Trà Xanh Công Lược

Chương 11



Đối phương hẳn là không cho ông ấy cơ hội nói tiếp.

Lão Hà cúp điện thoại, khó xử nhìn Ôn Dư: “Tiểu thư, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô”

Ôn Dư đoán được chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ dáng vẻ ngây thơ: “Là anh trai tới đón tôi sao?” Lão Hà im lặng hồi lâu, cúi đầu không nói gì

Thật ra phần thắng của Ôn Dư không lớn, cô chỉ là đánh cược nhà tư bản như Tưởng Vũ Hách này 99% bên ngoài lạnh lùng duy nhất 1% lòng tốt mà thôi.

Nhìn vẻ mặt lão Hà vừa nãy có thể thấy một bàn cược này cô đã thua.

Nếu Ôn Dư không đoán sai, Tưởng Vũ Hách đã sắp xếp xong chỗ ở đi.

Quả nhiên, xe của lão Hà sau khi đi từ bệnh viện ra được nửa tiếng liền dừng ở cửa một viện điều dưỡng.

Bài trí rất ấm áp, hoàn cảnh cũng rất tốt, nhìn qua chính là nơi thích hợp cho người đến dưỡng bệnh.

lểu thư.” Lão Hà cẩn thận bế Ôn Dư xuống xe đặt vào xe lăn: “Cô có thể an tâm ở lại đây, chỗ này sẽ có chuyên gia chăm sóc cô.”

Trọng dự đoán, hợp tình hợp lý.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Tưởng Vũ Hách là một người làm ăn, không phải nhà từ thiện, càng không phải kẻ ngốc, chỉ bằng một chút trò hề của mình mà cảm động giữ lại.

Ôn Dư khẽ thở dài, tuy thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ, thể hiện dáng vẻ đầy cay đẳng: “Cảm ơn chú Hà, chú nói với anh trai, cháu sẽ luôn ở đây chờ anh ấy”

Ôn Dư biết, thiên tài gọi băng cụ mới đến.

Không phải, là quỷ cũng không đến.

Lão Hà hữu tâm vô lực, cuối cùng chỉ có thể ra quyết tâm giao Ôn Dư cho y tá, tự mình lái xe rời đi.

Trên đường trở về lão Hà lại nhận được điện thoại của Tưởng Vũ Hách.

“Đã sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”

Lòng của lão Hà vẫn bị níu lại, giọng chát chát: “Sắp xếp. xong rồi”

Tưởng Vũ Hách cảm nhận được giọng điệu sa sút của ông ấy: “Sắp xếp xong còn không thỏa mãn?”

Lão Hà thật sự không muốn nói ra, đến cùng vãn không nhịn được.

“Thiếu gia, cô gái kia thật đáng thương, một người không nhớ mình tên gì, cũng không biết người nhà ở đâu, cô ấy chỉ nhận được mỗi cậu là anh trai, còn đặc biệt bướng bỉnh, lúc tôi đi cô ấy không chịu vào còn nói chờ cậu đến đón cô ấy, tôi thật sự tàn nhẫn quyết tâm mới rời đi được. Đều tại tôi mà, nhìn đường không tốt, tôi tạo nghiệt lớn rồi...”

Tưởng Vũ Hách:

Lão Hà ở nhà họ Tưởng lái xe mấy chục năm, tuy nói có quan hệ chủ tớ nhưng cuối cùng vẫn có phần tình cảm nhìn Tưởng Vũ Hách lớn lên, nếu không ông ấy đâm vào người khác Tưởng Vũ Hách lại giúp ông lo liệu.

Hôm nay lão Hà áy náy tự trách, Tưởng Vũ Hách cũng rất giống bị đóng cho cái mác là không có lương tâm, máu. lạnh.

Nói cho cùng đâm người là xe của anh, nếu lão Hà phải bị chịu trách nhiệm chính, thì anh là ông chủ ngồi trên đó cũng có trách nhiệm không kém.

Cúp điện thoại, Tưởng Vũ Hách không hiểu lòng có hơi phiền, nhất là hình ảnh cô gái tỉnh lại trên mặt tràn đầy nước. mắt, vẫn luôn quay vòng ở trong đầu.

Lúc đó cô luôn miệng gọi anh trai.

€ó lẽ anh trai thật sự là người cô tin tưởng nhất.

Cũng không biết nối sai dây thần kinh nào, vốn phải rẽ sang đường bên phải, Tưởng Vũ Hách không dừng lại thẳng tắp đi về phía trước.

Đó là hướng đi viện điều dưỡng.

Mười lăm phút sau, xe riêng của Tưởng Vũ Hách dừng ở cửa viện điều dưỡng ở ngoại thành.

Đến khi phanh gấp dừng hản lại, Tưởng Vũ Hách cũng không hiểu ý nghĩa mình chuyển hướng đi đến đây làm gì.

Làm gì? Chẳng lẽ anh thật sự muốn làm người tốt, giữ lại một cô gái hoàn toàn xa lạ?

Tưởng Vũ Hách hạ xuống một nửa cửa kính nhìn ra ngoài xe, điều dưỡng môi trường yên tĩnh, nhưng chín giờ tối ở cửa ra vào không có người nào đi lại nữa.

Lão Hà nói thế nào...

“Cô gái đó không chịu vào trong, còn nói phải kiên trì chờ cậu đi đón cô ấy”

Nhưng bây giờ cửa làm gì có người.

Cô còn không phải thỏa hiệp mà vào trong sao.

Cho nên nói, lo lắng của lão Hà là nghĩ nhiều rồi, con người là động vật bậc cao có thể thích ứng với từng hoàn cảnh, làm sao muộn như vậy còn ngốc mà chờ ở cửa ra vào.

Tưởng Vũ Hách không khỏi cảm thấy thở phào nhẹ. nhõm, anh thu hồi ánh mắt, sờ điếu thuốc ở trong túi quần, vừa châm đã nghe có người gõ cộc cộc vào cửa xe anh.

Anh vừa quay đầu lại, suýt chút nữa không cắn đầu thuốc trong miệng.

Ôn Dư ngồi trên xe lăn cười híp mắt vẫy tay.

“Anh ơi, anh tới rồi!”