Trà Xanh Công Lược

Chương 124: Kiềm chế



Giọng điệu của người phụ nữ nhẹ nhàng, còn mang theo ý giễu cợt.

Tưởng Vũ Hách không cần nhìn cũng biết giọng nói này của ai, anh nhíu mày, cứ tưởng mình suy nghĩ đến thất thần nên mới sinh ra ảo giác. Nhưng khi anh khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy rõ thân hình mảnh khảnh đứng trước mặt mình...

Anh giật mình. Khoảng vài giây.

Ôn Dư tựa vào cửa kính xe, mỉm cười nhìn anh: "Sao vậy, lẽ nào đang đợi em gái nào khác?"

Dứt lời liền giả vờ xoay người muốn rời đi: "Vậy em không quấy rầy anh nữa."

Lúc này Tưởng Vũ Hách mới lấy lại tinh thần, xuống xe túm lấy cô, giọng khàn khàn hỏi: "Không phải đi rồi à"

Ôn Dư nhìn anh: "Sợ anh sống cô độc một mình như vậy cả đời."

Nói xong cô cảm thấy dùng từ không đúng lắm, lập tức lắc đầu: "Ý của em là, sợ anh ở nhà một mình buồn chán, em mới có lòng tốt về với anh, nói thế nào cũng ăn ở miễn phí hơn hai tháng."

Tưởng Vũ Hách cũng không thật sự quan tâm vì sao cô không đi, bởi vì khi Ôn Dư đứng đây, trái tim bị bóp nghẹt một ngày một đêm của anh cuối cùng cũng đã đập bình thường.

Ngũ cảm lục giác bị mất cũng trở lại vị trí ban đầu trong tích tắc.

Như thể bảo bối bị cướp đi quay trở về trong tay, Tưởng Vũ Hách giơ tay mấy lần muốn ôm Ôn Dư, nhưng ý nghĩ xúc động này vừa nảy lên trong đầu đã bị lời nói của Kỳ Tự áp chế.

Anh đã dọa cô một lần rồi, không thể lại có lần thứ hai.

Kiềm chế.

Không dễ dàng gì.

Vì thế anh thu lại hết thảy cảm xúc, chỉ dịu dàng xoa đầu Ôn Dư: "Coi như em còn chút lương tâm."

Hành động trước giờ không cảm thấy kỳ quái hiện tại lại khiến cho mặt Ôn Dư nóng lên, cô mất tự nhiên đẩy tay anh ra: "Đương nhiên, anh nghĩ ai cũng vô lương tâm giống anh sao, không thèm nhắn cho em tin nào."

Giọng điệu này không hiểu sao nghe có chút hờn dỗi oán trách.

Tưởng Vũ Hách khẽ nhếch môi, mở cửa xe: "Lên xe."

Trên đường trở về, hai người đương nhiên là nói chuyện với nhau bằng thân phận hoàn toàn mới.

"Sao Tống Thanh Hữu lại đồng ý cho em quay lại vậy." Tưởng Vũ Hách hỏi.

Ôn Dư không chút bận tâm: "Chuyện này có gì mà đồng ý hay không, chân mọc trên người em, em muốn quay lại thì quay lại thôi."

"Nhưng người thân của em đều ở Mỹ"

Nụ cười đông cứng lại, Ôn Dư nghĩ tới người mẹ nhiều năm không gặp.

Im lặng một hồi, cô nhìn ra cửa sổ lẩm bẩm: "Thật ra cũng không thân lắm."

Đây cũng là lý do Ôn Dư không muốn đi theo Ôn Thanh Hữu, cô lớn lên trong nước, đã quen với mọi thứ ở đây, sang Mỹ, đừng nói có khoảng cách với mẹ đã nhiều năm không gặp không, cô cũng không nỡ bỏ cha lại một mình trong nước.

Ôn Dư dứt lời mới phát hiện hình như mình đã lỡ lời, đang định giải thích, Tưởng Vũ Hách lại gật đầu:

"Bây giờ em mất trí nhớ, quên mất bọn họ, cảm thấy không quen không thân cũng bình thường, đợi em nhớ ra là được rồi."

..." Anh cũng rất biết giúp em giải thích.

Qua một lúc, Tưởng Vũ Hách hỏi tiếp: "Vậy em tên Tống gì?”