Trà Xanh Công Lược

Chương 129



Sau khi về phòng, Ôn Dư đã ngẫm lại thật lâu lời mà Tưởng Vũ Hách nói. Kỳ lạ thật, cái kiểu nằm trên giường suy ngẫm từng câu từng chữ trong câu nói của người kia là điều mà trước kia khi yêu đương với Thẩm Minh Gia cô chưa làm bao giờ. Lúc Thẩm Minh Gia theo đuổi Ôn Dư thì cực kỳ chu đáo, đều suy nghĩ trước mọi chuyện. Bây giờ nghĩ lại, đúng là thủ đoạn lấy lòng người khác, rồi dùng cái thủ đoạn đó mà thành công lừa được Ôn Dư.

Ôn Dư chưa yêu đương bao giờ, từ bé đã rời xa anh trai, bố công việc bận rộn lại rất ít khi bầu bạn, lần đầu tiên có một người chu đáo như vậy xuất hiện trong cuộc đời của cô, một người con trai tốt như vậy, đã hoàn toàn lấp đầy những suy nghĩ trong thế giới tình cảm của cô với người đàn ông.

Thẩm Minh Gia cứ như vậy bước vào thế giới của cô, trở thành bạn trai. Bây giờ Ôn Dư nghĩ lại, từ khi bắt đầu, trái tim cô chưa từng một lần vì hắn mà đập nhanh, cũng chưa đỏ mặt lần nào. Cho dù là chưa có, nhưng khi ấy cô đã đem toàn bộ tấm chân tình của mình cho hẳn, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là sự lừa gạt và phản bội.

Nhưng bây giờ, Ôn Dư cảm nhận được Tưởng Vũ Hách ở trong tim mình đem tới một cảm giác hoàn toàn khác. Hình như tất cả mọi thứ đều thay đổi sau cái hôn đó.

Ôn Dư nghĩ lại lời anh nói

“Kiểu anh trai đó thì cũng được”

Anh trai mà còn có nhiều kiểu nữa sao... Câu nói này thật mơ hồ, khiến người ta phải ngẫm nghĩ.

Ôn Dư lấy gối che mặt lại, chợt lại nghĩ tới cái câu trước câu nói kia.

“Có những chuyện nếu tạm thời em chưa chấp nhận được, thì có thể coi anh là anh trai trước.”

Ôn Dư cảm thấy câu nói này có chỗ nào đó không đúng, ngẫm nghĩ một lúc mới tìm thấy ẩn ý của nó.

Coi anh làm anh trai trước? Chữ trước này dùng tinh tế quá.

Ồ, làm anh trai trước, lỡ sau này không muốn làm nữa thì sao? Anh nói ra hết đi.

Aaa.

Ôn Dư lăn qua lăn lại trên giường, một lúc mỉm cười vì những suy đoán khác nhau của mình, lúc lại ngồi dậy nghiêm túc khoanh chân suy nghĩ về cuộc đời. Chủ yếu là nghĩ tới cảnh mười ngày sau mình đi tự thú.

Đừng nói Tưởng Vũ Hách, cho dù là một người bình thường khi thấy chính mình bị lửa một thời gian lâu như vậy thì nhất định sẽ tức giận, nhưng chỉ cần nụ hôn của Ôn Dư tới thật nhanh thì sự tức giận ấy nhất định sẽ không đuổi tới cô đâu.

Nhất! Định!

Những viễn cảnh ấy khiến cho cô hoàn toàn tin tưởng. 10 giờ tối, khi suy nghĩ xong về cuộc đời thì cô định tắt đèn đi ngủ, đúng lúc này thì Ôn Thanh Hữu gọi điện tới.

“Về rồi à?”

Ôn Dư: “Ừ”

Hai anh em yên lặng vài giây, cuối cùng thì Ôn Thanh Hữu cũng thở dài vài tiếng: “Nếu em nhất quyết muốn quay lại đâm đầu vào cái tường phía Nam kia một lần nữa thì anh

cũng không cản.”

Cảm giác như có con gái lớn trong nhà không giữ nổi nữa vậy.

Ôn Dư biết lựa chọn lần này của mình là cứng đầu, nhưng dù sao cô cũng đã quyết định rồi thì sẽ không hối

Qua một lát, cô hỏi Ôn Thanh Hữu: “Vậy anh định khi nào thì về Mỹ”

“Vốn định thăm bố đã rồi mới về, nhưng bây giờ anh đổi ý rồi

“Sao cơ?”

Bên đầu kia điện thoại, Ôn Thanh Hữu chợt cười lên: “Có lẽ anh bị em nhiễm cho rồi đấy, anh muốn ở lại thêm một thời gian nữa để đi thăm thú mọi nơi chút đã, hy vọng... có thể tìm thấy một thứ khiến anh có cơ hội để lựa chọn lại lần nữa.”

Ôn Dư không hiểu lời của Ôn Thanh Hữu lắm, nhưng nghe. thấy tin anh trai tạm thời sẽ không về nữa nên cô rất vui: “Tốt quá rồi”

“Với lại lỡ may tới lúc đó em với Tưởng Vũ Hách..” Ôn Thanh Hữu ngập ngừng, dùng từ một cách thận trọng: “Anh chỉ nói là lỡ may, bọn em trở mặt rồi, anh vẫn còn ở cạnh làm hậu thuẫn cho em”

Ôn Thanh Hữu lớn hơn Tưởng Vũ Hách hai tuổi, còn bôn ba nhiều năm ở nước ngoài nữa, bất kể là về suy nghĩ hay về trải nghiệm đều chững chạc hơn Ôn Dư rất nhiều.

Lời nói của anh trai khiến cho những viễn cảnh đẹp đế trong đầu của Ôn Dư trong phút chốc bỗng bị vụt tắt. Vưu Hân và Ôn Thanh Hữu, một người tích cực lạc quan, một người thận trọng bảo thủ. Nhưng đã đi tới bước đường này, sau này cho dù kết quả ra sao, Ôn Dư cũng sẽ thẳng thừng đối mặt. Dù gì đây cũng là điều cô nhất định sẽ gặp phải cho nên dù thế nào cũng sẽ gặp nó thôi.

Ngày hôm sau, rõ ràng vẫn giống như bao ngày khác nhưng Ôn Dư lại cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Thứ biểu hiện rõ ràng nhất chính là sự thay đổi trong lòng.

Ăn sáng xong, cô vẫn đi làm cùng Tưởng Vũ Hách như mọi khi, trải qua thời gian mưa dần thấm lâu này, Ôn Dư ít nhiều cũng đã học được một chút mánh khóe, chẳng qua là muốn biết cách Tưởng Vũ Hách làm để tích thêm nhiều kinh nghiệm, mà chuyện này không phải một sớm một chiều là biết được.