Trà Xanh Công Lược

Chương 6: Điều này sao có thể?



Nếu như nói Thẩm Minh Gia đã lừa gạt Ôn Dư, vậy thì lời Chu Việt nói đã trực tiếp khiến cô sụp đổ

Cô hỏi Chu Việt: “Anh nói ai phá sản?”

Chu Việt sững sờ, trầm giọng rõ ràng nói lại một lần: “Tiểu thư, sáng hôm nay công ty bị cưỡng chế thi hành phá sản”

“..?"

Ôn Dư cảm thấy khó chịu như bị ai đánh một cái, đầu óc ong ong.

Làm sao có thể. Điều này sao có thể?

Cô liều mạng giữ tỉnh táo: “Sao đột nhiên lại phá sản, xảy ra chuyện gì, cha tôi đâu?”

“Cũng không phải đột nhiên, từ năm ngoái Ôn tổng bắt đầu việc mở rộng bên Châu Âu, trong lúc đó xuất hiện rất nhiều vấn đề. Vì phán đoán sai thị trường nên toàn bộ con đường của việc đầu tư nước ngoài đều sụp đổ, dẫn đến chuỗi vốn của các công ty trong nước bị cät đứt toàn bộ, ngân hàng cũng giục nợ. Còn Ôn tổng...”

Chu Việt khế thở dài: “Tình huống công ty bây giờ rất loạn, điện thoại riêng của Ôn tổng tạm thời không cách nào liên lạc được, ông ấy bảo tôi nói với cô vì an toàn tạm thời đừng nên về Giang Thành, chờ chuyện lắng xuống rồi nói.”

Giống như nghe đầm rồng hang hổ, sau nửa ngày Ôn Dư khó tin mấp máy môi: “Đây là chuyện đùa ngày cá tháng tư à"

“Tiểu thư, tôi không nói đùa” Chu Việt nói tiếp sự thật tàn khốc: “Bây giờ bất động sản trong nước của Ôn tổng đều bị liệt vào đấu giá để trả nợ, tài khoản ngân hàng đều bị đóng băng, vì vậy thẻ phụ của cô cũng không thể dùng được”

Cô quả thật không dùng được.

Ôn Dư bị động lại mờ mịt mà nhận lấy biến cố đột nhiên xuất hiện, thật sự không nghĩ ra, mình chỉ ra ngoài một chuyến tại sao lại vừa bị lừa gạt lại vừa bị phá sản?

Nhớ ra gì đó, Ôn Dư vội nói: “Tất cả nhà đất trên danh nghĩa của tôi cũng có thể bán đi trả nợ cho cha.”

Chu Việt đã trầm mặc thật lâu mới khó khăn nói: “Thật xin lỗi tiểu thư, tám căn nhà trên danh nghĩa của cô ngoài căn ở đường Phú Sâm cô đang ở kia, những căn khác đều bị Ôn tổng thế chấp cho ngân hàng trước đó rồi...”

Hay thật, Ôn Dư trực tiếp cảm thán.

Cha con với nhau, làm cha thật đúng là không khách khí gì cả.

Nhưng Ôn Dư không ngoài ý muốn chút nào.

Lúc Ôn Dư còn nhỏ cha mẹ đã ly hôn, Ôn Dư đi theo cha, việc buôn bán của Ôn Dịch An cho tới giờ đều to gan, dã tâm lớn, mấy năm trước có thể là do quá mức thuận bưồm xuôi gió khiến ông không vừa lòng với địa vị nhà giàu nhất Giang Thành này.

Ông muốn làm nhà giàu nhất cả nước, nhà giàu nhất Châu Á. Ôn Dư vẫn luôn khuyên ông chú trọng vào lĩnh vực của mình, nhưng ông không nghe, bất động sản, y học, giáo dục, cái gì ông cũng muốn bước một chân vào.

Bây giờ tốt rồi, lật xe rồi.

Trong điện thoại hai người không nói gì trong thời gian dài, sau khi hít sâu một cái, Ôn Dư bình tĩnh nói: “Biết rồi, còn chuyện khác không?”

Chu Việt trâm mặc vài giây: “Không còn”

Không còn.

Đúng vậy, mới một ngày mà thôi.

Ôn Dư đã không còn gì.

Bắc Kinh tháng mười hai đã vào đông, gió rét lạnh thấu xương thổi tới khiến mặt đau rát.

Ngắt điện thoại, Ôn Dư hít thật sâu một hơi, sau đó đi đến khách sạn Đại Đường một cách máy móc.

Cô muốn về phòng mở tắm nước nóng, cô muốn trốn tránh, muốn sau khi thức dậy phát hiện chuyện này cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nhưng Thẩm Minh Gia đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân đã kéo cô về lại thực tế.

Ôn Dư lúc này mới nhớ tới, oh, nhà cô phá sản còn chưa xong.

Bạn trai cô đã chia tay cô rồi.

Ôn Dư lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào, đi đến quầy lễ tân giả vờ hỏi phòng, một bên tai nghe động tĩnh bên cạnh.

Cô gái lễ tân khách khí nói với Thẩm Minh Gia: “Xin chào tiên sinh, đây là phòng của anh, 2505, chúc anh ở lại VuÏ Về.”

Có thể chuyện tồi tệ nhất cũng đã xảy ra nên thời điểm này bị lừa dối cũng không phải chuyện lớn nữa.

Cho nên loại chuyện bắt gian này, Ôn Dư bình tĩnh về phòng thay quần áo thoải mái sạch sẽ trước rồi mới tìm đến cửa.

Đứng ở trước cửa phòng 2505, ở giờ phút này biết mình sắp đối mặt với cái gì, lòng Ôn Dư vậy mà lại bình tĩnh còn có vài phần lạnh lùng.

Cô đưa tay gõ cửa, nói là phục vụ phòng, Thẩm Minh Gia không phòng bị gì mà mở cửa.

Hản ta chỉ hé cửa một chút: “Không cần” Tiện tay lật thẻ đừng làm phiền ở trên cửa.

Nhưng Ôn Du đã sớm chuẩn bị, một chân đá văng cửa: “Đừng làm phiền? Thẩm tiên sinh đang làm gì mà không muốn người khác làm phiền?”

Thẩm Minh Gia không kịp trở tay lùi hai bước về sau, sắc mặt cũng thay đổi theo: “Ôn Dư?”

Ôn Dư không nói nhảm, đẩy hắn ta ra đi thẳng vào phòng. Quả nhiên, trên giường lớn có một cô gái đang nãm, đệm chăn hỗn loạn nhúm lại một chỗ, nhìn qua liền biết vừa. xảy ra chuyện gì.