Trái Gura Gura No Mi Tại Đô Thị

Chương 163: Dâm Tặc



" Không thể nào a, cậu ta đẹp trai như vậy, lại đi làm cái chuyện đấy, thật uổng phí a" Mộ Sắc Vy cũng bát quái nói.

" Đúng vậy a, nếu không chúng ta bao nuôi cậu ta thế nào". Vân Tú Hoa ôn nhu nói.

Mộ Sắc Y cùng Đạm Đài Uyển gật đầu lia lịa, ngay cả người lớn tuổi nhất trong Bách Hoa Môn Kiều Tố Tố cũng tham gia náo nhiệt:

" Ý kiến hay, nhưng nhìn cậu ta cũng không phải là người thiếu tiền, liệu cậu ta có đồng ý không".

Nghe vậy Mộ Sắc Vy cùng hai nữ nhìn nhau, lúc này Đạm Đài Uyển bá đạo nói:

" Hừ, nếu cậu ta không đồng ý, thì bốn người chúng ta cùng nhau xông lên bắt cậu ta về, không phải được sao".

Mới đầu nhìn thấy Ninh Đào các nàng đã bị khí chất của cậu ta thu hút, không thể tự kiềm chế được, giống như " Tiếng sét ái tình" mà người ta hay nói. Vì thế bốn nàng đạt thành một thể thống nhất.

" Đài Uyển nói có lý, hơn nữa không phải còn Ngạo Tuyết sao, ta còn không tin ngay cả Ngạo Tuyết cũng không thu phục được cậu ta".

Mặc dù bốn người bọn họ nói hết sức nhỏ, nhưng ở đây ai không phải Cỗ Võ Giả, thính giác nhảy bén hơn người bình thường gấp mấy lần, làm sao lại không nghe thấy.

Lập tức toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn bốn nữ ánh mắt cổ quái.

Ngay cả Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Hoàng Y Thiền cũng sầm mặt lại, hai nàng bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui vào, quá mất mặt.

" Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao".

Bị nhiều người nhìn như vậy, cho dù bốn người vẫn không hề ngại ngùng, còn trừng mắt lại.

"Phốc!”

Ninh Đào một ngụm phun ra ngoài, ánh mắt mộng bức nhìn lấy bốn nữ.

Hắn cũng không hiểu cái quái gì xảy ra, tự nhiên bốn cái mỹ nữ các Bách Hoa Bang muốn bao nuôi hắn, nhưng tựa hồ cũng không phải chuyện gì xấu.

Được mỹ nữ bao nuôi là mơ ước của biết bao nhiêu đàn ông a, mà lại hắn lại được đồng thời bốn cái mỹ nữa bao nuôi, cái này làm cho hắn hạnh phúc muốn chết a.

Hắn nhìn Mộ Sắc Vy bốn nữ, còn âm thầm vứt cái mị nhãn.

Mà ở một bên Hắc Giáo Đình không nhịn được dựng đứng ngón tay cái:

"Lão Đại chính là Lão Đại, thực lực không những mạnh, mà ngay cả công phu tán gái cũng lời hại như vậy".

" Đi theo Lão Đại thật đúng là quyết định sáng suốt nhất trong đời tao, nếu học được một chút ít công phu của Lão Đại, thì tán gái không phải chuyện nhỏ sao".

Nghe tên kia nói xong, tất cả ánh mắt của đám côn đồ Hắc Giáo Đình đều nhìn về phía Ninh Đào.

" Khiên tốn, ta cũng không lợi hại như các ngươi nghĩ đâu". Ninh Đào ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt thần sắc, lộ rõ vẻ đắc ý.

"Ta không phục ah, dựa vào cái gì ah. Vì sao các nàng không chọn ta. Lại chọn tên hèn hạ, vô sỉ như Ninh Đào khốn khiếp đó. Nếu như bốn mỹ nữ đó muốn tìm ta mà nói..., cam đoan không giãy dụa, còn tích cực phối hợp.”

Một đám côn đồ của Cực Đạo Môn, Bình Thiên Môn nhe răng trợn mắt, thập phần không phục, đối với Ninh Đào vô cùng ghen ghét.

Ninh Đào nhìn đám người Cực Đạo Môn, Bình Thiên Môn khinh bỉ nói:" Các người nhìn lại mình đi, muốn mặt thì không có mặt, muốn tiền thì không có tiền, một đám nghèo kiếp xác, còn muốn tìm bạn gái".

"Ngươi!"

Một đám Cực Đạo Môn, Bình Thiên Môn côn đồ chọc giận gần chết, trợn lên giận dữ nhìn lấy Ninh Đào.

" Ngươi cái gì mà ngươi, không phục, có loại đánh với ta một trận, một mình ta chấp hết lũ các ngươi" Ninh Đào xoa bóp quyền đầu, hắn cũng không thèm để ý cùng bọn này côn đồ lại đánh một trận, phân cái cao thấp.

Đám bốn người Hải Nam cắn răng, liền muốn cùng Ninh Đào nhất chiến.

" Ta đã bảo đủ rồi mà".

Thấy đám người chuẩn bị đánh nhau, Độc Cô Ngạo Tuyết nhảy ra giữa hai bên, cầm kiếm gỗ chém một nhát, một kiếm loé lên màu hồng phấn, làm cho tấm kính cách đó không xa, bị cắt một hình vuông dài 20cm, rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn.

" Cái đó thật là kiếm gỗ....." Ninh Đào nhìn một kiếm của Độc Cô Ngạo Tuyết hoảng sợ, xíu đái ra quần.

Cái này Kiếm Thuật ít nhất cũng đạt tới đẳng cấp Kiếm Sĩ rồi, mà lại đã đi được khá xa rồi, khoảng cách cảm ngộ đến Vạn Vật Hô Hấp bước vào Kiếm Hào cũng không xa nữa.

"Ninh Đào, đã ngươi nghĩ như vậy đọ sức, muốn hay không cùng ta đánh một trận?" Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn lấy Ninh Đào, lộ ra một tia giống như cười mà không phải cười nụ cười.

Nghe nói như thế, đông đảo đám côn đồ nhất thời đại hỉ, bọn họ thế nhưng là biết Độc Cô Ngạo Tuyết thực lực khủng bố, ở Cao Trung Bá Vương cũng chỉ có Cuồng Long hơn nàng một bậc mà thôi.

Nếu như Độc Cô Ngạo Tuyết xuất thủ lời nói, thổi khẩu khí liền có thể đem tiểu tử này diệt đi.

" Không đánh". Ninh Đào quả quyết lắc đầu.

Nói đùa, vừa rồi một kiếm hắn đã rõ ràng, đối phương thực lực hơn hẳn chính mình, ít nhất đối phương thân thể tố chất cũng là Cấp E Hậu Kì.

Hơn nữa không nói đối phương thực lực như thế nào, chỉ riêng Kiếm Thuật thôi, hắn đã không phải đối thủ, đây mới là đối phương sử dụng kiếm gỗ mà đã sắc bén thế rồi, nếu đối phương sử dụng kiếm thật, hậu quả thật không dám nghĩ, hắn cũng không muốn giống như tấm kính kia a

Cùng dạng này người chiến đấu, rõ ràng là tìm tai vạ, hắn có thể không có ngu như vậy. . Truyện Đoản Văn

Cả đám côn đồ xung quanh tựa hồ cảm nhận bầu không khí căng thẳng, thời gian trong nháy mắt, đây gần hai trăm người, trực tiếp rút lui mấy chục mét, rời đi xa xa Ninh Đào cùng Độc Cô Ngạo Tuyết.

Mộ Sắc Y năm người, tốc độ nhanh nhất, vừa nghe đến Độc Cô Ngạo Tuyết muốn đánh nhau, đều thần sắc đại biến, cấp tốc lui lại.

"Các ngươi đây là làm gì..."

Ninh Đào sững sờ, gãi đầu một cái, nhìn bốn phía mọi người.

" Không đánh, đấy không phải do ngươi"

Nói xong, Độc Cô Ngạo Tuyết nhếch miệng cười, chớp mắt đã xuất hiện ở Ninh Đào trước người, cúi đầu xuống, một kiếm đâm vào bụng Ninh Đào.

Ninh Đào thần sắc đại biến, không kịp quay đầu lại, chỉ hơi hơi miếng cưỡng nghiêng người sang bên trái một tí, tránh được một kiếm của Độc Cô Ngạo Tuyết, sau đó nhảy ra phía sau.

Nhưng cái áo vẫn bị một kiếm đâm rách, để lộ vòng bụng sáu mũi.

Xoa mồ hôi trên đây, Ninh Đào hơi kinh hãi:" Tốc độ thật nhanh, nếu không phải ta sớm đề phòng dùng Haki Kenbunshoku từ trước thì ta đã bị đâm trúng rồi".

Mặc dù một kiếm đấy không thể nào làm hắn bị thương, cùng lắm chỉ hơi trật vật một tí thôi, nhưng vẫn bị đau a.

" Ngay cả khi quay đầu, hắn vẫn tránh được sao". Ngay cả tâm cảnh bình tĩnh như Độc Cô Ngạo Tuyết cũng không khỏi kinh ngạc.

Phải biết hai người cách nhau có 50cm mà thôi, với khoảng cách gần như vậy, trong khi đang quay đầu đi chỗ khác mà cậu ta khác mà vẫn tránh được.

Nghĩ tới đây Độc Cô Ngạo Tuyết có chút hưng phấn, ánh mắt nhìn Ninh Đào bên trong có chiến ý bắt đầu thoảng hiện.

" Ta nói này mỹ nữ, đừng có động tí là chém chém giết giết được không, chúng ta tìm một chỗ kín đáo, thảo luận nhân sinh, không phải tốt hơn sao". Ninh Đào bất đắc dĩ nói.

“Làm càn!”

Vừa dứt lời, Hoàng Y Thiền tức điên, trợn lên giận dữ nhìn lấy Ninh Đào, tựa hồ hận không thể ăn sống hỗn đản này giống như.

Độc Cô Ngạo Tuyết là ai, nàng thế nhưng là Nữ Hoàng của Cao Trung Bá Vương, thần thánh không thể xâm phạm.

Nhưng là cái này hỗn đản lại dám ở trước mặt bọn hắn đùa giỡn Độc Cô Ngạo Tuyết quả thực làm càn.

Muốn là chuyện này truyền đi, tất nhiên sẽ phát sinh kinh thiên gợn sóng, chấn động toàn bộ Cao Trung Bá Vương.

“Ông trời ơi, tiểu tử này điên.”

“Quá to gan lớn mật, lại dám để đùa giỡn Nữ Hoàng, hắn là muốn tìm cái chết.”

"Đây không phải to gan lớn mật a, đây là sắc đảm ngập trời, hỗn đản này là muốn sắc không muốn sống, đắc tội Nữ Hoàng nơi nào còn có mệnh!”

Còn không phải sao, nhớ lại lúc trước Hải Nam cũng giống như Ninh Đào đùa giỡn Nữ Hoàng, không những bị đánh cho một trận nằm viện, hơn nữa còn xíu thì bị Nữ Hoàng thiến".

Nhìn thấy cái này một màn, Cực Đạo Môn cùng Bình Thiên Môn côn đồ là nghị luận ầm ĩ, điên cuồng lên, xem như bị Ninh Đào những lời này cho chấn động, cho dù bọn họ sức tưởng tượng lại phong phú, cũng không thể tin được tiểu tử này dám nói ra như vậy.

Còn một bên Hải Nam thì đen mặt lại, rõ ràng là đang nói Ninh Đào sao lại sang nói hắn, lúc trước hắn trẻ tuổi non dạ, khinh thường Độc Cô Ngạo Tuyết là nữ nhân nên mới đùa giỡn một tí, kết quả thì xíu bị thiến.

Từ đó về sau, hắn nhìn thấy Nữ Hoàng cách bao nhiêu thì cách bấy nhiêu.

“Cái này, cái này!”

Diêu Trung bọn người nghe đến mấy câu này, cũng là trợn mắt hốc mồm, bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Ninh Đào dám ở trước mặt bao nhiêu người đùa giỡn Nữ Hoàng.

Cả đám đều ánh mắt bội phục lòng can đảm nhìn Ninh Đào, từ sau khi vụ của Hải Nam xảy ra, đã rất lâu rồi chưa có ai dám đùa giỡn Nữ Hoàng, đây quả thực là thần tượng của bọn hắn a.

" Ngạo Tuyết, muội đánh chỗ nào cậu ta cũng được, nhưng không được đánh mặt a". Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Tuyết tức giận đến tím mặt, Vân Tú Hoa vội vàng nhắc nhở.

Ba người còn lại cũng vội vàng gật đầu, bọn họ không cho rằng Ninh Đào là đối thủ của Độc Cô Ngạo Tuyết, sáu người bọn họ đã ở cùng nhau từ khi còn nhỏ rồi, rất rõ ràng thực lực của Độc Cô Ngạo Tuyết, ở đây ở trừ tên quái vật Cuồng Long không ai là đối thủ của Độc Cô Ngạo Tuyết cả, không phải chỉ riêng người của Bách Hoa Môn mà tất cả người ở đây cũng cho là vậy, trong đó còn có cả Ninh Đào.

Nghe xong, Hoàng Y Thiền tức giận đến phun máu:" Bốn người các ngươi thật ra theo phe ai".

Không nhìn thấy tên khốn khiếp kia đang đùa giỡn Ngạo Tuyết sao, không thiến hắn là may nắm rồi, thế bốn người này là giở cái bệnh mê trai được nữa, rồi còn không được đánh mặt, cái này xíu nữa làm nàng tức chết.

" Trung lập". Bốn người đồng thanh đáp.

“Dâm tặc, đi chết đi!”

Độc Cô Ngạo Tuyết giơ tay lên trán, vô lực thở dài, nàng triệt để đem bốn kia người sang một bên, không thèm quan tâm, việc này xảy ra không có 90 thì cũng có 100 lần, nàng đã sớm quen thuộc không thể quen thuộc hơn được rồi.

Sau đó, ngẩng đầu nên, nhìn Ninh Đào với ánh mắt nguy hiểm, nàng muốn con hàng này biết đắc tội nữ nhân, đặc biệt là đắc tội một cái lòng dạ hẹp hòi nữ nhân hội có kết cục gì, không đem tên này đánh cho đầu đầy bao, nàng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bách Hoa Kiếm Pháp- Thức Thứ Nhất- Lạc Ảnh.

Độc Cô Ngạo Tuyết hai tay cầm kiếm, giơ nên trước mặt mình, thở một hơi thật sâu, sau đó dấm mạnh một cái nên sàn nhà, mượn lực đẩy thân thể biến mất ngay tại chỗ, chớp mắt cái đã tiếp cận Ninh Đào, một kiếm đâm thẳng.

Một chiêu giống như vừa nãy, nhưng lực đạo cùng tốc độ thì khác một trời một vực, hiển nhiên bây giờ nàng thực sự nghiêm túc.

" Mẹ kiếp, ngay cả Haki Kenbunshoku cũng không bắt được chuyển động của kiếm". Nói xong, Ninh Đào trơ mắt nhìn một kiếm đâm nào người mình, lực đạo mạnh mẽ làm cho cả người Ninh Đào đâm thẳng vào tường cách đó không xa.

Nhìn thấy Ninh Đào bị một chiêu của Nữ Hoàng đánh bay, Hải Nam bọn người cười trên nỗi đau của người khác, nhượng hỗn đản này miệng tiện, đắc tội Nữ Hoàng.

" Đau....đau.....". Ninh Đào từ từ đứng dậy, xé cái áo vứt ra ngoài, lấy tay xoa xoa trước ngực vết đỏ, từ khi tới Cao Trung Bá Vương tới nay đây là lần đầu tiên có người làm bị thương hắn, mặc dù chỉ bị một vết đỏ thôi, cũng làm hắn chấn kinh, phải biết bây giờ thân thể hắn ngay cả đạn bình thường bắn vào cũng không sao, không ngờ lại bị một thanh kiếm gỗ làm bị thương.

Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn Ninh Đào xé áo ra có chút ngựơng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đàn ông cởi trần, nhưng sau đó nhìn thấy thanh kiếm giống cây thánh giá sau lưng Ninh Đào khiếp sợ hét lớn:" Đây....Đây là Ám Dạ Kiếm".