Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 13: "Nếu không tớ dạy cho cậu."



Kể từ buổi sáng sớm tự học ngày hôm đó, giáo viên chủ nhiệm đã tuyên bố công khai rằng kỳ thi hàng tháng đầu tiên sẽ được tổ chức vào cuối tháng 9.Toàn bộ lớp học được đắm mình trong một bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Tiết tấu giảng bài của lớp học lại hoàn toàn khác với lớp học cấp 3 bình thường.Các bài giảng ở trường trung học thông thường được dạy theo từng chương trong các chương sách giáo khoa và các giáo viên trong lớp học lại tích hợp tất cả các kiến ​​thức. Về cơ bản, sách giáo khoa không cần thiết trong lớp học lại,đi học cơ bản không cần sách giáo khoa vì chúng được viết mạch lạc trên bảng đen,sắp xếp rõ ràng dựa theo kiểm tra.

Nghe nói làm như vậy cũng là vì tiện chiếu cố cho những thí sinh thi nghệ thuật nhưng có nền tảng yếu, giúp cho bọn họ nắm chắc tổng thể của từng môn học hơn.

Dương Tâm Dược có thể thi đậu liền chứng minh năng lực học tập của cô không gọi là kém, nhưng cho dù là cô ngẫu nhiên cũng sẽ theo không kịp tiết tấu giảng bài của giáo viên. Kế hoạch của giáo viên lớp học lại vào tháng 1 tới là đem 6 môn của cấp 3, mười tám quyển sách ôn tập lặp đi lặp lại trong 3 tháng, từ bắt đầu học kỳ sau liền tiến hành khảo bài ngày ngày, cho nên tốc độ giảng bài của các giáo viên cực nhanh. Vào hai giờ cuối cùng của mỗi tiết, Dương Tâm Dược dù một phút đồng hồ cũng không dám trốn, sợ chính mình phân tâm trong chốc lát thì đã bị mọi người bỏ xa.

Đối mặt với lần kiểm tra này, trong lòng cô cũng không có quá nhiều tự tin. Nhưng trong nhà đã tiêu nhiều tiền cho cô vào lớp học lại như vậy, mà chính cô cũng vì thế mà trả giá một năm thời gian.Nếu cô không đạt được kết quả thi đại học trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên, cô cũng không biết đối mặt với ba mẹ như thế nào, đối mặt với tiểu Phương ca ca như thế nào.

"Lớp trưởng, thầy chủ nhiệm có nói kiểm tra lần này là thi theo khoa hay là  thi tổng hợp khoa học xã hội (văn khoa)không?" Có người hỏi.

"Có nói." Dương Tâm Dược gật đầu, "Chẳng phân biệt khoa, trực tiếp thi tổng hợp văn khoa."

"Mẹ nó, lại là tổng hợp!" Không biết là ai oán giận lên.

Tổng hợp chính là kiểm tra toàn bộ. Một bài thi 300 điểm bao gồm chính trị,lịch sử,địa lí, mỗi một môn 100 điểm. Đối với người không hiểu biết mà nói, một lần làm một bài thi 300 điểm, cùng thi ba bài một trăm điểm giống như không có gì không hiểu nhưng kỳ thật khác biệt lớn lắm.

Kỳ thật năm đó Dương Tâm Dược muốn học khoa tự nhiên. Sau đó, gia sư đưa cho cô một câu hỏi kiểm tra toàn diện. Cô không thể nhớ dữ liệu cụ thể, nhưng ấn tượng chung vẫn còn đó. Câu hỏi là "Một con gấu rơi trong X giây vào cái hố sâu X-mét "và đề bài là" Con gấu này màu gì? "

Phương pháp giải đề là tính gia tốc trọng trường* khi gấu rơi bằng cách sử dụng dữ liệu do câu hỏi đưa ra, vì gia tốc trọng trường khác nhau ở những nơi khác nhau trên trái đất và gia tốc trọng trường tính theo câu hỏi chỉ có ở Bắc và Nam Cực, nơi đó chỉ có gấu bắc cực, cho nên đáp án là "Màu trắng".

* Trong vật lý học, gia tốc trọng trường là gia tốc do lực hấp dẫn tác dụng lên một vật. Tại các điểm khác nhau trên Trái Đất, các vật rơi với một gia tốc nằm trong khoảng 9,78 và 9,83 m/s2 phụ thuộc vào độ cao

Sau khi Dương Tâm Dược xem xong đề thi này, cô bị dọa đến ôm đầu trốn vào khoa văn. Cô nghĩ đơn giản lắm, khoa văn không cần động não mà chỉ cần viết là được rồi!

Chờ đến khi cô chân chính học văn, mới phát hiện ra khoa văn càng nhiều hố hơn nữa. Nếu bạn không nhớ được trọng điểm của hàng chục ngàn từ thì trước hết bỏ qua nó. Trong mỗi câu hỏi lớn đều mang đến những câu hỏi nhỏ khác nhau cần chia thành ba hướng để trả lời.

Mỗi câu hỏi lớn dài đến sáu dòng, hai dòng đầu nói về hệ thống canh tác ở cổ đại, dòng giữa nói về lưu lượng nước tràn sâu vào bình nguyên, kết cục lại hỏi bạn triều Tần thống nhất hệ thống đo lường thể hiện tư tưởng triết học gì.

Mỗi lần làm bài,tay của Dương Tâm Dược cũng rã rời, trái tim cũng mệt mỏi lắm rồi, người đang sống sờ sờ nhưng muốn hóa thân thành nhãn dán trên đầu tràn ngập "Tôi là ai và tôi đang ở đâu".

Lần này thầy chủ nhiệm tuyên bố thi tổng hợp, những học sinh bình thường đều cảm thấy đáy lòng mình đang phát run, càng khỏi phải nói đến những thí sinh thi Nghệ thuật có học lực yếu!

Toàn bộ lớp học đều đầy rẫy tiếng oán than nhưng lại không một ai dám nêu ý kiến với giáo viên chủ nhiệm —— ai bảo thi đại học lại thi tổng hợp chứ. Dù sao, luyện sớm hay muộn cũng là luyện, luyện sớm cũng tốt hơn so với luyện muộn.

Bởi vì điều này mà rất nhiều học sinh đến tiết tự học tối qua. Những ngày đó, những học sinh sống gần đó đã chọn ở lại trường rồi ăn cơm chiều và sau đó gia nhập đội quân tự học buổi tối.

Tiết tự học buổi tối là một giờ một tiết và nghỉ giữa giờ 15 phút.

Mới vừa tan học, "Mắt kính nhỏ " ngồi ở bàn đầu đã bị mọi người vây quanh.

Mắt kính nhỏ họ Đới, tên mười phần đại khí —— Đới Kỳ Lân, cái tên này còn khó viết và đáng sợ hơn Mâu Tư Tư. Chung Khả từng nói qua, nếu Mâu Tư Tư bị giáo viên tiểu học phạt chép tên, phỏng chừng cô ấy phải chép từ trường này sang trường khác. Mắt kính nhỏ chép tên có lẽ phải từ tuần trước đến tuần sau.

Các bạn học phía sau nhanh chóng đem đề đặt lên bàn mắt kính nhỏ.

"Học bá, giúp tôi một chút! Giúp tôi xem đề toán này một chút!"

"Đới Mang lão đại, nơi này, chỗ trống này vì sao lại chọn đáp án B? Này không phải là thì quá khứ hoàn thành sao?"

"Kỳ Lân, Kỳ Lân ca, đề này của tớ đơn giản lắm, cậu dạy tớ trước đi, tớ mời cậu ăn KFC!"

Đới Kỳ Lân lấy thành tích thứ 1 trong lớp mà tiến vào, mục tiêu của hắn cũng là đại học Yến Kinh, năm trước nghe nói phát huy không ổn định cho nên thiếu 20 điểm, vốn dĩ cũng có thể đỗ một khoa chính quy trọng điểm nhưng hắn lại bất ổn và kiên quyết tới lớp học lại

Có một vị đại thần ở đây, mọi người tự nhiên là muốn ôm chặt đùi của học bá rồi.

Cố tình Đới Kỳ Lân lại đặc biệt kiêu ngạo, cầu hắn giảng đề giống như leo lên năm ngọn núi, mệt muốn chết không nói, lại còn có kén cá chọn canh.

Một lát sau hắn nói: "Đề này quá đơn giản, cậu trở về mở sách ra, không cần lãng phí thời gian của tôi."

Lát nữa lại nói: "Đề này thầy đã giảng qua rồi, lại nghe không hiểu thì về nhà mời gia sư."

Chờ đến khi có một đề "Hợp tâm ý hắn",hắn đảo mắt vài lần, im lặng ghi nhớ câu hỏi và đẩy cuốn sách đi với một cái bĩu môi: "Đề này tôi không biết làm, bằng không cậu đi hỏi thầy đi."

Nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt hắn, có vẻ như hắn không phải không hiểu.

🍒

Mỗi lớp học đều có loại "Học bá" này. Các câu hỏi người khác luôn bị bỏ qua, người khác gặp được vấn đề khó khăn, hắn liền đẩy rằng không biết.Kỳ thật là không muốn lộ tẩy với "Đối thủ", sợ người khác vượt qua hắn.

Dương Tâm Dược đứng ngoài đám người đó,trong tay ôm sách luyện thi, do dự một phen cuối cùng cũng lựa chọn về lại chỗ ngồi, cô dự định mở sách giáo khoa ra tìm đáp án.

Người giống như Đới Kỳ Lân này, cô thật sự là không dám "Làm phiền" hắn, chính mình bị khinh bỉ còn chưa đủ sao!

Cô bực mình mà trở lại trên chỗ ngồi, mặt cô viết đầy chữ không vui.

Chung Khả nhìn cô thật cẩn thận, thấy cô cau mày rầu rĩ dáng vẻ lại không vui, trong lòng cậu căng thẳng vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Dương Tâm Dược liếc mắt về phía mắt kính nhỏ. Cô không muốn nói  xấu người khác nên cô chỉ có thể tự mình tìm ra lý do: "Tớ có bài hình học, đi ra ngoài dạo qua một vòng hóng gió cũng không nghĩ ra kết quả."

"Xem qua đáp án tham khảo chưa?"

Dương Tâm Dược đỏ mặt: "...... Mới vừa nhận lấy sách luyện thi, tớ liền xé đi đáp án, sợ chính mình sinh ra tính lười biếng." Kết quả là gặp phải đề khó, cô liền đầy tối rắm.

Cây bút trong tay Chung Khả vô ý thức dạo qua một vòng, cán bút vừa vặn đụng phải ""Sen đá tay gấu múp"" trên bàn, chiếc lá nhỏ xanh tươi run rẩy như một chiếc móng chân nhỏ vừa thức dậy.

Hầu kết của Chung Khả chuyển động,nói một cách nhẹ giọng: "Nếu không tớ dạy cho cậu."

"...... Gì?" Dương Tâm Dược ý thức được nghi ngờ của mình quá rõ ràng, vội vàng giải thích, "Tớ, tớ không phải không tín nhiệm cậu, chỉ là đề này là đề tỉnh ngoài có chút khó. Tớ muốn rèn luyện bản thân cho nên mới làm, tớ thực sự không có ý tứ khinh thường cậu mà!"

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, càng nói càng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Năm nay Chung Khả thi đại học, tổng điểm chỉ vượt qua hàng chục điểm trở lên, chỉ cao hai mươi điểm so với Dương Tâm Dược —— nghe thì nhiều, một môn cũng cao hơn một chút so với cô.

Đề này vốn dĩ cũng khó, Chung Khả có ý tốt giúp cô, nếu cậu cũng giải không ra thì xấu hổ lắm.

Nào nghĩ tới Chung Khả lại cười cười, tươi cười thẹn thùng có, khiêm tốn cũng có: "Trước cứ để tớ nhìn xem. Nói không chừng hai ta bổ sung cho nhau một chút, là có thể thu phục."

Dương Tâm Dược chỉ có thể đem bài tập trong tay đẩy đến giữa bàn.

Trong lòng cô đã có kế hoạch tốt, nếu Chung Khả nhìn năm phút cũng không giải ra được,cô nhất định phải tìm cái lí do nào đó để cho cậu một bậc thang.

...... Nhưng kết quả vượt xa trí tưởng tượng của cô, Chung Khả chỉ liếc mắt nhìn đề rồi dùng mười lăm giây, hay là hai mươi giây nhỉ? Thực nhanh chóng, những nếp nhăn trên trán của chàng trai nhanh chóng tản ra.

Cậu lấy bút chì bấm từ trong bóp viết ra rồi ấn hai lần ở đuôi bút. Lõi chì mỏng cho thấy những chồi nhỏ và khi cậu ấy nhấc cây bút lên rồi thả xuống, có thêm một đường phụ trợ màu xám chì trong hình học được in trên sách bài tập.

Dương Tâm Dược: "......?"

Ngòi bút của Chung Khả đã vẽ được hai đường ở trong đề, đầu tiên xóa sạch các câu sai lệch, sau đó là vẽ mấy đường tròn ở câu kết luận.

"Cậu nhìn chỗ này xem, mấu chốt ở chỗ bình phương của diện tích có thể tính ra bằng cách này. Mà muốn tính, trước tiên phải chứng minh đường này cùng đường này có song song với nhau......"

Chung Khả mới vừa nói một câu, Dương Tâm Dược lập tức "oh~" lên.

Đề bài khó khăn ban đầu nhờ vào đường vẽ thêm của Chung Khả nháy mắt đã trở nên sáng tỏ, Dương Tâm Dược lập tức xoay người lại nhìn đề này một lần nữa, rõ ràng có thể thấy được đáp án rồi!

🍒 TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/user/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.

Nếu nói rằng vừa rồi Dương Tâm Dược đang một đường đi đến bức tường màu đen rồi đâm vào bức tường phía nam, đụng vào vỡ đầu chảy máu cũng không ra một khe hở. Thế nhưng Chung Khả từ trong lòng ngực lấy ra một cây đũa phép rồi gõ nhẹ vào vách tường, đọc lên câu thần chú "Vừng ơi mở ra ", những viên gạch tự động nhảy sang hai bên, đem vách tường sau thế giới phép thuật hiện ra trước mặt cô.

Dương Tâm Dược ngạc nhiên vô cùng, đề bài này cô rối răm cả một tiết thì Chung Khả tựa như không hề nghĩ ngợi liền tìm ra đáp án chính xác. Thật là quá lợi hại!

Mọi người đều có tâm lý: Bọn họ sẽ nhìn những thứ bản thân khiếm khuyết ở trên người người khác. Tỷ như có người cảm thấy chân mình quá thô, khi nhìn thấy một người xa lạ trước tiên chú ý đến chân của đối phương, có người cảm thấy hàm răng của mình khó coi liền sẽ để ý hàm răng của những người khác có đều hay không......

Dương Tâm Dược là học sinh thể dục chuyển tới với nền tảng kém, lúc trước học lớp văn hóa thì rối tinh rối mù bị rất nhiều giáo viên mắng đầy đầu. Cho nên cô sẽ đặc biệt để ý chỉ số thông minh của người khác có cao hay không.

Cô bị tiểu Phương ca ca hấp dẫn chính là bởi vì anh ta ôn nhu lại săn sóc lại thông minh, mấu chốt chính là thông minh!Nghiên cứu sinh tại đại học Yến Kinh! Còn đi du học nước ngoài! Dương Tâm Dược mỗi lần cùng anh ta nói chuyện đều cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng cho nên phải để tiểu Phương ca ca hôn hôn mới có thể chữa bệnh cứu mạng.

Mà hiện tại, cô lại có một cậu bạn thông minh ngồi cùng bàn!

Dương Tâm Dược chỉ cần tưởng tượng trong một năm tới, đề toán học mà cô không biết đều có người nhận thầu thì cô liền hớn hở không thấy tổ quốc nữa.

Cô nhìn người bạn cùng của mình vừa thông minh lại đẹp trai, tự đáy lòng liền tán thưởng: "Chung Khả, cậu thật là lợi hại."

"Cũng, cũng tạm thôi." Chung Khả rất ít khi được người khác khích lệ cho nên cậu liền khẩn trương, ngón tay cũng sẽ theo bản năng cọ xát chậu hoa nhỏ trên bàn, may mắn là chậu sen đá sẽ không nói nếu không khẳng định là sẽ làm cho cậu buông tay mà không cần quấy rầy nó nữa. "Thành tích toán học của tớ xác thực còn có thể."

Dương Tâm Dược lại hỏi: "Đúng rồi, tớ còn chưa kịp hỏi qua thành tích các môn khác của cậu thì sao? Toán học cậu thi được cao hay thấp? Ít nhất cũng 120 phải không?"

"Tớ......"

Ai ngờ Chung Khả nói còn chưa nói xong, chợt có một làn gió thơm thổi tan đề tài của hai người.

Thiếu nữ cao gầy dừng ngay bên cạnh bàn của Chung Khả.Dưới chiếc quần short, đôi chân thon dài của cô ấy đủ trắng để làm mù mắt tất cả các chàng trai trong lớp.

"Giáo thảo, xin hỏi bạn có rảnh không?" Ngón tay của cô gái nhẹ nhàng vén sợi tóc dài ra sau tai, "Tôi có đề toán không rõ, muốn thỉnh giáo bạn."

Nói xong, Mâu Tư Tư lại cười với Dương Tâm Dược, sơn bóng màu bưởi lấp lánh một làn ánh sáng: "Lớp trưởng, tớ mượn bạn học Chung Khả Ngải một chút, cậu không có ý kiến chứ?"

Haiz......

Cô ấy đều đã hỏi đến như vậy, Dương Tâm Dược chẳng lẽ có thể nói có ý kiến sao?