Trà Xanh Công Lược

Chương 86: Ngồi cùng bàn với chủ tịch?



Không biết là không cam lòng hay là ghen tị, nhưng có một loại cảm xúc mãnh liệt đang thôi thúc cô ta.

Muốn nhìn rõ, nhìn cho thật rõ. Rốt cuộc cô ta thua ở đâu.

Sau khi vui vẻ vào văn phòng, Ôn Dư đang chuẩn bị ngồi xuống sô pha như cũ, Tưởng Vũ Hách bỗng gọi cô: "Đến đây."

Ôn Dư:?

Chỉ thấy người đàn ông kéo một chiếc ghế dựa đến bên cạnh mình, sau đó vỗ vỗ mặt bàn: "Ngồi đây."

Ôn Dư: "Hả?"

Ngồi cùng bàn với chủ tịch?

Đây là vị trí vàng đó.

Ôn Dư có chút khó hiểu đi tới, vừa mới ngồi xuống, thư ký

Ninh đã đi vào, đặt hai tập tài liệu trước mặt Tưởng Vũ Hách: "Tổng Tưởng tổng, đây là tài liệu anh cần."

Tưởng Vũ Hách gật đầu, sau đó đưa tài liệu cho Ôn Dư. "Đây là hai dự án đầu tư thất bại của truyền thông Cự Tinh bị Á Thịnh thu mua lại vào năm nay, em xem đi rồi phân

tích nguyên nhân thất bại."

Ôn Dư cụp mắt mở ra, có chút không kịp trở tay: "Nhưng em cũng không hiểu gì về giới giải trí."

"Anh sẽ dạy em."

Tưởng Vũ Hách nhìn sang, ánh mắt trong veo lại ôn hòa: "Có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh."

Hai câu nói ngắn ngủn này không hiểu sao lại rót vào tim Ôn Dư ấm áp và năng lượng mạnh mẽ.

Khi Ôn Dư tốt nghiệp, cô không bao giờ nghĩ đến việc trở thành một đại tiểu thư đồ dâng tận người, cơm dâng tậng miệng, cô cũng từng khảo sát rất nhiều dự án, cũng từng có rất nhiều lý tưởng và khát vọng, nhưng không đợi được đến ngày cô thực hiện, trong nhà đã liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cũng giống như lọ nước hoa được nâng niu đó, khó khăn lắm mới đi đến ngày hôm nay, Ôn Du cũng đã sớm cất giấu đam mê của bản thân trong quá khứ.

Nhưng bây giờ,

Người từng kéo cô ra khỏi tận cùng tăm tối, người cho cô sự ấm áp lần nữa.

Muốn tay cầm tay chỉ dạy cô, đưa cô đến thế giới cô từng mong ước, giúp cô trở thành người cô từng muốn trở thành.

Anh là anh trai, cũng là một người thầy tốt.

Ôn Dư mấp máy môi, đột nhiên cảm động không nói nên lời: "... Cảm ơn anh trai."

Tưởng Vũ Hách vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, không nói gì nữa.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào hai người bọn họ, hai bóng người dịu dàng sánh đôi, trâm mặc im lặng, nhưng lại đẹp vô cùng.

Buổi sáng như vậy, là thời gian mà Ôn Dư cảm thấy yên bình nhất sau tai nạn xe, thậm chí khoảnh khắc nào đó cô ngẩng đầu nhìn trộm Tưởng Vũ Hách, trong lòng cũng sẽ nghĩ...

Nếu Thẩm Minh gia tổn thương cô chín mươi chín điểm, cô cũng phải cảm ơn hắn ta, vì một điểm cuối cùng đã khiến

cô gặp được Tưởng Vũ Hách.

Ôn Dư khẽ mím môi.

Tưởng Vũ Hách thỉnh thoảng quay đầu nhìn c‹