vào trong thấy được ngay sự xa xỉ, trên đường hành lang sàn bóng loáng, dường như được trải thảm và mang màu vàng ánh kim, đèn treo tường cũng là bằng pha lê, phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt ấm áp.

Trên đường đi Tạ Chiến Quân cũng liếc qua, thấy nơi này không hề đơn giản, tòa chung cư cũ nhỏ thường ngày anh vẫn hay đi lại thật không có điểm gì bằng chỗ này.

Anh đã từng nghe qua, tòa chung cư này vừa xây lên, nhưng rất ít người sống ở đây, vì tiền mua một căn dường như đủ cho người bình thường sống cả năm, thậm chí còn dư ra:

"Thích không?"

Trước câu hỏi đột ngột của cô, Tạ Chiến Quân có chút giật mình, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại:

"Nếu được sống ở đây ai mà không thích?"

Hai người tiến vào thang máy. Nguyên Du Xuân vươn tay, ấn tầng 8:

"Tôi mua cho anh một căn"

Tạ Chiến Quân từ bất ngờ chuyển sang kinh ngạc. Rốt cuộc cô muốn làm gì?

Cánh cửa thang máy mở, cô bước ra ngoài, Tạ Chiến Quân vẫn luôn lẽo đẽo theo sau. Đứng trước căn hộ số 202, cô sử dụng vân tay dễ dàng mở cửa mà đi vào. Loại khóa thông minh này có thể dùng thẻ, vân tay và cả mật khẩu để mở khóa, nhận dạng rõ ràng và vô cùng chắc chắn. An ninh ở đây không cần phải bàn cãi.

Vừa bước vào trong đã khiến người ta lóa mắt với diện tích và phong cách trang trí. Căn hộ này vô cùng rộng, với gam màu chủ đạo là màu trắng sáng, nội thất đầy đủ, bố trí hợp lí đẹp mắt. Có cửa sổ lớn sát đất bằng kính trong, ở trên tầng cao có thể ngắm cảnh đẹp bên dưới. Thoạt nhìn chỉ ngửi thấy mùi tiền. Căn hộ anh đang sống vừa nhỏ vừa cũ kĩ, đến cả một góc ở đây cũng không bằng. Quá sang rồi!

Nguyên Du Xuân sải bước, cô tiến đến chỗ sofa, ngồi xuống, thản nhiên:

"Ở đây được không? Nếu không thì đổi sang một chỗ khác"

"Chỗ này rất tốt"

"Tôi cứ tưởng phải một chỗ thật cao sang mới xứng với thư ký Tạ đây" Cô mỉm cười

Tạ Chiến Quân không đáp, chỉ nhìn cô thầm đánh giá. Cuối cùng vì để dẹp tắt sự im lặng, anh lên tiếng:

"Sao đột nhiên em lại muốn mua căn hộ cho anh?"

Lẽ nào hai người sẽ sống cùng nhau sao?

"Anh trở thành một kẻ ngốc từ khi nào vậy? Chỗ đó của anh vừa cũ vừa nát, chẳng lẽ anh muốn tôi cùng anh làm ở đó? Làm ơn đi, qua lại chỗ đó lâu sẽ phát bệnh đó, tôi không muốn bị bệnh đâu!"

Bởi câu nói đầy khinh người của Nguyên Du Xuân, bầu không khí lại lần nữa trở nên lạnh lẽo, lặng im.