Trà Xanh Công Lược

Chương 99: "Anh cho em xem kịch bản mà em lại đọc cái gì vậy?"



Tưởng Vũ Hách nhìn cô vài lần, ánh mắt anh có chút lạnh lùng. Một lúc sau, anh quay sang hỏi Tang Thần đang ngồi bên cạnh phó đạo diễn: "Tang Thần, nói cho tôi biết."

Tang Thần sửng sốt một lúc, cô ta cảm giác như thể bản thân đang được tâng bốc. Người phụ nữ nhanh chóng trả lời: "Vai Long Phỉ cần một chút anh hùng, tôi nghĩ số 2 phù hợp hơn. Trong phim thì Yến Vân Kinh là vệ sĩ của tôi nên nhân vật phải có vóc dáng và chiều cao. Phần này tôi thấy diễn viên số 9 cũng khá đấy"

Ngập ngừng một chút, cô ta rất khiêm tốn nói tiếp: "Tuy nhiên tất cả còn phải xem ý kiến của giám đốc Tưởng và phó đạo diễn."

Ôn Dư:"........"

Cô nhìn Tưởng Vũ Hách lại phát hiện sắc mặt người đàn ông này không được tốt cho lắm. Cô vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Cứ dùng hai người mà Tang Thần chọn là được."

Phó đạo diễn: "Vâng"

Tưởng Vũ Hách rời đi, Ôn Dư tất nhiên cũng đi theo sau. Giọng nói thông báo của phó đạo diễn từ phía sau truyền đến, hai diễn viên vui vẻ vỗ tay ăn mừng. Ôn Dư quay đầu lại vừa hay nhìn thấy sự ghen tị và mất mát trong mắt Vưu Hân.

Ôn Dư cảm thấy có chút đau lòng.

Tuy nhiên, khi đôi mắt rời khỏi hình bóng của Vưu Hân, ánh mắt Ôn Dư và Tang Thần lại bất ngờ chạm nhau.

Đối phương lần này cũng không khiêu khích cô, người phụ nữ này chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái.

Nhưng chính cái ánh nhìn này lại khiến tâm trạng đè nén của Ôn Dư cảm thấy xấu hổ.

Loại cảm xúc này khiến Ôn Dư chán nản, không có tinh thần khi cô quay lại văn phòng.

Tưởng Vũ Hách không để ý đến tâm trạng cô, vừa vào cửa đã hỏi: "Anh cho em xem kịch bản mà em lại đọc cái gì vậy?"

Ôn Dư cúi đầu không nói gì.

"Anh đã nói bao nhiêu lần rằng việc chọn diễn viên không thể dựa trên ý thích chủ quan mà phải dựa trên phân tích nhân vật và nhu cầu cốt truyện. Em thích diễn viên tên Vưu Hân đó, nhưng ngoại hình, chiều cao và các đặc điểm trên khuôn mặt của cô ấy không phù hợp với vai Long Phỉ."

"Tang Thần chỉ là một diễn viên mà có thể nhìn ra vấn đề. Còn anh đã dạy em lâu như vậy mà em không thể nhìn thấy điểm này? Em nói rắng muốn đến làm việc và học hỏi thêm cái gì đó, vậy em có đặt tâm trí của mình vào việc ngồi ở đây không?"

"Ừm, em không giỏi chọn lựa như Tang Thần, không chuyên nghiệp như cô ta, không giỏi bằng cô ta, không hiểu anh bằng cô ta." Ôn Dư đột nhiên đứng lên nói: "Được chưa?”

Tưởng Vũ Hách: "Em..."

Nhưng anh còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Ôn Dư đã xách túi chạy ra ngoài.

Ôn Dư biết rằng bây giờ Vưu Hân đang rất buồn nên cô đã gọi đối phương ra ngoài cùng để cố găng an ủi cô ấy. Mặc dù cô còn buồn hơn.

Cô không biết phải diễn tả nỗi buồn này như thế nào nhưng lý trí của Ôn Dư hiểu rất rõ ràng rằng những gì Tưởng Vũ Hách nói là đúng. Cô đã lựa chọn một cách chủ quan vì cô muốn giúp đỡ Vưu Hân.

Nhưng mà... Đầu tiên anh phủ nhận bản thân cô trước mặt Tang Thần, sau đó lại khen ngợi cô ta. Cảm giác này khiến cô thấy thật tệ.

Ôn Dư ủ rũ ngồi trong quán cà phê đợi Vưu Hân. Phải mất gần nửa giờ thì đối phương mới đến.

"Sao đột nhiên gọi tôi ra ngoài? Không phải cậu đang ở công ty sao?" Vưu Hân vừa ngồi xuống đã hỏi luôn.

Ôn Dư cúi đầu cản ống hút uống nước: nhìn thấy anh ta."

ôi không muốn

"Lại cãi nhau sao?"

"Lần này là vì cái gì?"

Ôn Dư vốn muốn tâm sự với Vưu Hân, nhưng khi lời nói sắp ra khỏi môi, cô lại thấy...

Mọi người đều thua trong buổi tuyển chọn. Vậy nên chuyện vớ vẩn này có đáng để được nhắc đến hay không?

Vì vậy cô lắc đầu: "Không có cãi nhau. Tôi muốn đi ra ngoài an ủi cậu, cậu đừng khó chịu nữa, lần sau vẫn còn cơ hội mà"

Vưu Hân cười: "Tại sao tôi lại không vui cơ chứ! Tôi đang hạnh phúc gần chết đây này."

Ôn Dư còn tưởng rằng người này bị kích thích đến phát ngốc, cô vội nói: "Cậu không sao chứ? Rất vui là sao?"

Vưu Hân lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu giống như hợp đồng gì đó mà nói: "Tôi vừa thương lượng hợp đồng xong. Tôi đã được bộ phận tuyển người của A Thịnh gọi điện. Bên đó nói răng họ muốn ký hợp đồng với tôi vai nữ thứ ba trong bộ "Hồ sơ tìm rồng". Họ nói rằng Tưởng Vũ Hách thấy tôi rất phù hợp với vai diễn đó nên gọi tôi tới bàn bạc."

Ôn Dư: "2" Sau một lúc, Ôn Dư dường như hiểu ra điều gì đó.