Trạc Chi

Chương 35: Giải Đặc Biệt



Editor: SQ

_____________________

Đại đạo chí giản, cùng quy luật thôi mà

Siêu thị vào ngày hội viên thực sự đông hơn bình thường, ở lối vào còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng, nhiều người vây quanh, sau khi tính tiền, có hóa đơn mua sắm thì mới có cơ hội rút thăm trúng thưởng.

Người trong siêu thì cũng đông, trùng hợp là toàn mấy đôi nam nữ trẻ tuổi cùng đẩy một xe.

Chiếc xe đẩy trống trơn nằm trong tay Trình Trạc.

Hai người đến khu sản phẩm kế hoạch hóa gia đình, nhãn hiệu bao la bạt ngàn, nhưng điều không ăn nhập với ngày hội viên hôm nay chính là không có hàng nào được gắn thẻ đỏ giảm giá.

Cách đó không xa có một cặp đôi đi đến, nói chuyện không hề e dè, có vẻ như là tình chị em.

Chị gái bực bội nói: “Thôi được rồi, nhỏ gì mà nhỏ, anh phải hiểu quan trọng nhất là phải phù hợp với chính mình.”

Em trai đỏ tai vò đầu bứt tóc: “Nhỏ thật chứ bộ, anh đang dậy thì, còn lớn hơn được mà?”

Chị gái quay sang, tay vuốt tóc, đôi mắt dưới hàng mi dài liếc nhìn nhanh phía dưới của chàng trai đó, tỏ vẻ cạn lời: “Anh lớn từng này tuổi rồi, lớn hơn gì nữa? Cái gì lớn?”

Em trai cười gian xảo, rồi nhanh tay lấy một hộp, giống như chú chó lớn dính người đẩy cô gái đó đi khỏi đó: “Thì chỗ nào cũng lớn, đi thôi đi thôi.”

Hồi Mạnh Thính Chi còn nhỏ đi siêu thị với Nguyễn Mỹ Vân, Nguyễn Mỹ Vân tính tiền, cô đứng ở quầy thu ngân không dám nhìn ngang ngó dọc.

Thế nhưng chẳng biết loại sản phẩm này dựa theo thẩm mỹ thiết kế gì mà rất thích in cực to những cụm từ liên quan đến đặc điểm và tính năng, vô tình nhìn thấy là không thể quên được.

Một lần nọ, Nguyễn Mỹ Vân xách túi ni lông của siêu thị, thấy Mạnh Thính Chi như đang bị phạt đứng, bà thắc mắc hỏi sao con đơ ra như khúc gỗ thế, Mạnh Thính Chi không trả lời, chỉ nắm tay Nguyễn Mỹ Vân chạy đi mất, kể từ đó, cô không bao giờ đứng đợi Nguyễn Mỹ Vân ở khu tính tiền nữa.

Nói thật thì bây giờ Mạnh Thính Chi rất ngại đến mấy chỗ này.

Trong đầu rối như tơ vò, sao mà cô biết được phải mua của hãng nào cho Trình Trạc chứ, còn về kích cỡ….cũng không biết, cô không thể liếc nhìn một cái là biết ngay như chị gái lúc nãy.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không thể ngăn được đôi mắt mình lặng lẽ liếc nhìn, nhìn nhưng vẫn không hiểu, chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, nhìn thấy thứ không nên thấy rồi, âm thầm tự gán cho mình cái mác “nhìn bậy nhìn bạ”.

Trình Trạc đặt một tay trên vai cô, thấy cô ngập ngừng định nói mấy lần, vẻ mặt cũng không bình thường, lại nghĩ nhiều rồi đây.

Anh sợ rằng vì sáng nay đã bắt nạt người ta quá đáng, làm cô bây giờ nhìn mấy món này cũng sợ, Trình Trạc quay mặt sang, phát hiện ánh mắt trốn tránh của cô, “Sao vậy?”

Mạnh Thính Chi lúng túng giơ mu bàn tay lên xoa mặt mình, hơi bế tắc trong việc tìm từ để nói, “Ừm….Anh có phát hiện ra, kệ hàng này, hình như trong ngày hội viên….cũng không được giảm giá.”

Trình Trạc phì cười, một tay nắm tay đẩy của xe, tay kia chống trán, thở dài một hơi.

“Anh đúng là đã nhặt được bảo bối lớn.”

Bảo bối lớn: “?”

Cánh tay anh choàng qua người Mạnh Thính Chi, dẫn cô đi vào trong, dừng ở một nơi nào đó, hai tay đặt lên vai cô, áp sát vào tai cô từ phía sau, như đang vào vai thầy giáo.

“Anh nhớ ở trường số 14, dù là ban Tự nhiên hay Xã hội thì cũng phải học chính trị đúng không? Không lẽ trong tiết Kinh tế chính trị em không được học điều này?”

Mạnh Thính Chi đang đọc từng thông tin nhỏ xíu trên từng hộp, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nghe thấy Trình Trạc nói vậy, cô không bình tĩnh nổi nữa.

“Ai mà dạy mấy cái này trong lớp chính trị!”

Cô tin chết liền.

Trình Trạc cúi người, gương mặt ưa nhìn phóng to trong đôi mắt ngước lên của cô, nói từng câu từng chữ, “Ý anh là khái niệm.”

“Mặt hàng thiết yếu không được giảm giá, kinh tế chính trị không dạy hả?”

Lúc này, Mạnh Thính Chi chỉ cảm thấy lửa đang lan rộng trên mặt mình, lắp bắp nói: “Mặt, mặt, mặt hàng thiết yếu?”

Trình Trạc bật cười trước vẻ vẻ lắp ba lắp bắp ngáo ngơ của cô, buồn cười mà đáng yêu vô cùng, thật sự không đành lòng cười cô nữa, vậy là tỏ ra nghiêm nghị, làm một thầy giáo rất nghiêm khắc, cong ngón trỏ gõ vào vầng trán trắng trẻo mịn màng của cô.

“Đúng đó, mặt hàng thiết yếu.” Trình Trạc liếc nhìn kệ hàng, “Cần anh giải thích mặt hàng thiết yếu là gì không?”

Mạnh Thính Chi lập tức biến thành trống bỏi, lắc đầu đáp lại: “Không cần không cần!”

Ngoài đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, còn mua đồ dùng và thức ăn linh tinh khác, tính tiền xong cầm tờ hóa đơn đi rút thăm trúng thưởng, phải chọn một số từ 1 đến 100.

Bác gái mặc áo ghi lê đồng phục màu đỏ cười tủm tỉm hỏi họ chọn số mấy.

Mạnh Thính Chi quan sát dãy các số còn lại một lúc, “Chọn số 14 được không anh?”

Trình Trạc xách một chiếc túi nặng trịch, khi Mạnh Thính Chi quay đầu lại nhìn, anh gật đầu, thuận miệng hỏi: “Số may mắn?”

Bác gái đó đưa cho cô chiếc hộp số 14, Mạnh Thính Chi nhận lấy mở ra, hàng mi dài rũ xuống tạo thành hai cái bóng hình quạt, trông như một đứa bé ngoan.

“Không phải, số em thích thôi.”

Trình Trạc nhớ đến gì đó.

“Hình như số áo chơi bóng hồi cấp ba của anh là số 14.”

Ngón cái đang định khẩy miếng băng keo dính trên ngón tay chợt gập lại như bị rỉ sét, đặt lên ngón trỏ ấn xuống thật mạnh, cơn đau rõ rệt xuyên qua da.

Rõ ràng vẫn đang đứng trước mặt anh, nhưng cứ như đã biến thành Mạnh Thính Chi năm mười sáu tuổi.

Trong sân bóng rổ ngoài trời của trường Trung học cơ sở số 14, trời nắng chói chang, cô đứng trong biển người tấp nập, nhìn chàng trai ngạo nghễ được vây quanh, mọi người reo hò cuồng nhiệt trong tiếng còi dài, biết bao cô gái phải lòng anh đang gào thét cổ vũ anh.

Cô mờ nhạt trong biển người, cũng từng gọi tên anh.

Chỉ là anh không nghe thấy mà thôi.

“Trình Trạc.”

Vì chiều cao chênh lệch, lần nào cô gọi tên anh, Trình Trạc cũng sẽ vô thức rũ mắt xuống nhìn cô, nhẹ nhàng đáp lại.

Ngón tay dính keo nhớp nháp, xoa xoa hai ngón tay, cô ngẩng đầu, nở nụ cười hiền lành, “Em cảm thấy, em may mắn lắm.”

Trình Trạc không hiểu: “Hửm?”

Mạnh Thính Chi lấy phần thưởng bên trong ra cho anh xem, là một mô hình người lego phiên bản giới hạn, nhỏ xinh sắc nét, trên mảnh giấy màu đỏ có in ba chữ: Giải đặc biệt.

Ra khỏi siêu thị, đồ do Trình Trạc xách, Mạnh Thính Chi chỉ cầm giải đặc biệt, vùi đầu nghiên cứu cách ghép những ô vuông nhỏ đủ màu đó.

Hai bàn tay không cầm gì tự nhiên buông thõng, hai người đan tay vào nhau, hòa vào đám đông, như mọi cặp đôi bình thường.

Nhiệm vụ vẽ tranh tường ở câu lạc bộ nghệ thuật đã kết thúc, còn hơn nửa tháng mới đến Tết, Trình Trạc đưa cô đến Bình Thành.

Bình Thành gần phía bắc hơn Tô Thành, vừa vào đông thì trời đã đổ tuyết, xe dừng trước khách sạn, ngoài cửa sổ phủ một lớp trắng xóa.

Vị trí cạnh hồ gần núi, ngắm nhìn tuyết rơi khắp trời vào cuối năm, chỉ cảm thấy đất trời quá đỗi rộng lớn.

Trước khi đến đây, Mạnh Thính Chi đã làm tổ trong chung cư tìm hiểu chi tiết.

Bình Thành có khu nghỉ mát trượt tuyết lớn nhất Trung Đông, khách sạn này nổi tiếng với suối nước nóng.

Mạnh Thính Chi rủ Chu Du đi sắm đồ dùng trượt tuyết với mình.

Nhìn hành lý được nhân viên khách sạn giúp lấy từ trong cốp xe ra, cô xuống xe, quan sát một lượt, vẫn chưa yên tâm mà hỏi Trình Trạc: “Em thật sự chưa trượt tuyết bao giờ hết, trượt được không anh?”

Gió từ ngoài hiên ùa vào, làm tóc vương trên khăn quàng cổ của cô bay lộn xộn, cô chớp mi, trên người là chiếc áo phao màu trắng, cổ áo lông màu xám nhạt tôn lên gương mặt hồng hào sáng bừng của cô, giống như người tuyết nhỏ.

Sợ cô ra gió bị cảm, Trình Trạc ôm cô vào lòng, đi vào sảnh của khách sạn, dừng lại trước quầy lễ tân, anh vừa rút thẻ trong ví tiền ra vừa hỏi cô: “Không khó, em giữ thăng bằng tốt không?”

Mạnh Thính Chi nghiêng đầu suy nghĩ, chứng minh cảm giác thăng bằng thế nào đây.

“Em biết trượt băng, loại có hai bánh xe ấy.”

Trình Trạc khựng lại, đưa chứng minh thư cho nhân viên lễ tân, anh sờ sống mũi cao thẳng, muốn cười nhưng không cười, nói: “Chắc cũng giống, đại đạo chí giản [1], cùng quy luật thôi mà.”

[1] Đại đạo chí giản (大道至简) được trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử.

Câu này có nghĩa là đạo lớn là giản dị nhất, tức những lý lẽ lớn (nguyên lý, phương pháp và quy luật cơ bản) thực chất rất đơn giản và có thể được giải thích ngắn gọn bằng vài câu đơn giản, có phức tạp là do con người suy nghĩ nhiều, mong đợi nhiều, h@m muốn nhiều.

Nghe thấy vậy, Mạnh Thính Chi tự tin gật đầu liên tục, nhưng ngay sau đó nhìn thấy cô nhân viên lễ tân trẻ tuổi vừa chuyên nghiệp nhập thông tin vào máy tính, vừa cố nhịn cười, Mạnh Thính Chi chợt thấy ngờ ngợ rằng có gì đó không ổn.

Cho đến khi cô ở sân trượt tuyết ngã nhiều đến mức đệm bảo hộ sắp phẳng lì, cuối cùng cô cũng hiểu ra “đại đạo chí giản, cùng quy luật thôi mà” là gì.

Trình Trạc giơ tay đỡ cô.

“Giống như trượt băng té vài lần là biết trượt liền đúng không?”

Mạnh Thính Chi không giận nổi, còn muốn cười chính mình, một tay nắm cánh tay của Trình Trạc, tay còn lại chống vào gậy trượt tuyết đứng lên, không nói gì, chỉ thở hổn hển tạo ra một làn khói trắng.

Cô lẩm bẩm: “Em càng té càng ngố rồi đó.”

Anh cười, đứng giữa trời tuyết ôm cô nàng mềm như bông vào lòng, vỗ về cô nói: “Ừm, cũng bình thường, giống rùa mà.”

Lúc đó sau mông cô còn đang cột đệm bảo hộ hình con rùa nữa cơ.

Đi cùng họ còn có bạn thời du học của Trình Trạc, bốn người nước ngoài này rất quan tâm đ ến văn hóa Trung Quốc, trong đó có một cặp đôi chìm đắm trong tình yêu đến mức có thể hôn nhau bất cứ lúc nào, hai người còn lại là dân mê thể thao mạo hiểm.

Nhìn họ trượt trên đường đua cao cấp, bay lên cao từ trên sườn núi rồi đáp xuống đất, Mạnh Thính Chi bay hồn khiếp vía thay họ.

Mấy người đó thấy cô không tiến bộ nên liên tục nhiệt tình nói muốn dạy cô, cô vùi mình trong lòng Trình Trạc, có chết cũng không chịu học, cho dù họ có khoe khoang về đẳng cấp bậc thầy không dễ thấy được thế nào, cô vẫn lắc đầu lia lịa.

Người nước ngoài nói chuyện rất hay phóng đại, còn thề với ông trời rằng chắc chắn sẽ dạy được cô.

Mạnh Thính Chi ôm Trình Trạc không buông tay, úp mặt vào áo gió màu đen của anh, sợ sệt hít mũi nói: “Làm ơn để em ngã từ từ đi.”

Mấy người nước ngoài cười ngả đông ngả tây, nói bạn gái của Trình Trạc dễ thương muốn chết.

Công tử Trình vòng tay ôm cô bạn gái nhát gan của mình, chạm vào vành tai nhỏ của cô đã đỏ bừng lên vì vận động quá sức, anh trìu mến lặp lại bên tai cô, như đang sửa lại cách phát âm của người nước ngoài.

“Mạnh Thính Chi dễ thương muốn chết.”

Tiếng Anh của Mạnh Thính Chi tạm ổn, nhưng phát âm không tốt, thi thoảng những người này phải nói bằng tiếng Trung với cô.

Họ tán gẫu với Trình Trạc, khi cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi, vốn từ tiếng Trung không đủ, cũng sẽ đột nhiên phát ra một đoạn tiếng Anh dài.

Mạnh Thính Chi chỉ có thể nghe hiểu đại khái, nhưng lần nào Trình Trạc cũng sẽ quay sang giải thích cho cô họ đang nói gì, không để cô nằm ngoài chủ đề.

Không biết nói đến gì đó mà nhóm người nước ngoài bỗng đổi sang vẻ mặt hóng chuyện, Mạnh Thính Chi vừa mới trả lời tin nhắn điện thoại xong, không chú ý lắng nghe, quay sang nhìn Trình Trạc, chờ anh dịch lại.

Hình như cô nghe thấy họ nhắc đến phụ nữ Mỹ vài lần, phụ nữ gì?

Trình Trạc cười nhẹ.

Món Trung của khách sạn nghỉ dưỡng đó chỉ ở mức trung bình, là chủ nhà, Trình Trạc cố ý lái xe vòng qua nửa thành phố, đưa họ đến một nhà hàng chính thống và đặc trưng về cá.

Xử lý cá sống tại chỗ, đầu bếp cho những miếng phi lê cá trắng vào nồi lẩu.

Khói từ dưới đáy nồi bốc lên cuồn cuộn nóng hổi, Trình Trạc gắp ra hai miếng cá, đặt lên đ ĩa trước mặt Mạnh Thính Chi.

Người này dù bình tĩnh thật hay giả vờ bình tĩnh cũng rất giỏi, cứ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, anh khẽ nâng cằm, giục cô ăn nhiều vào.

Mạnh Thính Chi không chịu, hỏi thẳng anh: “Hồi nãy họ nói gì vậy anh?”

Không thấy Trình Trạc có ý định trả lời, cô lập tức nhìn Benson ngồi ở đối diện.

Ngay khi mới gặp, người này đã nhiệt tình giới thiệu tên tiếng Trung của mình, nhưng Mạnh Thính Chi thật sự không thể nào mở miệng gọi một người đàn ông nước ngoài mắt xanh tóc vàng là Thái Văn Cơ [2] nổi.

[2] Thái Văn Cơ là tên của một trong tứ đại tài nữ Trung Quốc (gồm có Thái Văn Cơ, Thượng Quan Uyển Nhi, Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu), có cha làm quan cuối thời Đông Hán.

Bà thừa hưởng tài năng và sự dạy dỗ của cha nên từ nhỏ đã chơi đàn giỏi, cũng tinh thông thơ văn và hội họa.

Tuy vậy, cuộc sống riêng tư của bà gắn liền với những biến cố lịch sử của thời đại, hôn nhân trắc trở, phải bôn ba phiêu bạt khắp chốn trong nhiều năm.

Benson nói cái tên đó là do một người bạn trong lớp thư pháp đặt cho mình, người bạn đó không chỉ viết thư pháp xuất sắc, mà còn biết thơ từ ca phú.

Người bạn đó nói Thái Văn Cơ là một cái tên cực kỳ hay.

Thái là Thái trong Thái Luân, chính là Thái Luân thời cổ đại phát minh ra giấy [3]; Văn là văn trong văn võ, văn trong văn nhân mặc khách [4]; còn chữ Cơ thì càng xuất sắc hơn cả, nam lấy tên của nữ, sự cân bằng âm dương xuyên suốt trong đó đã phản ánh hoàn hảo văn hóa Thái Cực Quyền cổ đại của Trung Quốc.

[3] Thái Luân là một thái giám thời Đông Hán, được xem là người khởi xướng nghề làm giấy.

Kỹ thuật làm giấy cải tiến của ông là một trong “Tứ đại phát minh” của Trung Quốc cổ đại.

[4] Văn nhân mặc khách: thành ngữ dùng để chỉ người tri thức, học giả, hay người có tài văn chương.

Benson nghe thế thì sửng sốt, mặc dù không hiểu gì, nhưng cũng cảm thấy đây chắc chắn là một cái tên hay, sau khi đã đồng ý thì gặp được ai cũng hào phóng giới thiệu bản thân rằng: “Hi, chào bạn, tôi là Benson Charles, bạn cũng có thể gọi tên tiếng Trung của tôi là Thái Văn Cơ.”

Mạnh Thính Chi thật lòng rất muốn hỏi Benson rằng, có phải người bạn không chỉ viết thư pháp xuất sắc mà còn hiểu thơ từ ca phú trong lớp thư pháp của anh tên là Trình Trạc không? Nhưng cô nghĩ lại, hình như Trình Trạc không thể làm chuyện thiếu đạo đức như thế được.

Nhưng chỉ giây lát sau, cô lại nghĩ, hành vi thờ ơ nhìn bạn mình không biết chút gì về văn hóa Trung Quốc rộng lớn và uyên thâm bị đặt tên là Thái Văn Cơ mà không hề ngăn cản này, hình như cũng hơi thiếu đạo đức…..

Thấy Mạnh Thính Chi nhìn mình, Benson vẫn luôn nhìn lại cô bằng ánh mắt chân thành, trong vài giây Mạnh Thính Chi do dự muốn nói, Benson tự tin hỏi: “Muốn nhờ anh dạy trượt tuyết cho đúng không?”

Trượt tuyết? Trượt tuyết thực sự là một cơn ác mộng.

Mạnh Thính Chi lập tức lắc đầu, vài giây sau mới nói: “Benson, anh nói lại những gì anh mới nói về phụ nữ Mỹ được không?”

Benson đồng ý, nhưng mỉm cười nhắc nhở Mạnh Thính Chi: “Hoàn toàn có thể, nhưng sweetheart à, em gọi anh là Thái Văn Cơ được không? Anh thích được người Trung Quốc gọi bằng tên tiếng Trung lắm.”

“……”

Vậy anh có từng nghĩ thử xem người Trung Quốc có thích gọi một người đàn ông nước ngoài bằng cái tên đó không?

Mạnh Thính Chi quá muốn biết rốt cuộc chuyện phụ nữ Mỹ là thế nào, đành khuất phục trước sự tò mò của mình, mím môi, gật đầu cười nói: “Được chứ, Thái Văn Cơ, nói về phụ nữ Mỹ đi.”

____________________

Tác giả phát biểu: Còn hai ba chương ngọt nữa, mọi người chịu được không?