Trà Xanh Công Lược

Chương 46: Cổ tay cô bị đau rồi



Ôn Dư cảm nhận được, Tưởng Vũ Hách kéo tay cô khá mạnh.

Cổ tay cô bị đau rồi.

Cứ thế này, Ôn Dư có thể khẳng định tối nay chắc chăn sẽ bị mắng.

Trên đường trở về, Tưởng Vũ Hách cũng không nói lời nào.

Áp suất trong xe thấp đến mức dường như Ôn Dư chỉ thở mạnh một chút cũng có thể nổ tung, đến cả tài xế và Lệ Bạch cũng nhận ra sự bất thuờng của Tưởng Vũ Hách, tất cả mọi người đều im lặng, cố gảng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Ôn Dư cũng chỉ đành ngậm miệng, không dám bày trò láu cá nữa.

Trở lại khách sạn, Ôn Dư chậm chạp theo sau Tưởng Vũ Hách, vốn muốn sang phòng khác để tránh nổi bật, ai ngờ ý nghĩ vừa nảy lên đã bị chặt đứt.

Lệ Bạch giúp Tưởng Vũ Hách mở cửa phòng, trước khi vào cửa, Tưởng Vũ Hách mới dừng lại một chút, lạnh giọng gọi Ôn Dư lại:

“Theo anh vào trong." Ôn Dư: "...

Một loại cảm giác mãnh liệt truyền đến, chính là cảm giác gió thổi trước cơn giông.

Sau khi đóng cửa lại, Ôn Dư đứng đó ngoan ngoấn như một học sinh tiểu học phạm lỗi, tự giác nhận sai:

"Xin lỗi anh, là em ham chơi, làm cho anh phải lo lắng."

Người đàn ông không nói gì, chỉ cởi áo khoác ra, đứng trước chiếc cửa sổ sát đất quay lưng về phía cô.

Sự im lặng của anh khiến Ôn Dư càng chột dạ hơn.

Ôn Dư mím môi, thanh âm nhỏ đi rất nhiều: "Em bảo đảm lần sau sẽ không... Anh ơi, em xin lỗi mà."

"Lần sau?" Tưởng Vũ Hách xoay người lại, thanh âm đột nhiên cao lên vài phần, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, dọa Ôn Dư giật mình: "Em cho răng bản thân còn có lần sau à?"

"Em dựa vào cái gì mà cho rằng anh sẽ lo lắng cho em?” "Có phải em cảm thấy mình rất quan trọng không?”

Lời này tuy khó nghe, nhưng Ôn Dư biết hôm nay cô thật sự đã sai rồi, đành thừa nhận.

Cô ngoan ngoãn cúi đầu: "Em xin lỗi." Nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn không hài lòng.

"Em bao nhiêu tuổi rồi mà hành động còn không biết chừng mực như vậy?"

"Cầu Vọng Giang có một quầy phục vụ, em lạc Lệ Bạch mà không biết đi tìm trợ giúp? Không biết nhờ nhân viên phục. vụ giúp em phát loa tìm người à?"

"Em nghĩ anh có nhiều thời gian lắm phải không."

"Em nghĩ anh cũng nhàn rỗi như em à?”

"Đến đứa trẻ ba tuổi gặp chuyện còn biết đi tìm cảnh sát, trong đầu em nghĩ gì vậy? Em không biết bấm ba số 110 à? Nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai là leo lên xe anh ta, em ngây thơ hay là ngu xuẩn thế?"

"Em bị mất trí nhớ chứ có phải mất trí đâu!"

Những lời này nói ra, đều là nhằm vào Ôn Dư.

Cô im lặng lảng nghe, khẽ cần môi dưới, lồng ngực truyền đến tiếng hít thở dồn dập.

Tưởng Vũ Hách không nhìn được biểu cảm của cô nên đã tạm ngừng lại, cởi bỏ chiếc cà vạt rồi ném sang một bên, sau đó quay lưng lại với cô.

Anh cũng không biết tại sao mình lại mất bình tĩnh đến thế.

Ban đầu Lệ Bạch báo với anh không thấy Ôn Dư đâu, anh không hề có phản ứng lớn như vậy. Thậm chí trong tích tắc, anh còn thoải mái nghĩ rằng biến mất thì thôi, dù sao anh cũng muốn trút bỏ gánh nặng này từ lâu rồi.

Nếu Ôn Dư có thể tự quay về thì đó là do trời cao an bài, còn nếu không trở lại, thì cứ coi như là chưa từng gặp cô đi.

Nhưng khi anh ngồi trên xe, vờ như không có chuyện gì để tham gia bữa tiệc tối, anh lại cảm thấy hụt hãng, phiền muộn trong lòng, cả người bất an như có thứ gì đó cào vào, anh không còn cách nào khác đành quay lại.

Anh bỏ qua mọi việc, gọi điện cho chú Hà trước, dù sao. chú ấy cũng là người duy nhất có số điện thoại của Ôn Dư. Nhưng mấy ngày nay chú Hà đã nghỉ phép đưa gia đình về quê chơi, không biết là do tín hiệu không tốt hay là không mang điện thoại theo, cho dù gọi rất nhiều cuộc, nhưng đều không liên lạc được.

Tưởng Vũ Hách đành đích thân đến cầu Vọng Giang.

Đã kiểm tra camera, nhưng không thu hoạch được gì. Dọc theo con đường từ cầu Vọng Giang đến khách sạn để tìm kiếm, nhưng cũng không thành công.

Ôn Dư biến mất như không khí vậy.

Anh không thể giải thích rõ cảm xúc của mình khi đó, đúng là có không vui, có tức giận, nhưng anh không muốn thừa nhận sự lo lắng đang len lỏi giữa hai loại cảm xúc này.

May mẫn thay, trong lần cuối cùng tìm kiếm trước khi báo cảnh sát, anh đã nhìn thấy Ôn Dư.

Khoảnh khảc ấy, lòng anh bỗng nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Nhưng sau khi xuống xe anh phát hiện, cô được một người đàn ông lạ mặt đưa về. Người đàn ông đó mặc sơ mi trắng, đeo một chiếc kính gọng vàng.

Cô từng nói mình thích kiểu hình này.

Cô gái ngu ngốc này không chỉ lên xe của một người đàn ông xa lạ mà còn muốn trao đổi WeChat với anh ta, dường như không biết xã hội này nguy hiểm như thế nào hay liệu người đàn ông kia có dụng ý gì.

Nghĩ đến đây, Tưởng Vũ Hách lại càng cáu kỉnh hơn, anh quay người, nhìn Ôn Dư không nói được lời nào:

"Anh rất bận, lần sau còn như vậy, em có thể đi luôn, không cần quay lại làm phiền anh đâu!"

Trong căn phòng khách sạn yên tĩnh, Ôn Dư im lặng một hồi lâu.

Đột nhiên, cô đưa tay lên lau mặt.