Trà Xanh Công Lược

Chương 27: Đến rồi đến rồi



Tưởng Vũ Hách: "???"

Trước cửa biệt thự, Ôn Dư cuộn người lại, giơ hai tay lên bên miệng thổi, cố gảng tìm kiếm hơi ấm ít ỏi.

Trước đây khi cô xem phim Hàn, trong phim Hàn luôn nói răng tuyết đầu mùa rất đẹp và lãng mạn.

Ta phải ở bên người mình thích trong tuyết đầu mùa.

Nhưng tại sao cô lại chật vật như vậy, đừng nói là đàn ông, xung quanh cô còn chẳng có lấy một bóng ma nào.

Trời lạnh quá, cô thật muốn có một chiếc giường ấm áp. Thật muốn có một cốc sữa nóng.

Thật muốn... Thôi bỏ đi, công dân hạng ba thì không có tư cách đòi hỏi.

Cô đã gọi điện thoại cầu cứu được một lúc, Ôn Dư không chắc Tưởng Vũ Hách có trở lại hay không, nhưng với thái độ ngày hôm qua và sáng nay của anh, cô cũng không. ôm hy vọng gì nhiều.

Bây giờ, chỉ có thể xem xem anh có quan tâm đến sống chết của cô hay không thôi.

Vì quá lạnh, Ôn Dư nhắm mắt lại, cố gắng phân tán sự chú ý.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Cứ nhằm mắt như thế, cô đột nhiên cảm thấy trước mắt có ánh sáng.

Mở mắt ra, đúng thật, một chùm đèn pha màu vàng ấm áp thắp sáng màn đêm tuyết rơi, chiếu thẳng vào biệt thự.

Và cuối cùng dừng lại trước cửa.

Ai đó đang đi xuống.

.. Là Tưởng Vũ Hách??

Thật sự! Là! Anh!

Tốt quá, anh trai cô vẫn còn có lương tâm!

Anh chỉ là ngoài lạnh trong nóng thôi!

Cuối cùng anh trai cũng bộc lộ mặt dịu dàng!

Từ giờ cô muốn bao dung và thấu hiểu anh trai hơn!

Ôn Dư vừa bị lạnh cóng đến mức ủ rũ lập tức lấy lại tinh thần, muốn ngồi dậy chuẩn bị nở một nụ cười ngọt ngào để cảm ơn anh trai tốt đã không màng gió tuyết đến cứu cô

trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, nhưng rồi cô chợt nghĩ...

Đợi đã, đây chäc chăn là một cơ hội tốt để khơi dậy ý muốn bảo vệ và đồng cảm của đàn ông.

Cô ấy đã cóng đến mức này rồi thì còn cười cái nỗi gì, vui vì sắp chết cóng ư?

Vậy nên ngay khi Tưởng Vũ Hách chỉ còn cách mình mười mét, Ôn Dư đã nhanh chóng thay đổi ý định, nhắm mắt lại giả vờ bị cóng đến mức ngất xỉu.

Mười mét, năm mét, ba mét.

Ôn Dư có thể cảm nhận được người đàn ông đang từng bước tới gần.

Vừa phấn khích vừa mong chờ, cô đoán xem Tưởng Vũ Hách sẽ cởi áo khoác khoác lên người mình trước hay là ôm cô vào nhà để sưởi ấm luôn?

Anh đang tiến lại gần hơn.

Đến rồi đến rồi

Ôn Dư gần như nín thở, tim đập thình thịch vì phấn khích.

Tuy nhiên, sau vài giây chờ đợi, không có bất kỳ hành động nào trong tưởng tượng của cô xảy ra.

Nhưng cô mơ hồ cảm thấy có một ngón tay đặt dưới mũi mình.

"?????"

Không cần, cô vẫn còn sống, cảm ơn.