Trà Xanh Công Lược

Chương 127: "Sau đó thì sao."



Ôn Dư im lặng, nói từng câu từng câu một: "Anh trai ruột của tôi trở về từ Mỹ."

"Tưởng Vũ Hách phát hiện tôi đi gặp anh ấy, còn là ở phòng khách sạn."

"Lập tức đưa tôi về nhà đóng cửa, sau đó..." Vẻ mặt cô không còn gì luyến tiếc: "Hôn tôi."

Đầu dây bên kia, Vưu Hân vừa uống một ngụm nước, dừng lại.

Khựng hai giây, phun hết ra ngoài.

Hay thật, hóa ra người bạn hôm đó thật sự chính là Ôn Dư.

Cô lau miệng: "Kích thích nha, sao anh ấy lại hôn cậu? Cậu nói lại lần nữa xem, tôi sợ tai tôi có vấn đề."

Ôn Dư vùi đầu: "Đừng nói nữa, tôi vẫn luôn có cảm giác mình đang diễn kịch bản loạn luân."

Vưu Hân kinh ngạc vài giây, sau đó nhanh chóng chuyển sang trạng thái hóng chuyện.

"Sau đó thì sao." Cô ấy thích thú chống căm: "Cậu yên tâm, tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù kích thích đến mấy tôi cũng chịu được, cậu kể càng chỉ tiết càng tốt.

Ôn Dư ngẩng đầu, vốn định nói tiếp, nhưng bỗng dưng nhận ra gì đó từ giọng điệu dung tục của Vưu Hân, nhíu mày hét lên:

"Không có sau đó! Không có như cậu nghĩ đâu!"

Không biết vì sao, nghe được bộ dạng gặp khó khăn của Ôn Dư, Vưu Hân chỉ muốn cười.

"Được được được, không có."

Dù sao, sớm muộn gì cũng có.

Cô ấy ngồi thẳng dậy: "Vậy bây giờ cậu muốn làm gì."

"Tôi còn chưa nói xong..." Ôn Dư kể chuyện Ôn Thanh Hữu nhảy vào nhà Tưởng Vũ Hách đưa cô đi, cô lại không nhịn được chạy về cho Vưu Hân nghe, sau đó thở dài: "Dù sao lúc đó tôi chỉ là không muốn về Giang Thành, muốn quay lại."

Vưu Hân: "Có phải không cam lòng vì chưa giết chết Thẩm Minh Gia không?”

Ôn Dư còn nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: "Không phải."

Chỉ một câu phủ nhận vậy, Vưu Hân đã hiểu được tâm tư của Ôn Dư.

Thật ra cô ấy đã nhìn ra manh mối từ lâu, nhưng lúc đó đến bản thân Ôn Dư cũng không phát hiện, những người ngoài cuộc cũng đã rõ ràng.

Hai người im lặng một lúc, Ôn Dư đột nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy nếu bây giờ tôi thẳng thản với anh ấy, tỷ lệ được tha thứ là bao nhiêu."

Vưu Hân lắc đầu: "Tôi không biết."

Việc này thật sự không thể đưa ra một đáp án.

Tưởng Vũ Hách là một người kiêu ngạo, nắm vô số quyền lực trong tay, cả giới giải trí không phân nam nữ đều dùng hết sức muốn lấy lòng anh, muốn được kề cận bên cạnh anh, vậy mà lại bị Ôn Dư lừa dối lâu như vậy.

Thật khó để tính ra hậu quả.

Ôn Dư cũng trầm mặc gục đầu, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

"Hay là." Vưu Hân đề nghị: "Cậu có thể nhân lúc anh ấy đang vui hoặc là ngày lễ gì đó để mở lời, nói không chừng có thể phân tán một ít hỏa lực."

Ngày lễ?

Ôn Dư nghĩ nghĩ: "Nhưng ngày lễ gần đây nhất không phải Quốc tế phụ nữ thì là Tiết thanh minh, cậu là muốn tôi đổ dầu vào lửa sao."

Vưu Hân tặc lưỡi: "Không phải sắp tới Lễ tình nhân sao."

Nói xong còn sâu xa chớp mắt mấy cái: "Đến lúc đó cậu có thể làm nũng nói mình bị tên cặn bã kia chọc giận đầu óc nhất thời không tỉnh táo, còn không cậu học theo anh ấy, cưỡng hôn, bá vương ngạnh thượng cung, tôi cũng không tin anh ấy có thể giận cậu quá hai mươi bốn giờ."