Trà Xanh Công Lược

Chương 15: "Anh nỡ sao?"



Tập đoàn Á Thịnh được thành lập vào đầu những năm 1990 và hiện tại nó là tập đoàn giải trí lớn nhất Trung Quốc. Bây giờ tập đoàn ở trong tay Tưởng Vũ Hách càng ngày càng chiếm được nhiều ưu thế hơn trong ngành. Toàn bộ. công ty này gần như độc chiếm ảnh và truyền hình trong nước từ việc quản lý nghệ sĩ, quảng cáo và các lĩnh vực liên quan đến giới giải trí.

Chín rưỡi tối, thấy Tưởng Vũ Hách từ thang máy đi ra, thư ký lập tức đi lên đón anh. Hai người vừa đi vừa liệt kê công việc của ngày hôm nay.

"Cuộc họp mua lại công ty truyền thông Ngôi Sao lúc 10 giờ sáng. 12 giờ trưa hẹn ăn cơm với chủ tịch Cao của tập. đoàn Thanh Hoà. Cuộc họp lựa chọn IP quan trọng của công ty cho năm tới lúc 2 giờ chiều, phỏng vấn với giám đốc của bộ phận quảng cáo lúc 4 giờ và họp video với người quản lý của cá hạnh phúc lúc 4:30 chiều. Hơn nữa còn phải tham dự lễ trao giải của liên hoan phim Bắc Kinh lúc bảy giờ."

Tưởng Vũ Hách đã quen với lịch trình dày đặc trong một ngày như vậy.

Khi anh mở cửa bước vào văn phòng mới phát hiện đã có người ngồi trên sô pha.

Thư ký bất đắc dĩ giải thích: "Tôi vô cùng xin lỗi Tưởng tổng, tôi thuyết phục thế nào cũng vô dụng."

"Tôi biết rồi" Tưởng Vũ Hách không chút tức giận đóng. cửa lại.

Người đang ngồi ở đây là quản lý của Lê Mạn, đồng thời cũng là một trong những nhân viên của công ty.

"Tưởng tổng." Sau khi chào anh một tiếng, người này lúng túng đứng lên nói tiếp: "Mạn Mạn không hiểu chuyện, anh có thể cho cô ấy thêm một cơ hội không?"

"Gô ta ngu dốt thì thôi, cậu cũng vậy sao?"

Tưởng Vũ Hách đi ngang qua đối phương, giọng nói anh rất nhẹ nhàng. nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng: "Vị trí của cậu trực thuộc công ty Á Thịnh. Trên cậu còn có giám đốc, có chủ tịch. Là ai đã cho cậu cái quyền ngồi trong phòng làm việc của tôi."

"Tôi... Tôi chỉ muốn cầu xin anh, xin anh đừng khiến cô ấy quá khó xử trong buổi lễ trao giải tối hôm nay. Dù sao thì Mạn Mạn cũng là người do một tay anh đào tạo."

"Thế thì sao?"

Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu, anh uể oải dựa vào lưng ghế nhìn đối phương: "Người này do tôi tạo ra thì tôi cũng có thể phá hủy”

"Anh nỡ sao?"

"Là cô ta tự vứt bỏ giá trị của bản thân."

Quản lý định phản bác lại anh nhưng người này cũng biết rằng sự to gan của Lê Mạn lần này đã gây ra lỗi lầm mà không gì có thể thay đổi được. Mọi người trong giới giải trí đều biết Tưởng Vũ Hách là người như thế nào.

Anh không bao giờ trao cơ hội thứ hai cho những người phạm sai lầm.

Biết răng không thể quay đầu, người đại diện buồn bã rời khỏi văn phòng.

Tưởng Vũ Hách lạnh lùng nhìn đối phương đóng cửa lại, anh đang định lấy điện thoại gọi thư ký vào trong thì vô tình nhìn thấy khuy măng sét trên cổ tay mình.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuy măng sét, nhiệt độ và cảm giác trong tay khiến anh nhớ tới cô gái ở bữa tiệc kia.

Thật lâu sau, Tưởng Vũ Hách phát hiện bản thân bị khuy áo làm cho phân tâm, anh cau mày, cảm thấy mình có chút buồn cười.

Anh ngoảnh mặt đi, bấm số điện thoại của thư ký dặn dò: "Mang bản sao báo cáo tài chính quý 3 và quý 4 năm ngoái của truyền thông Ngôi Sao tới đây”

"Vâng."

Bình thường Tưởng Vũ Hách nói xong sẽ cúp máy, nhưng hôm nay lại chần chờ một lúc lâu vẫn chưa tắt.

Thư ký cũng thận trọng chờ anh nói tiếp. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh nói: "Còn nữa, cậu nói với Lệ Bạch đi mua cho tôi một vài thứ."

Sau khi Tưởng Vũ Hách rời đi vào buổi sáng, Ôn Dư ăn gì đó rồi cũng trở về phòng.

Thời gian được sống trong những ngày an nhàn luyện tập yoga, được chăm sóc tại spa, những buổi trà chiều hay các loại party khác nhau đều đã là quá khứ.

Hiện tại cô là công dân ở tầng lớp thứ ba, cô chỉ có thể ở trong phòng mơ hồ mà suy nghĩ về cuộc sống.

Thế là Ôn Dư bắt đầu nghĩ xem nên dùng cớ gì để đến khách sạn lấy túi. Cô tốn công như vậy chủ yếu là vì bên trong còn có chứng minh thư.

Mặc dù khách sạn đã đồng ý với cô là sẽ giúp bảo quản nó, nhưng họ chỉ hứa cho Ôn Dư thời hạn hai tuần.

Nói cách khác, trong vòng hai tuần, Ôn Dư nhất định phải tới khách sạn một chuyến.

Sau khi suy nghĩ về vấn đề này cả ngày, tới gần tối, dì Mười Hai gọi Ôn Dư nói răng lão Hà đã đến và mua cho cô rất nhiều thứ.

Ôn Dư sửng sốt một chút, sau đó ngồi xe lăn đi tới phòng khách.

Đủ loại túi xách để trên bàn, trong đó có quần áo, mỹ phẩm chăm sóc da, sản phẩm vệ sinh cho con gái. Có thể thấy chúng đã được chọn lựa tỉ mỉ như nào trước khi mua.

Lão Hà nói: "Chú xin nghỉ nửa tiếng về đây nên sẽ đi ngay. Những thứ này dựa theo sở thích của con gái chú để mua. Cháu xem xem có gì không ổn thì nói với chú.”

Đột nhiên Ôn Dư cảm thấy mũi mình cay xè.

Mặc dù đồ dùng mà lão Hà mua là những thương hiệu rất bình thường, nhưng hành động của ông ấy đối với cô bây giờ là sự ấm áp lớn nhất mà Ôn Dư nhận được trong những ngày này.

Cô cố gắng che giấu nỗi buồn trong lòng cười nói: "Những đồ này rất tốt, cảm ơn chú Hà."

Lão Hà vội vàng nói vài câu rồi rời đi. Ôn Dư ôm túi lớn túi nhỏ trở về phòng. Lúc thu dọn, cô tình cờ phát hiện trong túi có một chiếc điện thoại mới.

Dù là một chiếc điện thoại thông minh hết sức bình thường nhưng nó đã được lắp sim và có thể sử dụng được ngay.

Việc làm này của lão Hà khiến cô thật bất ngờ.