Trà Xanh Công Lược

Chương 156: "Em chạy đến chỗ tôi làm gì?"



'Vưu Hân: [?????? Chuyện gì đã xảy ra? ]

Ôn Dư: [Xin lỗi Hân Hân, tôi muốn được yên tĩnh một lát, lát nữa nói tiếp. ]

Gửi tin nhắn Wechat xong, Ôn Dư tắt rồi đút điện thoại vào túi.

Cô nhìn phòng ngủ của mình lần cuối rồi bước ra ngoài, vốn định xuống lầu, nhưng dọc đường lại nhớ tới một chuyện nên cô quay lại, dừng lại trước cửa phòng ngủ của Tưởng Vũ Hách.

Lưỡng lự hồi lâu, sau mấy lần quan sát dì Mười Hai, Ôn Dư nhẹ nhàng mở cửa.

Cô không mấy khi đến phòng Tưởng Vũ Hách, trước đây không được tới gần anh, sau này cũng chỉ được phép đứng ở trước cửa đánh thức anh dậy hoặc gọi đi ăn cơm.

Lần duy nhất cô đi vào là khi cô bị anh đẩy vào đăng sau cánh cửa để hoàn thành nụ hôn đầu một cách hoảng loạn.

Ôn Dư đóng cửa bước vào phòng. Phòng ngủ của Tưởng Vũ Hách cũng giống như của cô,tông màu chung là đen xám, đường nét đơn giản, mọi vật dụng, khung cảnh đều toát lên cảm giác lạnh lẽo.

Đến nỗi đứng ở trong phòng, Ôn Dư cũng có thể vô cùng chân thực mà cảm nhận được dáng vẻ anh sống ở đây, cứ như giây tiếp theo anh sẽ đột nhiên xuất hiện, sẽ như thường lệ cau mày hỏi cô:

"Em chạy đến chỗ tôi làm gì?"

Nhưng những hình ảnh như vậy sẽ không còn lặp lại nữa.

Sống mũi Ôn Dư bỗng thấy chua xót, cô không muốn nghĩ nữa, đi thẳng đến gian phòng xiêu vẹo, đẩy tủ quần áo của người đàn ông ấy ra.

Thứ đập vào mắt cô là một dãy áo sơ mi cao cấp được †reo ngay ngắn.

Mặc dù thoạt nhìn gần như toàn màu đen, nhưng lại có nhiều tông màu đen khác nhau, đen nâu, đen tuyền, xanh đen,

xám đen...

Tay Ôn Dư nhẹ lướt trên giá treo, cuối cùng dừng lại ở một bộ có màu đen tuyền nhất.

Cô ấy không muốn đem theo bất cứ thứ gì của mình.

Nhưng lại muốn ích kỷ lấy đi một thứ của anh ấy.

Khi cô xuống nhà lần nữa, dì Mười Hai đang ngồi ăn một mình bên bàn ăn, thấy Ôn Dư đi xuống thì gọi cô như thường lệ:. Ra chươ𝐧g 𝐧ha𝐧h 𝐧hấ𝘵 𝘵ại [ 𝘵rù𝓶𝘵 ruуệ𝐧.v𝐧 ]

"Ăn cơm chưa? Vừa rồi dì hỏi cháu cũng không nói năng gì, đừng trách dì nhiều lời nhé, cháu lại cãi nhau với cậu chủ à”

Ôn Dư lắc đầu: “Dạ chưa."

Cô bước tới, lấy trong túi xách ra chai nước hoa: “Dì Mười Hai, cháu tặng dì.”

Dì Mười Hai sửng sốt một lúc rồi cúi mặt xuống: “Tặng dì ư?

Vội vàng rời đi, Ôn Dư cũng không kịp chuẩn bị, lọ nước hoa mua từ Pháp này vẫn luôn là thứ cô rất thích, khi vừa phá sản, cô còn mang nó từ Giang Thành về Bắc Kinh để sưu tầm. Đây là món đồ mà cô cực kỳ yêu quý.

Đó cũng là món đồ duy nhất mà cô có thể lấy ra lúc này của cô.

“Cảm ơn dì đã chăm sóc cháu ba tháng qua.” Ôn Dư chân thành nói.

Dì Mười Hai chợt có chút lúng túng đứng lên, lau tay vào yếm hai lần rồi cầm lấy lọ nước hoa: “Không phải chứ, cháu lại làm sao vậy, hai đứa đừng có ngày nào cũng hù dọa dì chứ? Dì chịu không nổi đâu đó."

Ôn Dư mỉm cười, bước tới ôm chầm lấy dì Mười Hai: “Nước hoa thơm lắm, dì dễ thương thế này, xịt chút nước hoa. sẽ quyến rũ hơn đấy”.

Dì Mười Hai:

Nói xong câu này Ôn Dư buông dì Mười Hai ra. Cô nhìn đồng hồ, giả vờ ung dung nói: "Cũng muộn rồi, cháu đi đây ạ."

Dì Mười Hai tuy còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy thời tiết bên ngoài xấu, bà ấy lập tức lấy một chiếc ô từ trong tủ ra.

Dường như bà ấy cũng nhận thấy cuộc chia ly lần này khác với những lần trước, trầm ngâm một lúc lâu, bà ấy đưa ô cho Ôn Dư: “Giữ gìn sức khỏe nha cháu.”