Trà Xanh Cấp Thấp Chinh Phục Nữ Chính

Chương 3



5.

Sư phó bị chúng ta chọc giận nên bỏ đi.

Khi bước đi, sư phó loạng choạng, bám chặt vào thân cây và than rằng mình bị chóng mặt.

Ta rất quan tâm, ở sau lưng hét lớn: "Sư phó, người đã là tu sĩ Hóa Hình kỳ rồi, sao còn bị chóng mặt vậy?"

"Sư phó, để con đi tìm đại phu xem cho người!”

"Sư phó, xin người đừng cố chịu đựng nữa!”

Sư phó đang ngự kiếm bay đi, khi nghe tiếng hét của ta thì thân hình của người lung lay như sắp rơi khỏi kiếm.

Người thật sự bị ta là cho tức c.h.ế.t.

Sư phó rất nhiều lần thở dài nói: “... Lần sau mà nhận đệ tử, ta nhất định phải tiến hành đánh giá toàn diện cả về đạo đức, trí tuệ, thể chất và tinh thần."

Sư phó nghĩ đến ta thì gần như bật khóc và lẩm bẩm: “Nếu chỉ dựa vào tài năng thì chỉ nhận được thứ như nó thôi.”

"Nếu nó bị đánh khi ra ngoài thì biết làm sao bây giờ.”

Rõ ràng là vậy.

Mặc dù mọi người đều nói sẽ bảo vệ ta, nhưng trong lòng mọi người đều có suy nghĩ giống như sư phó.

Nữ chính bề ngoài có vẻ bình tĩnh. Nhưng tối hôm đó lại đưa ta đến kho của tông môn để lấy cho ta một thanh kiếm.

Thanh kiếm gỗ của ta đã hết hạn sử dụng.

Nàng ấy thực sự bắt đầu dạy ta ngự kiếm một cách nghiêm khắc.

Cá nhân ta nghĩ rằng việc bay bằng kiếm thì rất ngầu, nhưng nếu dùng nó để chạy thoát thân thì chẳng ngầu gì cả.

Vì thế ta tập luyện rất miễn cưỡng và bay rất chậm.

Cuối cùng, chính những sư huynh khốn nạn đã bày trò ra tay với ta.

Cả đám chẳng biết tìm đâu ra mấy con rắn, quấn chúng quanh tay rồi ngự kiếm đuổi theo sau lưng ta.

Mợ nó, bà mợ cả đám nó!

Rắn!

Ta thực sự sợ hãi nên đã liều mạng mà ngự kiếm bay đi.

Quả nhiên ta có thiên phú dị bẩm.

Chỉ vừa mới học mà ta đã thành thạo và vượt xa đám huynh đệ rồi.

Khi các sư huynh khác nhìn thấy kết quả đáng chú ý và thấy ta hét lên sợ hãi rồi bay trốn đi thì họ vui đến mức cười to.

Sau đó, Ngũ sư huynh hí hửng lấy tay vuốt tóc và bị con rắn đang quấn trên tay cắn vào mặt.

"A! Rắn!"

6.

Cho đến khi chúng ta tham gia luận võ của các tông môn, Ngũ sư huynh vẫn còn hai dấu răng trên mặt.

Huynh ấy có làn da trắng nõn nên hai vết đỏ nhàn nhạt kia nhìn sơ qua có vẻ rất ám muội.

Vì vậy, suốt đường đi, huynh ấy kéo chúng ta lại và liên tục dặn dò: “Vị hôn thê của ta ở Thiên Nguyên tông. Các người cần phải chứng minh sự trong sạch của ta. Ta luôn thủ thân như ngọc vì nàng ấy.”

Chúng ta thực sự khó chịu vì cứ bị huynh ấy làm phiền.

Chuyện này sao làm khó được ta.

Ta xua tay: "Biết rồi, biết rồi, Ngũ sư huynh trong sạch!"

Ngũ sư huynh rất hài lòng, còn khen tôi: “Thập Tam, bình thường huynh thấy muội hơi ngốc, nhưng bây giờ lại thấy muội rất đáng tin cậy!”

Ta phất tay: “Một khi muội làm việc thì huynh đừng lo lắng.”

Vì vậy, khi Tiên Tông dẫn theo đệ tử lần lượt vào hội trường.

Ta dẫn mười mấy vị sư huynh đi tới Thiên Nguyên tông, đồng thanh hô to: "Xin chào Lục tỷ tỷ, Ngũ sư huynh trong sạch, huynh ấy vì tỷ mà thủ thân như ngọc!”

Sự chân thành luôn có thể lay động đối phương.

Trưởng lão của Thiên Nguyên tông tý nữa thì trượt té vì giật mình.

Còn vị hôn thê của Ngũ sư huynh, Tiểu Lục tỷ tỷ thì gương mặt chợt đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn chúng ta không nói nổi lời nào.

"Cái này... mấy người…"

Có lẽ Tiểu Lục sư tỷ quá vui mừng nên nói năng không rõ ràng: “Mấy người…”

“Tỷ ấy có nghe rõ không nhỉ?” Thập sư huynh có chút lo lắng. “Hay chúng ta hô lại lần nữa đi!”

Ta gật đầu: “Muội nghĩ nên làm như vậy.”

Vì vậy, chúng ta đã làm điều đó lần nữa.

“Lục tỷ tỷ, Ngũ sư huynh trong sạch, huynh ấy vì tỷ mà thủ thân như ngọc!”

Kết quả là Tiểu Lục sư tỷ xoay người bỏ chạy luôn.

Tỷ ấy dường như không chịu nổi, quên cả ngự kiếm mà trực tiếp dùng chân chạy nhanh.

Ngũ sư huynh thì sắp c.h.ế.t.

Ta không hiểu gì cả.

Chúng ta lắc đầu, chúng ta thực sự không thể hiểu nổi quan hệ yêu đương này.

Cho nên chúng ta đã trách Ngũ sư huynh: "Nhìn xem, đều là lỗi của huynh. Danh tiếng của tông môn chúng ta đã bị hủy hoại."

Ngũ sư huynh không nói được lời nào.

Huynh ấy trợn mắt rồi tắt thở.

7.

Các trưởng lão tông phái của chúng ta đều đang bế quan.

Người dẫn đầu là Đại sư huynh, nhân vật nam chính.

Nam chính cũng không ngờ rằng hắn và Nhị sư tỷ vừa đến tông môn khác chào hỏi vài câu khi quay lại đã thấy chúng ta gây ra chuyện lớn như vậy.

"Sư huynh, sư tỷ đã về rồi." Chúng ta vẫy tay với cả hai.

“Sư huynh mau lấy Tỉnh Thần đan đi, Ngũ sư huynh bất tỉnh rồi.”

Đại sư huynh không nói nên lời, bởi vì hắn cũng cảm thấy mọi thứ trước mặt đều biến thành màu đen.

Nam nhân thật không đáng tin cậy.

Vào thời khắc mấu chốt, chính Nhị sư tỷ của chúng ta, nữ chính, là người bước tới, vươn tay ra, tập hợp linh lực vào đầu ngón tay nhanh chóng điểm vào mấy huyệt đạo của Ngũ sư huynh.

Ngũ sư huynh tỉnh lại.

Hắn bối rối, sau đó kêu một tiếng, lập tức bật khỏi mặt đất.

“Uyển Uyển! Uyển Uyển, nàng phải nghe ta giải thích. Không phải như nàng nghĩ đâu!”

Huynh ấy rất đau lòng và oan ức, vừa khóc rống vừa chạy đi như bị điên: “Ta thực sự không làm gì cả!”

Cái này, cái này… Không ngờ Ngũ sư huynh đẹp trai ngời ngời lại là một kẻ luồn cúi, sợ vợ như thế.

Tất cả chúng ta đều không nói nên lời.

Ta nói: “Nam nhân không nên như vậy.”

Thập sư huynh cũng nói: “Đúng, nam nhân không nên như thế.”

Ta: “Thập sư huynh, huynh cũng là nam nhân đấy.”

Thập sư huynh bình tĩnh nói: “À, ta không phải.”

Các tông môn khác:...

Nam chính sư huynh: "... Được rồi, các ngươi chính là phúc phần của ta."

8.

Ngày nay, tài năng trong giới tu tiên gần như cạn kiệt.

Đệ tử mới của tông môn có thể xuất hiện một thiên tài hoặc một tên điên thì lập tức thu hút sự chú ý của các tông môn khác.

Và các đệ tử tông môn chúng ta, vừa có thiên tài vừa có kẻ điên.

Nói cách khác, tông môn của chúng ta đang tỏa sáng.

Ngũ sư huynh chạy không bao lâu, lại tuyệt vọng trở về, thậm chí còn bị vị hôn thê của mình đánh bầm dập.

Điều này thực sự đáng buồn.

Ngay cả lúc lên đài luận võ, Ngũ sư huynh cũng khóc.

Nhưng điều này không ngăn cản huynh ấy thắng mười hai trận liên tiếp.

Ngay cả Thập sư huynh lừa người cũng vững vàng tiến vào top 30.

"Lần luận võ này rất quan trọng."

Nhị sư tỷ dẫn ta đi xem các trận chiến, giải thích cho ta: "Năm nay, Tây Nam có Thượng Cổ Bí Cảnh xuất hiện, là cơ duyên rất tốt.”

"Chỉ có mười tông môn đứng đầu trong đợt luận võ mới có thể mang đệ tử của đến đó."

Ta đã nghĩ đến điều gì đó.

“Vậy sư huynh có lên sân khấu không?”

Ta ôm cánh tay nàng ấy, nói chuyện trong lúc uống trà: “Đánh c.h.é.m mệt mỏi quá, để sư huynh làm đi. Sư huynh giỏi thế nhất định sẽ thắng.”

"Muội sẽ không để tỷ tỷ yếu đuối của muội lên trên ấy đâu. Muội sẽ đau lòng."

Sư huynh:...

Nữ chính không nhịn được mà bật cười.

“Nếu chúng ta cùng lên đó thì rõ ràng là chúng ta đang bắt nạt người khác.”

Nàng ấy nhẹ nhàng nói với ta: “Muội mới nhập môn không lâu nên không cần lên đấy. Chỉ cần chờ các sư huynh của muội thắng thì chúng ta có thể cùng đi.”

Hả?

Có chuyện tốt vậy sao?

Nhìn thấy các vị sư huynh của mình đổ mồ hôi đầm đìa trên sân thi đấu, trong đó còn có Ngũ sư huynh đang khóc như mưa, lương tâm của ta có hơi cắn rứt một chút.

“Tỷ tỷ, muội thấy bên kía có bán canh linh quả ướp lạnh. Muội muốn đi mua một ít để các sư huynh uống.”

Nhị sư tỷ cười: "Một mình muội cầm hết không? Ta đi cùng muội."

À, loại chuyện này sao lại để nữ chính của ta mệt mỏi được cơ chứ.

Ta cười ngọt ngào: “Không cần đâu, muội sẽ đi với Đại sư huynh!”

"Đại sư huynh có cánh tay dài, có thể cầm được nhiều!"

Sư huynh: “… Chuyện tốt thì không đến lượt ta, còn chuyện xấu thì ta chạy không thoát, phải không?”

Trời hôm nay thật nóng, Đại sư huynh bị ta b.ắ.t c.ó.c, biến thành công cụ xách đồ và đi cùng ta.

Nhưng mới đi được mấy bước, sư huynh đột nhiên trừng mắt, quay đầu rút kiếm không chút suy nghĩ!

Binh khí va chạm nhau.

Đinh!

Ám khí rơi xuống tạo ra âm thanh sắt nhọn