Trà Xanh Công Lược

Chương 118: Làm thế nào để giữ lại



Kể từ bây giờ, mỗi người sẽ đi trên con đường của riêng mình mà không có bất kỳ sự ràng buộc nào.

Ôn Thanh Hữu nhẹ nhàng kéo tay Ôn Dục đi ra cửa.

Từng bước một, giống như một chiếc lò xo không xác định được độ dài, Ôn Dư bị cưỡng ép kéo đi, cô cách Tưởng Vũ Hách ngày càng xa.

Cuối cùng không có quay đầu lại.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong nhà đột nhiên yên tĩnh.

Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh chia tay đột ngột này, ngay cả dì Mười hai, người luôn rất nhân hậu, cũng không khỏi bồi hồi.

Bà ấy nhìn cửa chính, rồi lại nhìn cậu chủ trẻ của mình đã đứng đó từ lâu.

“Cậu không giữ người ta lại à?” Giữ lại?

Làm thế nào để giữ lại.

Dựa vào cái gì để giữ lại.

Những người khác không biết rằng Tưởng Vũ Hách đã từng giữ cô một cách hèn hạ.

Nhưng lần này, có lẽ là ông trời đang trừng phạt sự ích kỷ của anh.

Tưởng Vũ Hách không nói nữa, một mình đi lên lầu.

Bên kia, Ôn Dư đi theo Ôn Thanh Hữu trở lại khách sạn bên sông.

Ôn Thanh Hữu mở một phòng riêng cho cô và nói:

“Chiều mai anh đặt vé quay về Giang Thành, chúng ta về gặp cha trước, sau đó anh và em quay về Mỹ. Dù em muốn ở bên đó nghỉ ngơi hay phát triển, tóm lại là sớm nhất có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”

Ôn Thanh Hữu nói nhiều lời cũng không có tiếng đáp lại, liền quay đầu nhìn sang.

Ôn Dư ngơ ngác ngồi ở mép giường, bộ dạng của cô căn bản không có nghe anh ấy nói.

Ôn Thanh Hữu thấy tâm tư cô bất định, liền an ủi: “Kết thúc như vậy cũng tốt, hắn sẽ không biết tất cả là em lừa hẳn, em có thể bình an vô sự ra ngoài, là kết quả tốt nhất cho cả hai người."

Ôn Dư cúi đầu, thật lâu sau mới ậm ừ một tiếng, sau đó cô lại ấn vào màn hình điện thoại.

Từ khi cô rời khỏi Tưởng gia đến giờ, Tưởng Vũ Hách vẫn chưa gửi một tin nhắn nào.

Anh không luyến tiếc gì khi cô rời đi à?

Ôn Dư không biết tại sao mình lại có kỳ vọng như vậy, nhưng khi cô nghĩ đến lúc chuẩn bị rời khỏi Tưởng gia ánh nhìn cuối cùng chỉ thấy bóng lưng của anh, trong lòng lại có chút buồn bực.

Họ thậm chí còn chưa lời tạm biệt.

Ôn Dư khẽ thở dài: “Ngày mai mấy giờ bay?”

Ôn Thanh Hữu: “Bốn giờ chiều.”

Ôn Dư đứng dậy đi đi lại lại trong phòng mấy lần, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh lại.

Cô dừng lại, nhìn về phía Ôn Thanh Hữu: “Hình như em để quên một thứ ở Tưởng gia, em quay lại lấy được không?”

“Là cái gì vậy?” “Một chai nước hoa.”

“Trở về anh sẽ mua cho em bất kỳ nhãn hiệu nước hoa nào em muốn, không cần thiết phải đặc biệt đi một chuyến.”

Ôn Dư cắn môi, nhớ tới gì đó: “Còn có một đôi khuy măng sét, trước đây em định tặng cho Thẩm Minh Gia, em...

“Dư Dư” Ôn Thanh Hữu cắt ngang lời cô, lại thở dài một tiếng: “Kết thúc rồi, được không?”

“Không cần trở về nữa, anh đã làm điều xấu xa này để kéo em thoát ra khỏi đó, chúng ta cùng hướng về tương lai được chứ?”

Ôn Thanh Hữu biết rõ trong lòng Ôn Dư đang nghĩ cái gì.