Trà Xanh Công Lược

Chương 56: Người này không giống cô



Khi cô ngẩng đầu nhìn thấy đối phương thì bắt đầu giả bộ kinh ngạc, do dự, cam chịu và bất đắc dĩ.

Cô không nói một lời đã cúi đầu bỏ chạy. Nhìn bóng lưng của đối phương, Tưởng Vũ Hách muốn đuổi theo nhưng anh đã kìm lại được.

Anh cau mày quay lại nhìn vào nhà hàng.

Triệu Văn Tịnh đang ngồi trên một chiếc bàn cạnh cửa sổ, cô ta cầm chiếc gương để trang điểm lại.

Anh không biết tại sao Ôn Dư lại ở đây, càng không biết tại sao hai người lại xung đột. Anh suy nghĩ một chút rồi đi về phía nhà hàng.

Trong nhà hàng không có nhiều người, Tưởng Vũ Hách vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng quen thuộc.

Khi anh đến gần Triệu Văn Tịnh, hương thơm dường như càng nồng nàn hơn trong không khí.

Người phụ nữ trước mặt đang mặc một chiếc váy nhung giống kiểu đêm đó, mái tóc xoăn dài buông xõa sau lưng.

Nghiêm túc mà nói dáng vẻ này cũng đẹp.

Nhưng anh luôn cảm thấy nó quá gượng ép và có chút giống như đang cố bắt chước ai đó.

Người này không giống cô.

Có vẻ như giống nhưng đó không phải là cô.

Cảm giác khao khát vẫn còn vương vấn trong lòng Tưởng Vũ Hách, nó giống như loại thuốc nghiện mà anh mãi mãi không thể quên. Anh muốn nhìn thấy cô gái đã biến mất.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

không dấu vết sau khi thực sự đứng trước mặt mình.

€ó lẽ là sau khi rời khỏi ánh đèn đêm đó và tình huống của đêm đó, con người thật của cô ấy là như thế này.

Tưởng Vũ Hách bắt đầu do dự có nên ngồi xuống hay không.

Nhưng Triệu Văn Tịnh đã ngẩng đầu và nhìn thấy anh. Đôi mắt cô ta sáng lên, gương mặt có chút xấu hổ nói: "Xin chào Tưởng tổng, mời anh ngồi."

Triệu Văn Tịnh rất nhiệt tình. Mặc dù cô ta vừa trang điểm xong nhưng khi Tưởng Vũ Hách nhìn thấy son môi đỏ tươi kia, không hiểu sao anh thấy có chút không yên.

Anh do dự một lúc, nhưng vẫn ngồi xuống. Anh muốn hỏi về những gì mình thấy vừa rồi: "Triệu tiểu thư, vừa rồi..."

Anh chưa kịp nói xong thì chuông điện thoại reo lên.

Tưởng Vũ Hách có trực giác rằng tin nhắn này là của Ôn Dư. Tất nhiên cảm giác của anh đúng.

[Anh ơi, chiều em muốn ra ngoài chơi với anh nên đến quán đợi anh trước. Hơn nữa em muốn nhìn trộm bạn gái của anh... Ai ngờ vô tình đụng phải chị đó khi vừa bước vào cửa. Mặc dù em đã nói xin lỗi, nhưng cô ấy chỉ nói em làm bẩn quần áo hàng hiệu của cô ấy rồi... Em thực sự không biết rằng chị này là bạn gái của anh. Em không cố ý, anh giúp em nói lời xin lỗi với cô ấy nhé. Em sẽ không làm phiền cuộc hẹn của hai người nữa]

Tiếp theo là một số biểu tượng cảm xúc khóc.

Khi biết Triệu Văn Tịnh là người mà Tưởng Vũ Hách muốn gặp, Ôn Dư đã quyết định dốc toàn lực lật đổ cô ta.

Dù sao, hôm nay hoặc là Triệu Văn Tịnh rời đi, hoặc là cô.

Vì có quan hệ đặc biệt với cô ta nên cô sẽ giúp anh thoát khỏi người này.

Bên kia, Tưởng Vũ Hách nhướng mày sau khi đọc tin nhắn. Anh liếc mắt ra ngoài thấy Ôn Dư đang đứng nhìn trộm mình. Sau khi cô thấy anh nhìn ra ngoài lập tức trốn đi.

Tưởng Vũ Hách cất điện thoại, khẽ nhếch môi.

Lúc này người phục vụ đi tới: "Hai vị có muốn gọi món luôn không?"

"Không cần."

Triệu Văn Tịnh hơi giật mình, cô ta khế gọi: "Tưởng tổng?"

"Xin lỗi, tôi còn phải đi trước." Tưởng Vũ Hách đứng dậy. rời khỏi chỗ ngồi. Anh đi hai bước mới quay người lại nói: "Triệu tiểu thư..."

Anh hơi dừng lại, liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Quần áo của cô có bẩn hay không cũng không quan trọng."

"Bởi cô ta chỉ là con người nhạt nhẽo và nhàm chán." Anh thầm nghĩ.

Vừa rồi, Triệu Văn Tịnh định ăn tối với người đàn ông này và chụp ảnh để đăng lên khoảnh khäc wechat. Nhưng bây giờ anh lại rời đi mà không gọi đồ ăn?

Vẻ mặt cô ta thất thần đi theo sau lưng Tưởng Vũ Hách. Cô ta nhìn thấy anh đi ra ngoài không bao lâu...