Trả Thù: Vợ Cũ Tổng Giám Đốc Xin Nhẹ Tay

Chương 18: Chỉ trả lại anh thôi



Nguyên Du Xuân rất tự nhiên mà nói, Tạ Chiến Quân chỉ thấy đau quặn trong lòng. Rõ ràng anh vì lo cho cô mà đến, cuối cùng lại bị sỉ nhục như vậy.

Khắp căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa, mùi rượu và mùi thuốc lá sặc sụa thật khiến người ta buồn nôn.

Cũng không nghĩ được gì Tạ Chiến Quân tóm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi cái nơi hỗn loạn này. Mọi người đều nhìn theo, sự ngạc nhiên thể hiện trên khuôn mặt họ.

Mãi cho đến khi ra đến hành lang yên tĩnh, anh mới chịu buông tay. Lúc này cổ tay cô đã bị nắm đến đau, đỏ lên:

"Tạ Chiến Quân, anh dám khiến tôi mất mặt?!"

Tạ Chiến Quân có chút giận dữ, không thể kiềm chế mà lên tiếng chất vấn cô:

"Nguyên Du Xuân, có vẻ em uống nhiều rượu nên say rồi, ban đầu anh chỉ đồng ý với em, không nói sẽ cùng bạn của em làm mấy trò đó"

Tạ Chiến Quân vừa dứt lời cô liền im lặng, khuôn mặt dần đen lại. Bỗng cô mỉm cười, nụ cười nhìn vào đau xót lại có phần thỏa mãn:

"Anh tức giận rồi? Cảnh này có quen không? Đã cảm nhận rõ ràng chưa?"

Lúc này kí ức chợt ùa về với anh, rất lâu về trước anh đã từng khiến cô rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Hồi đó hai người vẫn còn là vợ chồng. Nửa đêm anh gọi cho cô, nói cô mang danh thiếp đến cho anh. Cô tìm kiếm khắp nhà chỉ vì tấm danh thiếp nhỏ bé kia. Cô chịu gió chịu lạnh, đến nơi mới phát hiện mình bị chính chồng trêu đùa. Chồng cô ngồi uống rượu cùng mấy ông chủ, thì ra anh cược với họ xem cô có đến không.

"Lúc đó anh đã làm gì chứ? Một đứa con gái trong đám đàn ông say khướt, anh nói tôi hãy vì thể diện của anh rót rượu cho họ. Mặc kệ những ánh mắt háo sắc kia hướng về phía vợ mình, mặc kệ bọn họ nói lời dung tục đùa bỡn, anh chỉ im lặng. Tôi bỏ về anh lại tức giận, nói tôi khiến anh mất mặt"

Tạ Chiến Quân cuộn chặt tay, không thể phản bác cái nào. Bởi vì cô nói đúng.

Hóa ra bây giờ cô đang trả lại từng chút cho anh.

"Anh chịu nói giúp tôi một câu tôi cũng không nhục nhã đến mức đó. Nếu tôi còn tiếp tục ở lại chỉ sợ đến lúc tôi bị những kẻ vô lại đó đè ra sàm sỡ anh cũng chỉ ngồi đó nhìn. Đối với một người phụ nữ nó nhục nhã đến mức nào. Vậy mà lúc về nhà anh còn tức giận mắng tôi, nổ ra chiến tranh lạnh, là anh làm sai mà...Nhưng vì cái gì tôi lại phải hạ mình xin lỗi anh, chủ động làm hòa?"

Từng câu từng chữ của Nguyên Du Xuân như những nhát dao đâm vào tim Tạ Chiến Quân. Cô uất ức bao nhiêu thì anh cũng đau đớn bấy nhiêu. Nhưng nếu bọn chúng dám chạm vào cô, anh nhất định sẽ không tha cho tên nào.

Lúc đó anh làm vậy cũng chỉ vì muốn cô từ bỏ anh trước, để cô rời đi không chút vướng bận. Nhưng vẫn là anh ném đơn ly hôn cho cô, tại vì tình yêu của cô dành cho anh quá lớn, lớn đến mức cô có thể bỏ qua việc anh có tình nhân, hạ mình xin lỗi anh dù mình chẳng làm gì sai, cái gì cũng nghĩ đến anh đầu tiên.

"Với vợ anh đã như vậy. Còn tôi giờ chỉ giới thiệu mối làm ăn cho anh, bọn họ cũng chưa đụng chạm gì đến anh mà. Khó chịu lắm đúng không? Vậy tại sao anh lại bực mình khi tôi tức giận bỏ về?"

Tạ Chiến Quân câm nín, một lời cũng không thể thốt lên. Mà Nguyên Du Xuân lúc này sau khi phát tiết thì cũng không dễ chịu, cô dựa vào tường, vì mất bình tĩnh bắt đầu hô hấp dữ dội:

"Em không sao chứ? Bình tĩnh lại...đừng thở bằng miệng, hít thở bằng mũi đi..."

Anh lo lắng quan tâm thế nhưng lại bị cô đẩy ra phũ phàng:

"Đi ra, không cần anh quan tâm!"

Anh sợ lúc này mình nói gì thêm sẽ càng khiến cô tức giận. Đợi cô bình tĩnh hơn, hô hấp ổn định lại anh mới dám lên tiếng:

"Sức khỏe của em không tốt, chúng ta đừng ở đây nữa"

***

Đêm đến, gió nhè nhẹ se se lạnh

Tạ Chiến Quân cuối cùng cũng thành công đưa sếp về căn hộ của mình.

Lúc này đã là 11 giờ đêm, Nguyên Du Xuân đang tắm rửa. Có trời mới biết cô ghét mùi rượu và thuốc lá đến mức nào.

Đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm không ngừng tưới lên cơ thể cô. Nguyên Du Xuân bất lực ngồi thụp xuống, ôm lấy thân mình. Cô lại không kiểm soát được cảm xúc. Rõ ràng là hận Tạ Chiến Quân, muốn trả thù anh, nhưng lại dễ dàng gục ngã trước anh. Coi như anh quá lợi hại đi. Cô vẫn là không hiểu tình cảm của mình.

Tạ Chiến Quân ở ngoài không ngừng suy nghĩ, anh dựa vào ghế, châm một điếu thuốc lá. Anh dường như đã bỏ thuốc, chỉ lúc nào không vui, hay muốn giải tỏa căng thẳng mới hút. Lúc này trong lòng anh rối như tơ vò.

Nguyên Du Xuân bước ra, chỉ khoác một cái áo choàng tắm. Cô ngồi xuống cạnh Tạ Chiến Quân. Cả hai không nói câu nào.

Cô nhàn nhạt nhìn điếu thuốc đang tỏa khói trong tay Tạ Chiến Quân, vươn tay muốn bắt lấy điếu thuốc nhưng anh nhanh chóng tránh đi:

"Không được hút thuốc" Anh nghiêm nghị nhắc nhở

"Vậy anh đang làm gì chứ?" Cô cười nhạt: "Tôi tưởng anh bỏ thuốc rồi?"

"Lâu lâu mới hút"

Anh vội tắt lửa, vứt điếu thuốc lá vào thùng rác. Sợ cô sẽ khó chịu vì mùi thuốc, anh biết cô sẽ không hút thuốc, lại sợ cô vì lập uy trước mặt anh mà ngậm điếu thuốc kia vào.