Trách Ai Sao Quá Yêu Thương

Chương 20: Ngoại truyện 1: Vài ba chuyện trẻ con



Thích Vũ Mục và Cố Thái Hồng kết hôn tròn ba năm liền chào đón đứa con đầu lòng, là bé trai, đặt tên Thích Duyệt Sênh. Tên này là ông nội đặt, ngụ ý một đời vui vẻ. Thích Vũ Mục và Cố Thái Hồng đều rất thích cái tên này.

Năm Thích Duyệt Sênh lên ba, đã soái đến mức mấy bà cô đi ngang ngoài đường cũng phải dừng chân lại nựng. Thích Vũ Mục lại phát hiện, đứa con trai này của anh, tính cách khá điềm đạm, không giống anh hồi bé.

So với bạn bè đồng trang lứa thích xúm lại chơi đùa, thì con anh lại thích lặng lẽ ở cạnh mẹ nó, nghe mẹ nó đánh đàn.

Bởi vì công việc, Thích Vũ Mục phải ở lại Milan nửa tháng, hôm trở về đúng dịp là kỉ niệm sáu năm ngày cưới của anh và Cố Thái Hồng.

Anh đã chuẩn bị quà cho vợ, khác với mọi năm chính là năm nay còn mua thêm món quà cho con. Vì ngày kỉ niệm năm ngoái, lúc con trai thấy anh tặng quà cho Thái Hồng, nó bèn cười híp cả mắt chìa tay ra với anh:

– Ba, của con đâu?

Kết quả là năm nay Thích Vũ Mục không thể quên quà của con trai cưng.

Xa nhau nửa tháng, lòng Thích Vũ Mục chỉ muốn về nhà.

Sau khi anh lên xe, Thịnh An giao máy tính bảng cho anh:

– Chủ tịch, đây là báo cáo truyền thông liên quan đến buổi triển lãm trang sức của quý này vào hôm qua.

Thích Vũ Mục ngồi ở ghế sau, mở ra xem.

“Trang Sức Phân Vĩnh tổ chức buổi trình diễn thời trang quý mới, ra mắt bộ trang sức chủ đề cho mùa hè năm nay. Khác biệt so với những năm trước, năm nay trong triển lãm trang sức có một chiếc vòng cổ mang tên “Pure Pearl” thu hút sự chú ý của mọi người. Có nguồn tin cho rằng người thiết kế ra chiếc vòng cổ này chính là chủ tịch kiêm nhà thiết kế chính của Trang Sức Phân Vĩnh, ông Thích Vũ Mục.

Vòng cổ kết hợp hai yếu tố ngọc trai và kim cương, thiết kế thông minh và tinh tế ngoạn mục. Quá trình chạm khắc kim cương rất tinh xảo, thể hiện tư thế nổi tuyệt vời.

Còn viên ngọc trai rất hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng kết hợp với những viên kim cương, khiến chiếc vòng cổ tỏa ra thứ ánh sáng mộng ảo.

Đã có rất nhiều khách hàng muốn sở hữu ngay tại chỗ, nhưng Trang Sức Phân Vĩnh chính thức tuyên bố chiếc vòng cổ này không phải để bán, chỉ có duy nhất một chiếc. Nó được đặc biệt thiết kế bởi ông Thích Vũ Mục để làm quà kỷ niệm sáu năm ngày cưới tặng vợ mình…”

Giọng nữ trong buổi phát sóng tiếp tục thuyết minh nội dung của buổi triển lãm trang sức, sau khi Thích Vũ Mục xem xong, nghe thấy Thịnh An ngồi ở ghế phụ lái nói:

– Sau buổi triển lãm ngày hôm qua, phản hồi từ khách hàng rất tốt. Theo thống kê đến nay, số lượng đơn đặt hàng đã tăng mười phần trăm so với cùng kỳ năm ngoái.

Thích Vũ Mục đặt máy tính bảng sang một bên, lại nghe Thịnh An nói:

– Chủ tịch, có cần về nhà lớn trước không? Ông Thích có việc cần căn dặn.

Thích Vũ Mục kiên định nói:

– Về nhà trước.

– Dạ- Thịnh An không dám thất lễ, thầm nghĩ cũng đúng, sếp với vợ chia cắt hơn nửa tháng, đương nhiên trong lòng chỉ muốn về nhà.

Lúc này anh ra hiệu cho tài xế đưa Thích Vũ Mục về thẳng nhà.

Sau khi vào cửa, Thích Vũ Mục phát hiện trong nhà khá im ắng. Xem đồng hồ, đúng thời gian cục cưng ngủ trưa.

Anh thả nhẹ động tác, mở cửa phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy hai mẹ con đang ôm nhau ngủ, cục cưng rúc đầu vào ngực Thái Hồng, ngón tay còn nghịch ngợm níu sợi tóc của mẹ, ngủ say sưa.

Khuôn mặt nhỏ xíu cỡ quả táo thật làm người ta muốn gặm một cái. Nhưng Thích Vũ Mục lại không kìm lòng được cúi xuống hôn vợ trước.

Cố Thái Hồng cũng ngủ rất say. Thích Vũ Mục nhẹ nhàng gỡ tóc ra khỏi ngón tay cục cưng, sợ con níu làm đau tóc vợ.

Anh rón rén vào phòng tắm, nhẹ nhàng bật vòi sen lên tắm táp một hồi, cũng bò lên giường ôm hai mẹ con ngủ. Lúc nhắm mắt thiếp đi, Thích Vũ Mục cảm thấy sâu trong lòng thật an yên và thư giãn.

Buổi trưa ánh nắng xuyên qua rèm cửa hắt vào trong phòng, chiếu rọi bức họa đẹp đẽ nhất.

Thích Vũ Mục thức dậy đã là hoàng hôn, vợ và con trai không còn bên cạnh. Anh đẩy cửa ra ngoài, nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng đàn tranh.

Khoảng trống trong lòng vì thức dậy không thấy vợ con đâu nháy mắt được lấp đầy, tiếng đàn tranh réo rắt thế này Thích Vũ Mục cũng không lạ gì. Hiển nhiên là Cố Thái Hồng lại đang đắm chìm trong buổi diễn tấu của chính mình.

Anh thích nghe cô đánh đàn, trong làn điệu cổ xưa tĩnh mịch, có một loại dịu dàng thuộc về gia đình.

Rồi một giọng nói ngây thơ trong trẻo phá vỡ sự yên tĩnh này:

– Mẹ, con cũng muốn đeo cái đó.

Cố Thái Hồng mỉm cười trả lời cậu:

– Móng tay giả này à?

– Dạ- Thích Duyệt Sênh ba tuổi gật mạnh đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Thái Hồng.

– Làm sao đây, tay Tiểu Sênh nhỏ quá, nếu to hơn một chút là được rồi- Anh nghe giọng trêu đùa của vợ. Giọng cô luôn dịu dàng như thế, nhưng bên trong có chút lí lắc làm anh rung động.

– Được mà!- Cục cưng không chịu thua.

– Tới đây- Thái Hồng vươn hai tay ra với con.

Cục cưng nhào vào trong lòng cô, ngay lập tức được ôm gọn vào lòng. Cố Thái Hồng cầm móng tay, rồi nắm một ngón tay của con lên.

– Con xem này, có phải nhỏ quá không?- Cô cười khẽ.

- …

Cục cưng bị cô chọc ghẹo khá ấm ức, chu môi đang định ngoan ngoãn rút ngón tay về. Cố Thái Hồng nhanh chóng níu lại rồi hôn lên ngón tay cậu một cái:

– Mẹ yêu Sênh Sênh.

– Sênh Sênh cũng yêu mẹ- Cục cưng cảm xúc dâng trào, lớn tiếng đáp lại.

Cố Thái Hồng bật cười khanh khách, bắt đầu giúp cục cưng dán băng quanh ngón tay.

– Làm như vậy, rồi quấn vài vòng, xem này, cố định rồi đó.

– Lớn quá.

Cố Thái Hồng nhẹ nhàng nắm tay cậu, đặt lên đàn khảy một cái.

Dây đàn phát ra âm thanh lanh lảnh.

– Có tiếng rồi này- Cục cưng vui vẻ vỗ tay.

– Tiểu Sênh thích à?

– Dạ!- Giọng cậu véo von, giơ đôi mắt trong veo nhìn cô.

– Vậy để mẹ dạy Tiểu Sênh đàn nhé?

Cái đầu nhỏ của cậu gật như giã tỏi. Dưới sự hướng dẫn của Cố Thái Hồng, cục cưng coi như cũng khảy thành vài nốt rời rạc.

– Khó nghe quá- Cậu lắc đầu, đôi mắt sáng rỡ nhìn Cố Thái Hồng- Mẹ, con muốn nghe bài xuân, xuân gì đó…

Cố Thái Hồng mỉm cười:

– Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ (Đêm Trăng Hoa Sông Xuân), Tiểu Sênh của chúng ta rất biết thưởng thức nha.

Cục cưng trả về nụ cười đáng yêu nhất.

Hai tay Cố Thái Hồng bắt đầu chăm chú gãy đàn, một khúc “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” chậm rãi vang lên.

Thích Vũ Mục không khỏi bước tới gần, chỉ để nhìn vợ rõ hơn.

Mái tóc dài đen nhánh xõa qua vai, con trai ngồi cạnh mẹ, trên chiếc ghế đàn tranh dài là hai bóng người, một lớn một nhỏ.

Lúc cô đàn luôn rất chăm chú, phong thái xinh đẹp ấy chỉ thuộc về mỗi Thái Hồng khảy đàn thôi.

Thích Vũ Mục cực kỳ yêu thích mặt này của cô.

Ánh mắt anh dịu dàng hâm mộ, nhìn cô không chớp mắt.

Hết bài, cục cưng nhảy cẫng vỗ tay:

– Hay quá mẹ ơi.

Thích Vũ Mục không nhịn được bước tới, từ sau lưng ôm lấy hai mẹ con, một nụ hôn nhẹ rơi vào trán Cố Thái Hồng.

Hai má Cố Thái Hồng đỏ ửng:

– Anh thức rồi à.

Lúc cô thức dậy nhìn thấy chồng đã về, khi rời giường còn nhẹ tay nhẹ chân bế con đi để không đánh thức anh, để anh được nghỉ ngơi nhiều hơn, không ngờ anh lại thức dậy rồi.

– Ba, con muốn bế!- Cục cưng giang tay ra, bộ dạng chờ được bồng bế.

Thích Vũ Mục một tay bế cậu lên, cậu reo hò:

– Cao nữa! Cao nữa! .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Thích Vũ Mục để cậu ngồi lên vai mình, cậu bé thỏa mãn cười khanh khách, cánh tay nhỏ xíu ôm cổ ba.

Vào bữa tối, Thích Duyệt Sênh được đặt trong ghế ăn của riêng cậu, thức ăn thơm ngon, nhưng trên bàn ăn vẫn có món cậu không thích, ví dụ như đậu nành.

Vì vậy, cậu nhân lúc mẹ không chú ý, nhanh chóng múc đậu nành bỏ vào chén của ba. Thích Vũ Mục phối hợp ăn hết giúp cậu, cấp tốc “hủy thi diệt tích”.

Khi hai cha con lén Cố Thái Hồng làm đến lần thứ ba, liền nghe giọng nói êm ái của cô cất lên:

– Tiểu Sênh, không được kén ăn, ngoan ngoãn ăn đậu nành trong chén của mình đi nào.

– Dạ…- Cậu lí nhí đáp.

Nghe vậy, Thích Vũ Mục cảm giác hai má như bị bỏng, giống như hồi bé làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy, dù sao anh cũng đang dung túng cho con trai kén ăn.

Ngẩng đầu, anh tưởng cô sẽ giận dỗi lườm anh, thế nhưng cô lại mỉm cười dịu dàng.

Giây phút ấy tim Thích Vũ Mục rung rinh, anh ý thức được vợ mình thật không giống những người phụ nữ khác, sao cô lại khôn khéo thấu hiểu lòng người đến vậy, chỉ có cô mới khiến lòng anh ngập tràn yêu thương.

Sau bữa tối là thời gian chăm con.

Vất vả dỗ dành cục cưng đi tắm rồi ngủ, vừa xong Thích Vũ Mục liền ôm chầm lấy Cố Thái Hồng.

Cố Thái Hồng trong lòng Thích Vũ Mục mặt đỏ tim run, mặc dù đã là vợ chồng lâu năm, nhưng chiếc ôm với cô mà nói, mỗi thời mỗi khắc đều tràn đầy lôi cuốn rung động.

– Nhớ anh không?- Cô nghe thấy giọng anh khàn khàn êm ái.

Hai gò má cô nóng hơn, cảm giác không khí xung quanh đây đều ấm dần lên.

– Nhớ- Cô nhẹ giọng đáp lại.

Một giây sau, cô liền bị anh hôn tới tấp.

– Kỉ niệm ngày cưới vui vẻ nha, chị Thích- Thích Vũ Mục bế vợ lên.

Màn đêm thuộc về riêng họ chỉ vừa mới bắt đầu.