Trà Xanh Công Lược

Chương 133: Vậy anh có ý gì?



“Chú đã nghe ngóng được địa điểm quay phim của minh tỉnh đó rồi, hôm qua có đi xin người quản lý của cậu ta, chú nói là hoàn cảnh nhà chú đặc biệt rồi là tiền cứu mạng này kia, nhưng họ lại nói là đây đều là do fan tình nguyện, họ không quan tâm” Chú Hà nói tới đây thì không giấu nổi buồn bã mà cứ vò đầu bứt tai: “Nãy chú định mở lời muốn ứng tiền cậu chủ, nhưng không nói ra được.”

Lời của người quản lý chắc là ý của Thẩm Minh Gia chứ gì, hắn ta vừa phù phiếm ích kỷ lại là tên không có lương tâm, cái chuyện này chắc chắn hắn làm ra được.

Lúc này Tưởng Vũ Hách gọi điện cho Ôn Dư giục sao bây giờ vẫn chưa vào, Ôn Dư trấn tĩnh lại, an ủi chú Hà trước: “Chú đừng nóng, cháu có người bạn quen minh tinh mà Nhân Nhân thích đó, cháu nhờ người ta hỏi xem có xin lại được không.”

Trong ánh mắt của chú Hà cuối cũng sáng lên một tia hy vọng: “Thật sao? Vậy tốt quá rồi, cảm ơn cháu nhé tiểu Ngư!”

Tên tra nam này thiếu tiền đến mức điên luôn rồi à, còn lấy danh nghĩa ngày sinh nhật để fan góp tiền tặng cho hắn ta. Đúng là đồ tồi.

Ôn Dư bị tức tới mức đau luôn cả đầu, cầm điện thoại quay về phòng hòa nhạc, Tưởng Vũ Hách đã ngồi ở đó rồi, đang cúi đầu xem danh sách tiết mục.

Lúc nhìn thấy anh, Ôn Dư đã thấy được sự khác biệt giữa người với người.

Có người dù có đăng những tấm ảnh đã được chỉnh sửa tỉ mỉ lên quảng cáo, cũng khiến cô buồn nôn.

Nhưng lại có người chỉ cần ngồi ở đó, giống như một bức. tranh hoàn mĩ, khiến cho người ta không rời mắt.

“Em muốn đứng ở đó nghe à?” Tưởng Vũ Hách nhìn thấy cô rồi.

Ôn Dư thu lại cái ánh mắt đó, bình tĩnh mà ngồi cạnh anh, ngưng lại vài giây, rồi cũng cầm tờ danh sách tiết mục ở chỗ ngồi lên giả vờ như rất thưởng thức vậy.

“Ơ, ban nhạc Ái Vận?” Ôn Dư nhìn thấy cái tên quen thuộc: “Em xem qua buổi biểu diễn của họ rồi!”

Hơn nữa trong phòng hòa nhạc đó em còn đưa một tờ giấy cho anh, không thì anh đã bị người ta ru ngủ ở đấy rồi, anh biết chưa!

Ôn Dư đắc chí vài giây, đến khi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình cô mới hoàn giật mình quay lại.

Aiya, lại mấp máy cái miệng rồi!

Tưởng Vũ Hách vòng tay qua nhìn cô với vẻ thích thú: “Em nghe lúc nào vậy?”

Ôn Dư nhắm mắt suy nghĩ vài giây nhanh đưa ra một đáp án mà cô cho rằng là hoàn hảo nhất: “Trên tivi” “Vậy à” Ý tứ trong đôi mắt của Tưởng Vũ Hách lại càng không rõ ràng: “Nhưng Ái Vận là một ban nhạc giao hưởng thương mại, trước nay chưa lên tivi bao giờ.”

Vừa vừa thôi anh ơi. Em mới lỡ miệng một tí thôi anh có cần phải cần lấy em không tha như vậy không?

“Vậy chắc em nhớ nhầm tên rồi đấy” Ôn Dư vô cùng bình tĩnh, nói xong còn nhấn mạnh: “Tên của nhóm nhạc này là cái gì mà Ái Nhạo, Ái Vận, yêu anh yêu em yêu hắn ta, không phân biệt được cũng rất bình thường.”

Nói xong còn lén liếc Tưởng Vũ Hách một cái, mà lại đụng ngay ánh mắt của anh cũng đang nhìn qua đây.

Không nói, không hỏi, mà thẳng thực như vậy, ánh mắt như thắm dò nhìn sâu vào cô.

Ôn Dư vốn dĩ đang cố tình trấn tĩnh lại mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ấy lại càng như kiểu bị nhìn trúng tim đen vậy.

Nhưng càng chột dạ thì càng phải vững tâm.

Ôn Dư lập tức xoay người lại, nhìn về phía sân khấu ra vẻ rất mong chờ: “Mở đầu là “Bản giao hưởng số hai cung mi thứ” của Rachmaninoff nhỉ, anh nghe bao giờ chưa, em...”

“Nghe cùng bạn trai à?”

Ôn Dư đang nói, đột nhiên nghe thấy câu này lập tức dừng lại.

Cô ngập ngừng, quay đầu lại: “Gì cơ?”

Buổi hòa nhạc còn chưa bắt đầu, nhưng trong khán phòng trang trọng, những khán giả xung quanh đều rất chú ý tới bầu không khí ở đây, đến cả một tiếng động cũng không có.

Ôn Dư cứ như vậy mà nhìn Tưởng Vũ Hách với vẻ ngây thơ vô tội, thực ra thì trong tim cô đã hoảng loạn lắm rồi.

Anh nói bạn trai gì cơ? Anh biết Thẩm Minh Gia?

Không đúng, biết rồi mà vẫn nói chuyện với mình như vậy sao?

Vậy anh có ý gì?

Hai người nhìn nhau, sau đó vài giây, hình như Tưởng Vũ Hách không có hứng thú gì với chủ đề này, nhẹ nhàng rời mắt nhìn ra chỗ khác: “Không có gì.”

Ôn Dư há hốc miệng, anh khiến cho trái tim cô như vừa đi trên núi vậy lên xuống một cách đột ngột, ngơ ngác nhìn sân khấu một lúc, trong đầu cứ ong ong, đến cả Lưu Đoàn tới từ lúc nào cô cũng không biết. Còn để người ta chào hỏi trước: “Chào tiểu Ngư nhé, đã lâu không gặp, dạo này thế nào rồi.”

Lúc này Ôn Dư mới nhìn thấy Lưu Đoàn ngồi cạnh Tưởng Vũ Hách.

Cô cười một cách lịch sự: “Cảm ơn nha, cũng khá ổn” Lưu Đoàn gật đầu: “Vậy tốt.”

Tối nay là ban nhạc của mình diễn, Tưởng Vũ Hách tới tận hiện trường, quản lý Lưu Đoàn tự nhiên lại qua đây chào hỏi.

Nói vài câu xã giao, ông ấy như nhớ tới điều gì đó, đột nhiên hỏi Tưởng Vũ Hách: “Đúng rồi, người con gái lần trước cậu muốn tìm đã tìm thấy chưa?”

Ôn Dư đang hướng mắt lên phía trước nhưng hình như nghe thấy từ gì quan trọng nên đột nhiên quay đầu lại.

Lặng yên nhìn Tưởng Vũ Hách.

Tưởng Vũ Hách ho nhẹ một tiếng, nhỏ nhẹ nói với Lưu Đoàn: “Ông chuẩn bị đi”

Thực ra câu nói này là ám hiệu cho Lưu Đoàn biết là vấn đề của ông có thể kết thúc được rồi, nhưng Lưu Đoàn lại là một người thẳng thừng, cứ thao thao bất tuyệt.

“Là thế này, mấy hôm trước tôi tới nhà một đồng nghiệp. chơi, mới biết anh ta đã quay lại buổi diễn nửa tiếng, tí nữa tôi bảo anh ta gửi qua gmail cho cậu nhé, cậu nhìn kỹ xem người con gái cậu tìm có ở đó không”

Tưởng Vũ Hách: “...”