Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 49: Công viên giải trí (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày cuối cùng của tháng 12, giờ tan học sớm hơn một chút so với ngày thường.

Thầy cô ở lớp học lại sớm đã biết tâm tự của tụi học sinh chẳng hề để trong lớp học cho nên dứt khoát giơ cao đánh khẽ, sớm thả tự do cho bọn nhỏ—— chỉ là lượng bài tập không hể khách khí như vậy, lượng bài tập nhiều gấp đôi so với ngày thường.

Viên Tiêu tinh quái là người đầu tiên giơ tay kháng nghị: “Cô ơi! tụi em được nghỉ một ngày, chứ không phải nghỉ mười ngày! Cô chừa lại một bài thi cộng thêm ba bài luận tiếng Anh, cũng quá nhiều rồi ạ.”

“Nơi nào nhiều?” Giáo viên tiếng Anh nói, “Một bài thi hai giờ, bài luận tiếng Anh năm phút đồng hồ dàn ý, mười phút sáng tác, năm phút đồng hồ kiểm tra trau chuốt, ba bài mới được một giờ. Tụi em có một ngày, chẳng lẽ ngay cả ba giờ cũng không nhính ra được hả?”

Đúng vậy.

Dưới lớp, trên mặt tất cả học sinh đều là nét ưu sầu: Ba giờ viết bài tập tiếng Anh thực sự không sao cả. Nhưng giáo viên Ngữ Văn cũng yêu cầu họ dành ba giờ, môn toán, địa lý, chính trị và lịch sử cũng yêu cầu họ phải dành ba giờ!

Tính như vậy, nghỉ 24 giờ thì bọn họ đã phải lấy ra mười lăm tiếng đồng hồ vùi đầu làm bài tập…… Này mà gọi là nghỉ hả, này rõ ràng gọi là đột kích đi tập huấn.

Ở thời khắc mấu chốt, vẫn là lớp trưởng Dương Tâm Dược tự thân vận động, một mình đối mặt với tất cả lửa đạn, nhảy nhót chạy tới văn phòng giáo viên lì lợm la liếm. Ai bảo lớp họ không có đại diện lớp mà chỉ có cô lớp trưởng này vì nhân dân phục vụ, ngay cả muốn tìm một chiến hữu cũng tìm không thấy.

Cô dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng cũng đả động đến thầy chủ nhiệm khiến thầy chủ nhiệm cũng đứng ở chiến tuyến “đáng thương nhỏ yếu lại bất lực” của học sinh, ra mặt hỗ trợ lo lắng chu toàn với các vị đồng nghiệp, cuối cùng bài tập về nhà giảm đi một nửa.

Đội trưởng Dương, hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc!

Khi cô bước vào lớp, cả lớp đều nhìn cô bằng ánh mặt cực nóng. Tới giờ phút này, mặc kệ là thí sinh thi Nghệ thuật hay là học sinh bình thường,  nguyện vọng của mọi người đều y hệt nhau.

“Lớp trưởng, thầy giáo đồng ý giảm bài tập sao?” Đới Kỳ Lân chờ mong nhìn cô, cuối cùng thì “học bá” cũng muốn được nghỉ lễ.

Nghi vấn của cậu ta cũng là nghi vấn của bạn học khác, nhìn những gương mặt hệt như hoa hướng dương kia vây quanh lấy mình, lớp trưởng tốt Dương Tâm Dược của mọi người liền quyết định “giả vờ” một lần nữa.

Vì thế, cô thở dài nặng nề, vừa phiền muộn mà thất vọng, lông mày gục xuống thành hình chữ bát.

Trong lớp nháy mắt đã bị đau thương lấp đầy.

“Thầy cũng quá vô nhân tính!” “Mong giảm bớt! Mong giảm bớt!” “Ngày đầu tiên của năm mới vì sao còn phải  làm bài tập!”

Sau khi quét qua nỗi bi thương từ bàn đầu đến bàn cuối, rồi lại từ bàn cuối quay ngược về bàn đầu, Dương Tâm Dược bỗng nhiên nhướng mày, mở miệng, nháy mắt đã thay đổi cảm xúc.

“Ai nói thầy không đồng ý? Có lớp trưởng như tớ ra trận, thầy chủ nhiệm tất nhiên sẽ bán mặt mũi cho tớ rồi!”

Ngày cuối cùng của tháng mười hai, lớp trưởng Dương Tâm Dược đã bị quần chúng phẫn nộ vây quanh ở phòng trà nước. Nếu không có bạn học Chung Khả anh hùng cứu mỹ nhân thì đầu của cô đã bị mọi người đánh sưng rồi.



Tại cổng trường, siêu xe xếp thành một hàng dài.

Nguỡng đầu vào của trường học lại Kinh Anh rất cao, phụ huynh có thể đưa con tới học 90% không phú thì quý. Đặc biệt là vào mỗi thứ sáu khi các học sinh nội trú rời trường, con hẻm nhỏ sẽ chật kín những chiếc xe sang trọng khác nhau.

Mà chiếc Cadillac thoải mái kia của nhà họ Dương, là xe chuyên dùng đưa đón cô chủ Dương đi học.

Đáng tiếc hôm nay Dương Tâm Dược đã đi bộ vài vòng ở cổng trường nhưng cũng chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của chú tài xế.

Cô đẩy đẩy Chung Khả bên cạnh: “Cậu cao, cậu có nhìn thấy không?”

“Không có.” Chung Khả đã từng ngồi qua xe nhà họ Dương, bởi vì quá sang trọng nên đã khắc sâu trong ký ức cậu, “Bằng không tớ nâng cậu lên nhé?”

“…… Quên đi.” Dương Tâm Dược quét qua cậu một cái, thuận miệng trả lời, “Tớ nặng lắm, cậu tuyệt đối ôm không nổi đâu.”

Chung Khả chán nản nhéo nhéo cánh tay nhỏ của mình, thầm hạ quyết tâm: Một ngày nào đó cậu muốn đem Dương Tâm Dược nâng lên cao, khiến cho cô cũng không dám xem thường thể lực của cậu nữa!

Đúng lúc này, điện thoại Dương Tâm Dược vang lên, ảnh chụp gương mặt hiền từ của ba Dương xuất hiện ở trên màn hình.

Dương Tâm Dược vội vàng nhận điện thoại: “Ba! Ba có số điện thoại của chú tài xế không, con ở cổng trường nhưng tìm không thấy chú ấy.”

“Dược Dược, hôm nay không có chú tài xế nào cả, chỉ có ba cùng mẹ thôi!” Ba Dương vui tươi hớn hở mà nói rằng, “Hôm nay ba cho tất cả người làm đều nghỉ, chờ lát nữa ba sẽ đón con, chúng ta trực tiếp đi ăn món Nhật tự phục vụ, được không con?”

“Được ạ!” Nhắc tới tự phục vụ, Dương Tâm Dược bắt đầu tiết nước bọt. Cô nuốt nước miếng, lại bắt đầu nhìn trái nhìn phải, “Ba à, vậy ba mẹ ở đâu? Con đã ở cổng trường, tại sao không thấy ba ạ.”

“Khụ, khụ. À cái đó…… Ba quên hôm nay con tan học sớm nên đã tới trễ, con hẻm của trường tụi con quá nhỏ hẹp, bây giờ ba không thể vào được.” Ông vội nói, “Bây giờ ba tìm một góc ở đầu ngõ dừng lại, tốt nhất là con có năm phút đồng hồ…… Không, trong vòng ba phút phải ra tới! Bằng không, ba con sẽ bị ăn hóa đơn phạt đấy.”

“Ba phút?” Dương Tâm Dược không chú ý mà cất cao giọng, “Ba, ba biết ngõ này dài bao nhiêu không, con gái của ba luyện đấu kiếm chứ không phải luyện chạy nhanh!”

Nhanh lên nhanh lên, bây giờ con đã lãng phí mười lăm giây rồi.” Ba Dương bỏ xuống một câu, nhanh chóng cúp điện thoại.

Dương Tâm Dược khóc không ra nước mắt nhìn cuộc trò chuyện đã kết thúc, lại cảm thụ một chút chiếc cặp nặng ở phía sau, vô lực rũ đầu xuống.

Trường học lại Kinh Anh nằm khuất bên trong một mảnh khu chung cư cũ, con hẻm nhỏ ở cổng trường chừng 800m. Thể lực của cô rất tốt. Nếu cô hết sức, có thể chạy đến con hẻm trong ba phút, nhưng nếu với một chiếc cặp nặng mười kí…

Cô nhận mệnh hít sâu một hơi, hoạt động  cổ chân thật tốt, chuẩn bị cất bước chạy.

“—— linh linh linh!”

Ai ngờ, phía sau cô bỗng nhiên vang lên một tiếng chuông trong trẻo.

Dương Tâm Dược nghe tiếng chợt nhìn qua, chỉ thấy Chung Khả đang đẩy một chiếc xe đạp!

Toàn bộ chiếc xe có màu hồng tươi sáng, rõ ràng nhan sắc như “mẹ”, nhưng mà Chung Khả cao lớn chân dài với giá trị nhan sắc cao đã ngăn chặn đi vẻ già nua này, cùng vẻ ôn hòa và đẹp trai của mình hòa quyện với nó, nhìn không ra một chút  đột ngột nào.

“Cậu…… Sao cậu có chiếc xe đạp này vậy?” Dương Tâm Dược kinh ngạc.

“Xe của chú bảo vệ.” Chung Khả trực tiếp sải bước lên yên xe, nói với tốc độ cực nhanh, “Xe này trước kia là của học sinh tốt nghiệp để lại, tớ vốn dĩ muốn tìm chú ấy mượn chiếc xe nam, nhưng xe nam đều là xe leo núi, chở cậu cũng không được cho nên chỉ có xe nữ mới chở cậu được…… Nhanh lên!”

Cậu vỗ vỗ yên xe: “Lên xe đi, tớ chở cậu qua đó!”

“Chung Khả tớ yêu cậu muốn chết!” Dương Tâm Dược tung tăng nhảy nhót xông tới, trực tiếp phóng qua ôm lấy người “anh em tốt” của mình.

Cô thật sự quá cởi mở, nhưng người mà cô ôm lại không cởi mở như vậy. Chung Khả bị câu “tớ yêu cậu muốn chết” kia của cô khiến cho phát ngốc. Mấy chữ ngắn ngủi kia vẫn luôn vô hạn tuần hoàn ở trong lòng, cậu dùng hết tất cả tự hào tự chủ mới ép buộc bản thân không nói ra ba chữ —— “tớ cũng thế”.

“Yêu thầm” chính là như vậy, rõ ràng chua xót muốn chết nhưng chỉ cần có một chút ám chỉ giả, cũng đủ ở trong nội tâm sinh ra một biển hoa.

Cậu ngoảnh đầu lại và nhìn chằm chằm vào cái cặp trong giỏ, buộc mình phải tập trung vào công việc và không nghĩ đến những việc lặt vặt làm lay động tiếng lòng của mình nữa. Cậu dùng một chân chống đỡ trên đất, tận lực đỡ thẳng xe, thuận  tiện để cô ngồi lên.

Có phải tất cả các ca khúc trong các bộ phim truyền hình ca ngợi  tình yêu vườn trường đều diễn như thế này sao? Vào mùa hè, chàng trai mặc áo sơ mi trắng nhanh chóng đạp xe, còn cô gái mặc váy dài ngồi sau lưng vòng tay qua eo. Làn gió thổi qua chiếc váy dài của cô, thổi tung mái tóc ngắn của cậu và kèm theo đó là khúc nhạc đệm tươi mát và ngọt ngào, ngay cả khi bà cụ 80 tuổi đứng trước TV cũng  có thể ngắm chuẩn xác vào trái tim thiếu nữ.

Đáng tiếc chính là, trong câu chuyện có tên《 Chung Khả cùng cô ấy 》, không có váy dài, không có nhạc đệm, không có ấm áp mập mờ: Dương Tâm Dược ở trong thời tiết gió lạnh run run rẩy rẩy đi tới chiếc xe đạp màu hồng, tách ra hai chân, dùng tư thế cưỡi ngựa ngồi xuống —— giây tiếp theo, đã bị khí lạnh trên khung sắt  khiến cho “gào” một tiếng rồi đứng lên.

“Quá lạnh quá lạnh.” Cô oán giận, “Tớ nghĩ tốt hơn là tớ trực tiếp đứng sau lưng cậu.”

“……???”

Dương Tâm Dược là kẻ gan dạ, hai chân đặt lên chỗ để chân ở hai bên sườn bánh sau, hai tay đặt ở trên vai Chung Khả. Dáng người thẳng tắp tựa như một con cầy Mangut trong Sa mạc.

Cynictis_penicillata_Etosha_2011

Chung Khả không biết hình dung như thế nào loại cảm giác này nữa.  Rõ ràng là cậu muốn sáng tạo hồi ức lãng mạn giữa hai người, nhưng tình cảnh như bây giờ, thấy thế nào cũng không liên quan đến “lãng mạn” mà chỉ có liên quan đến “ lãng xẹt” mà thôi.

“Vậy cậu đứng cho vững.” Chung Khả chỉ có thể dặn dò cô, “Đây là lần đầu tiên tớ chở người, kỹ thuật không tốt cho lắm.”

“Không sao không sao.” Dương Tâm Dược chủ động đem hai bàn tay nhỏ đang lạnh run vào khăn quàng cổ của Chung Khả, “Tớ cũng là lần đầu tiên được người khác chở —— cậu là lần đầu tiên, tớ cũng là lần đầu tiên,  lần đầu tiên của chúng ta liền giao cho nhau đi!”

Chung Khả: “……”

Chàng trai cầm tay lái, xe đạp rẽ một khúc cua hình chữ s mạo hiểm trong con hẻm nhỏ hẹp, thiếu chút nữa đã ngã lên vỉa hè.



Vài phút sau, ba Dương Mẹ Dương ngừng ở đầu ngõ ngoài ý muốn chứng kiến hai đứa trẻ tương tác. Chung Khả ra sức đạp lên chiếc xe đạp nữ màu hồng, mà con gái của bọn họ khí phách hăng hái đứng ở trên yên sau xe đạp, trong miệng còn chỉ huy “Cha —— cha”.

Khuôn mặt nhỏ của Dương Tâm Dược đỏ bừng, không biết là do vui vẻ hay là bị gió lạnh thổi qua. Chung Khả chở cô một đường ra đầu ngõ, cuối cùng cũng đến trước khi cảnh sát dán giấy phạt lên xe ba Dương, thở hồng hộc mà đến nơi.

Con hẻm nằm ở phía tây của con đường, còn bãi đậu xe ở phía đông của con đường. Có một cây cầu vượt băng qua đường cách hai làn đường hẹp, Dương Tâm Dược liếc mắt đã nhìn thấy xe nhà mình.

Dương Tâm Dược nhảy xuống xe đạp, không lo lắng cùng ba mẹ chào hỏi mà chỉ lấy khăn giấy từ trong túi ra và “búng” nó vào trán của Chung Khả.

“Cậu nhìn cậu xem, thiếu rèn luyện quá nha. Mới được có vài phút mà đã mệt thành ra như vậy rồi.” Miệng cô tuy rằng ghét bỏ, nhưng động tác trên tay lại nhanh nhẹn cùng cẩn thận.

Một giọt mồ hôi từ trên trán của chàng trai lướt qua, theo mí mắt chậm rãi chảy xuống.

Dương Tâm Dược nhanh chóng di chuyển tay, khăn giấy mềm mại lau lấy mí mắt Chung Khả. Chàng trai theo bản năng nhắm mắt lại, lông mi thật dài như là một cây quạt lông vũ, “nhấp nháy” “nhấp nháy” mà chớp chớp. Dương Tâm Dược chợt cảm giác có một cơn gió trực tiếp quét thẳng vào tim cô.

Mũi Chung Khả rất cao, cùng đôi mắt sống động kia. Cậu từ từ mở mắt nhìn về phía cô. Rõ ràng là thời tiết lạnh đến thấu xương nhưng lại khiến cho cô nhận được một chút ấm áp dịu dàng.

Chàng trai vốn đã đẹp trai, lại dùng một đôi mắt thâm tình chân thành như vậy nhìn chăm chú vào thiếu nữ, Dương Tâm Dược nơi nào mà nhịn được, lập tức bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngây ngốc hỏi: “…… Chung Khả, có người nào nói qua rằng cậu đẹp trai hay chưa?”

“Có chứ.” Chung Khả thành thật gật đầu.

“Là ai?”

“Cậu đó.” Chung Khả cười rộ lên, “Cậu đã quên à, vào lần đầu tiên gặp mặt, cậu nói tớ đẹp trai.”

Trong lòng Dương Tâm Dược có chút mất mát: Chàng trai đẹp trai như vậy, sau này cũng không biết chiếm tiện nghi nào của con gái.

…… Quên đi, bây giờ nghĩ gì cũng vô dụng, chờ đến mai đi công viên giải trí, cô có thể biết nữ sinh mà cậu thích là ai rồi.

Cách một đường, ba Dương mẹ Dương ở trong xe cùng thần sắc phức tạp mà nhìn cầu vượt bên kia. Hai bạn nhỏ “Khanh khanh ta ta”, cảm giác đôi mắt mình đã bị người trẻ tuổi chọc cho mù mắt.

“Tên nhóc thối này!” Ba Dương cả giận, “Thế mà dám sắc dụ con gái của tôi!”

Ba Dương nhanh chóng lấy điện thoại gọi ra cho Dương Tâm Dược, mới vừa kết nối đã vội thúc giục: “ Dược Dược, ở bên kia nói gì thế? Mau tới đây, đừng chậm trễ thời gian nữa, các con có cái gì muốn nói thì sang năm lại nói.”

Dương Tâm Dược chỉ có thể vẫy tay chào tạm biệt Chung Khả rời đi trước. Cô đem tất cả khăn giấy của mình đều cho Chung Khả, lại giơ tay thắt chặt khăn quàng cổ trên cổ Chung Khả, đem hơn phân nửa khuôn mặt cậu chôn ở dưới khăn quàng cổ.

Dọc theo đường đi lại ra mồ hôi, lại trúng gió, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh, trở về tắm nước nóng ngay nhé.” Dương Tâm Dược nói, “Ngày mai chúng ta còn phải đi công viên giải trí nữa đó, đừng bị cảm nha.”

“Ừ, cậu cũng vậy.” Chung Khả dặn dò cô, “Đêm nay ăn ít đồ sống, đừng để tiêu chảy.”

Cùng với ba Dương không kiên nhẫn ấn còi, hai người vẫy tay tạm biệt nhau.

Dương Tâm Dược ba bước cũng thành hai sải bước lên cầu vượt nhỏ, rồi chạy xuống, bay nhanh đến xe nhà họ Dương.

Mẹ Dương trêu chọc: “Cuối cùng cũng chịu chào tạm biệt bạn học Chung Khả rồi hả? Người không biết còn tưởng rằng hai đứa phải sinh ly tử biệt đấy.”

Dương Tâm Dược kêu ôi trời, đang muốn lên xe nhưng tay lại ở then cửa dừng lại.

Cô chợt xoay người lại, nhìn về phía con đường đối diện. Dải phân cách màu xanh kia, chàng trai vịn xe đang ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

Cậu đứng yên tại chỗ mà không hề di chuyển, cứ nhìn mãi cô gái chạy về phía cầu vượt, băng qua đường và chạy về phía ba mẹ mình.

Cách con đường ồn ào, trong nháy mắt, tầm mắt giữa Dương Tâm Dược cùng Chung Khả bỗng nhiên “kết nối” với nhau.

Cô gái nở nụ cười thật tươi hệt như tuyết đầu mùa đông, dưới ánh mặt trời vừa đẹp lại trong suốt.

Cô nhón chân, lắc lư cánh tay mạnh mẽ và hét lên với chàng trai đang đợi cô bên kia đường:

“Chung Khả, năm mới vui vẻ!”

Một năm mới này, mong giúp đỡ nhau nhiều hơn nha.