Trà Xanh Công Lược

Chương 83: "Phải là anh muốn cái gì mới đúng!"



Tưởng Vũ Hách hít sâu một hơi, anh nhìn về cô gái đang nằm trên giường: "Rốt cuộc là em muốn cái gì?"

"Phải là anh muốn cái gì mới đúng!"

Ôn Dư giận đến mức cầm cái gối trong tay ném qua: "Ba ngày không nói chuyện với em, ngay cả nhà cũng không về. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn em đi đúng không? Nếu vậy thì anh cứ nói ra, em cũng không thèm làm phiền anh"

Tưởng Vũ Hách tránh được cái gối, nhưng không thể tránh được những thứ cô lần lượt ném tới.

Anh không thể không tiến lên nắm lấy tay cô. Rõ ràng anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng người đàn ông lại kiềm chế

không thốt ra. Cuối cùng anh chỉ khẽ thở dài: "Anh không có."

Con thú nhỏ vừa nãy còn mất bình tĩnh vì ba chữ này mà. trở nên trâm mặc.

Có một tiếng nức nở yếu ớt trong không khí. Chính‎ chủ,‎ 𝐫ủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝗎ng‎ ==‎ t𝐫ù‎ mt𝐫𝗎𝓎ện﹒𝒱n‎ ==

Hai người nhìn nhau chăm chú, một người cực kỳ kiên nhẫn, một người khóc nức nở như hoa lê trong mưa.

"Vậy anh muốn hút thuốc thì em giúp anh châm thuốc. Tại sao anh lại muốn người khác giúp? Cô ta giúp anh thì giúp lại còn nhìn chằm chằm vào em, khiêu khích em, cười nhạo. khi em bị anh đuổi ra ngoài. Anh bắt nạt em trước mặt cô ta. Em mất mặt quái"

Khi cô nói, tiếng khóc lại trở nên lớn hơn.

Ôn Dư cảm thấy vô cùng tủi thân. Cô chưa bao giờ bị sỈ nhục như vậy trong đời.

Tưởng Vũ Hách cau mày. 'Trêu chọc? Nhìn chăm chăm vào cô? Chỉ trong giây lát anh đã hiểu Ôn Dư đang nói về ai.

Lúc này, cơn say của Ôn Dư đã bước vào giai đoạn lặng lẽ lẩm bẩm một mình.

"Em không chơi nữa."

"Cho dù muốn yêu đương thì em cũng sẽ hỏi em trước. Như vậy còn chưa được sao?”

"Đừng phớt lờ em."

"Hu hu hu, buổi đêm ở một mình rất tối, em sợ!"

Tưởng Vũ Hách:

Trái tim sắt đá tích tụ buồn phiền trong mấy ngày nay cuối cùng cũng đang trên bờ vực sụp đổ chỉ vì vài lời nói không biết thật giả này.

Chỗ cánh tay của Ôn Dư bị anh nắm bắt đầu nóng lên.

Mạch đập của anh dường như hoà làm một với mạch của cô khiến nó chảy nhanh hơn, mạnh hơn.

Cổ họng anh không tự chủ được nuốt xuống hai lần, Tưởng Vũ Hách đột nhiên buông tay cô ra: "Chờ em tỉnh lại rồi nói."

Anh ép mình quay người bỏ đi, nhưng vừa mở cửa ra thì có thứ gì đó đập vào lưng anh.

Ôn Dư từ phía sau ôm lấy đối phương: "Không cho phép anh đi, không, không được!"

Cô cố chấp như một đứa trẻ. Tưởng Vũ Hách bị cô đụng phải lảo đảo về phía trước hai bước. Anh vừa ngẩng đầu đã nghe được một thanh âm...

"Ôi, gần ba giờ đêm rồi, hai người cãi nhau cái gì? Cãi nhau mãi sao tôi có thể ngủ? Tôi đã ngoài năm mươi rồi, không thể..."

Dì Mười Hai mặc áo khoác, bà ấy vừa mới đi tới cửa phòng Ôn Dư đã dừng lại. Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy tư thế một nam một nữ trên hành lang này.

Quần áo nữ xộc xệch, quần áo nam cũng xộc xệch, hình như còn có vết cần trên vai anh.

Ngay cả dì Mười Hai vốn đã quen với các loại tình huống khác nhau cũng giật mình. Nhưng cũng chỉ hai ba giây sau bà ấy lập tức xoay người đi xuống lầu.

Dáng vẻ như thể không có gì xảy ra, cũng chẳng có ai từng đến.

Tưởng Vũ Hách:

Cô giống như một con mèo con mềm yếu ôm chặt phía sau anh, hai tay bấu chặt không chịu buông.

Anh biết cô đang say, biết không nên làm vậy, biết mình phải kiềm chế bản thân.

Anh biết rằng có lẽ chỉ có mình tình nguyện làm một nhân vật buồn cười như vậy.

Dù thế nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn thỏa hiệp.

Có vẻ như từ ngày gặp cô, anh đã thỏa hiệp. Thỏa hiệp. với sự xuất hiện của cô, thỏa hiệp với những thay đổi của cô đối với chính mình, thỏa hiệp với mọi yêu cầu của cô.