Trà Xanh Công Lược

Chương 24: Cô không có chìa khóa



Ôn Dư hoàn toàn không nể mặt Tưởng Vũ Hách.

Cho dù biết câu nói “Em lấy trước đi” vừa rồi, có lẽ là do anh nhận ra là đã tránh nhầm cô sau khi bình tĩnh lại, muốn cho cả hai bậc thang để bước xuống, nhưng không cần phải vậy.

Cô đã nổi giận rồi. Và cũng sẽ không không thèm để ý đến anh nữa.

Ôn Dư từng muốn gió được gió muốn mưa được mưa, người theo đuổi cô ít nhất cũng phải xếp dài thành hàng quanh Giang Thành một vòng, vậy mà hôm nay lại rơi vào. bước đường bị người khác chỉ vào mũi mắng là có ý đồ, có động cơ ư?

Dù phá sản hay bị lừa dối, Ôn Dư đều có thể bình tĩnh đón nhận.

Nhưng lòng tự trọng của cô không thể chấp nhận sự sỉ nhục về nhân cách như vậy.

Anh coi cô là gì? Một con đàn bà muốn leo lên giường của anh ư?

Có trời đất chứng giám, Ôn Dư ở bên anh hoàn toàn là vì sợ anh say rượu ngủ một mình ở bên ngoài gặp nguy hiểm, sao lại bị hoài nghi đến mức vô lý như vậy.

Lần đầu tiên Ôn Dư nảy sinh suy nghĩ từ bỏ việc dạy. 'Thẩm Minh Gia làm người, tục ngữ có câu, oan oan tương báo đến khi nào, thà hóa giải ân oán còn hơn bị trói buộc.

Cho dù cha đã phá sản thì Ôn Dư vẫn có nhà có xe, nếu bán hết, đưa cha đến thành phố khác làm lại từ đầu, cô vân có thể sống một cuộc sống bình yên.

Tại sao cô lại phải ép bản thân nhận một kịch bản trả thù tra nam thế này.

Ôn Dư biết rất rõ Tưởng Vũ Hách từ đầu đến cuối chưa bao giờ chấp nhận cô.

Chính vì thế khi nhìn thấy cô nằm ở bên cạnh, phản ứng đầu tiên của anh là nghi ngờ chứ không phải thắc mắc bình thường.

Cả đêm hôm đó Ôn Dư không ra khỏi phòng.

Bảy giờ sáng hôm sau, nghĩ rắng giờ này Tưởng Vũ Hách nhất định còn chưa dậy, Ôn Dư mặc quần áo xuống giường, cô định ngồi lên xe lăn nhưng rồi cô chuyển sang đứng dậy đi hai bước.

Tuy bắp chân bị thương vẫn còn đau, nhưng máu tụ đã tan đi rất nhiều, miễn là đi chậm thì vẫn được.

Ôn Dư không dùng xe lăn, cô vịn tường đi ra khỏi phòng từng bước một.

Không ngờ khi cô bước vào phòng khách thì thấy dì Mười Hai đang đứng ngoài hành lang với bộ âu phục trên tay.

Còn Tưởng Vũ Hách trong trang phục chỉnh tề đang thay giày.

Ôn Dư: "... Sao hôm nay người đàn ông này đi làm sớm thế? Dì Mười Hai thấy Ôn Dư tự đi ra ngoài, sửng sốt hỏi:

"Sao lại phải vội, cháu nên nghỉ ngơi thêm, đừng để lại di chứng"

Ôn Dư liếc nhìn Tưởng Vũ Hách, tuy còn tức giận nhưng cô biết rất rõ sự ương ngạnh tối qua có thể được lý giải băng cảm xúc uất ức, nhưng nếu hôm nay còn xụ mặt thì sớm muộn gì hình tượng của cô cũng bị sụp đổ.

Vì vậy cô lập tức quay đầu lại, cắn môi nhỏ giọng nói: "Cháu chỉ sợ, lần sau lỡ lại làm sai, cháu..."

Những lời này nghe mới tủi thân, mới hèn mọn làm sao.

Chỉ một câu của Tưởng Vũ Hách mà đã dọa cho đứa em gái mất trí nhớ phải tập đi cả đêm hôm qua, chỉ để chuẩn bị cho sau này nếu bị đuổi ra khỏi nhà.

Để xem anh có muốn trừng phạt đứa em đó hay không thôi.

Quả nhiên, khi Ôn Dư ủ rũ nói ra những lời như vậy, ngay. cả dì Mười Hai bình thường lạnh lùng cũng mềm lòng: “Không, thiếu gia không có ý đó.”

Dì Mười Hai theo bản năng nhìn Tưởng Vũ Hách, mong anh nói gì đó, nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, thay giày xong, anh cầm áo khoác rồi đi ra ngoài.

Một lúc sau, Ôn Dư nghe thấy trong sân có tiếng xe hơi

Giỏi lầm, cứng đấy.

Kể từ khi đến đây, Ôn Dư đã nói mỏi miệng hai từ giỏi lãm rồi.

Tưởng Vũ Hách không hề nể tình, dì Mười Hai cũng có chút xấu hổ, bà cởi yếm ra rồi chuyển sang đề tài khác với Ôn Dư: “Dì có việc đi ra ngoài và sẽ trở về vào buổi trưa, trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu đói bụng thì cháu cứ lấy ăn nhé”

Ôn Dư vốn định hỏi dì Mười Hai muốn đi đâu, nhưng lời vừa ra đến miệng thì cô chợt phát hiện...

Chủ nhân và quản gia đều không có ở đây cả buổi sáng chính là thời điểm tốt nhất để cô ấy đến khách sạn đấy thôi?

Nhưng lại có một vấn đề khác bày ra trước mắt cô.

Cho dù bây giờ cô có thể dễ dàng rời đi, vậy quay lại thì sao?

Cô không có chìa khóa.