Trái Gura Gura No Mi Tại Đô Thị

Chương 225: Bom Nổ



" Ninh Đào chết đi...... Đại Lực Kim Cang Quyền - Bài Sơn Đảo Hải."".

Triệu Đông gầm lên một tiếng, ánh mắt trở nên điên cuồng, từng tế bào vận động hết công sức, máu huyết sôi sục như đun nấu, đôi mắt đỏ ngầu, cơ bắp bùng nổ khiến thân thể Triệu Đông đã béo còn to hơn một vòng, gân xanh dày đặc xuất hiện trên khắp ngõ ngách…

Sau đó vô số lực lượng từ khắp cơ thể lại hội tụ về cánh tay phải đang thụt về sau lấy đà, đạp mạnh xuống sàn nhà xông thẳng về phía trước, lực đạo mạnh mẽ khiến cho sàn nhà đều bị nứt ra hình màn nhện, dùng tốc độ sánh ngang với viên đạn, thẳng hướng Ninh Đào.

Ninh Đào kẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, thân hình không tránh một né, một quyền đón đỡ.

Đùng......

Hai nắm đấm chạm vào nhau, làm cho không khí nổ vang, phạm vi 5 mét trở nên hoang tàn, một cổ khí lãng không cách nào hình dung sự khủng bố từ hai người tưởng chừng không mấy to lớn ấy gào thét mà ra…quét sạch tứ phương, đem trong đại sảnh cái bàn ghế toàn bộ chấn thành bột mịn.

" Cút cho ta".

Ninh Đào hét to, tay trái giơ nên một đấm vào thẳng mặt Triệu Đông. Lập tức, một đạo nhân ảnh lấy hỏa tiễn tốc độ, từ đánh trúng tâm bắn ra, đụng vào vách tường đại sảnh bên trên.

Oanh!

Vách tường sụp đổ, một mảnh hỗn độn, bóng người bị chôn ở sụp đổ vách tường toái thạch phía dưới, không rõ sống chết.

" Haha, ngu xuẩn, đây mới là sát chiêu thật sự". Lý Hướng Tiền dùng Động Kim Toái Ngọc Chỉ, đâm mạnh vào Huyệt Thái Dương của Ninh Đào…

ĐÙNG…

“Tiểu tử! cho ngươi chế…” Lý Hướng Tiền thấy mình đấm trúng mục tiêu, cười lên sảng khoái.

Chỉ là rất nhanh, giọng điệu đắc ý của hắn im bặc, một chỉ kia đâm trúng thân ảnh Ninh Đào dần dần trong suốt, một giây sau tan biến thành không khí…

" Lão già, ngươi cao hứng cũng hơi sớm a".

Ninh Đào tốc độ đạt đến mức khủng bố, chớp mắt đó đi đến sau lưng Lý Hướng Tiên tay trái tạo thành một cái dựng thẳng đao, trực tiếp đâm xuyện cổ họng Lý Hướng Tiên.

" Ngươi....."

Lý Hướng Tiên hai mặt trợn tròn, ôm chặt lấy cổ, còn đang chảy máu của mình, nói được một chữ, rồi gã bịch xuống mặt đất, cho dù đến chết hắn cũng không thể tin được, mình lại chết dễ dàng như vậy....

Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở không thông của vô số người…

Cảnh tượng vừa diễn ra thật quá mức không chân thật…

“Không được ngăn cản ta, ta phải giết tiểu súc sinh đó!” Đinh Tam hai mắt đỏ như lệ quỷ, nhìn thấy huynh đệ vào sinh ra tử bao nhiêu chết trước mặt mình, hắn làm sao có thể cam tâm? Cơn phẫn nộ khiến hắn sắp mất đi lý trí, điên cuồng công kích Bộ Mãnh đang cản trở.

“Haha, muốn đụng vào Lão đại của ta? ngươi nằm mơ!” Bộ Mãnh lại cười khoái trá uyển chuyển đối kháng với Đinh Tam.

Nói thật ngay cả ba người bọn hắn cũng giật mình, bọn họ mặc dù biết Lão đại nhà mình rất mạnh, nhưng không nghĩ đến lại mạnh đến tình trạng này, dễ dàng giết chết Cấp E Trung Kì Cường Giả, quá mức kinh khủng…

“Đến phiên các ngươi!” Ánh mắt Ninh Đào khóa chặt hai người Triệu Đông, sát khí một lần nữa phóng thích.

"Bạch Cẩu…mau cản chân hắn!”

Lúc này Triệu Đông cũng đã hoảng sợ muốn tè ra quần, thực lực của hắn không mạnh hơn Lý Hướng Tiền bao nhiêu, làm sao lại dám đối chiến với Ninh Đào nữa?

Dưới mệnh lệnh của Triệu Đông, tên Bạch Cẩu có thực lực Cấp F Đỉnh Phong duy nhất ở đây, dẫn theo mấy chục người vừa nãy còn đứng được sau Haoshoku Haki của Ninh Đào lao tới, bao vây lấy Triệu Đông hộ tống chạy trốn…

Vừa rồi, bọn hắn cũng không phải không muốn tham chiến, nhưng thực lực của chín người này quá mạnh, nếu bọn hắn xen vào có khi còn trở thành trở ngại đối với bọn họ, nên mới chỉ đành từ bỏ, đứng im một chỗ, đợi chờ thời cơ.

" Hừ, ngươi tưởng có người bảo vệ, là có thể thoái chết sao".

Ninh Đào nói xong, không cho Triệu Đông cơ hội phản ứng, một cái quyền tung thẳng ra ngoài…

“Đại Bang Chủ, mau chạy trốn!” Bạch Cẩu nghiêm nghị quát, tay cầm đường đao hiên ngang lẫm liệt chặn ngang trước mặt Ninh Đào…

“Dũng cảm lắm, bất quá kiếp sau đừng theo nhầm người!” Ninh Đào cười lạnh, quyền đầu không có dấu hiệu dừng lại, vẫn mạng mẽ xông tới…

" Cuồng Phong Đao Pháp - Thức Thứ Nhất - Cuồng Phong Bão Tố!". Bạch Cẩu nghiêm nghị quát.

Đường đao từ không khí xẹt qua, lăng lệ mà bá đạo, xé rách không khí, ông ông tác hưởng, không khí cũng sinh ra một tia gợn sóng, từ bốn phía khuếch tán ra, uy thế cuồn cuộn lấy cứng đối cứng với Ninh Đào.

Răng rắc…

Cuồng bạo một quyền từ đường đao truyền đến, cánh tay Bạch Cẩu thê thảm gãy ngang, khiến hắn đau đớn đến sắc mặt vặn vẹo…

“ Chạy!” Triệu Đông sắc mặt tái nhợt, dùng hết sức lực chạy về cửa chính muốn đào tẩu…

“Ngu xuẩn!” Ninh Đào cười gằn, cúi người xuống cầm lấy một thanh gỗ, không chút do dự ném mạnh mà lên.

Thanh gỗ xuyên thấu vân tiêu, hướng về Triệu Đông đang chạy trốn đâm đến.

““AAAAAAA Không…”

Triệu Đông hét thảm vang lên, máu tươi chảy ồ ồ từ bùng xuống, tinh thần choáng váng, chỉ biết cầm thật chặt thanh gỗ đâm xuyên bụng mình, không dám rút ra....

“ Đại Bang Chủ mau chạy, để bọn ta liều mạng với hắn!”

Bạch Cẩu dẫn theo mấy chục người cầm đường đao như điên cuồng lao đến Ninh Đào, miệng không quên gào thét.

“Ồ? Lòng trung thành của đám này…” Ninh Đào nhất thời cảm thấy ngoài ý muốn, đám người này quả thật hiếm thấy, trong lúc nhất thời hắn không muốn lấy mạng đối phương…

"Nam nhân này quá mức khủng bố, toàn lực liên thủ thi triển Cuồng Phong Đao Pháp -Thức Thứ Hai - Bạo Phong Rung Chuyển! "

Bạch Cẩu liền lập tức động thủ, vung vẩy trên thân đường đao, khí thế khủng bố, như là đồi núi.

Chỉ thoáng chốc, mấy chục thanh đường đao, như vòi rồng hủy diệt tất cả, lao thẳng đến thân thể gầy gò của Ninh Đào…

Một chân hướng về phía trước, toàn thân tản mát ra ùn ùn kéo đến khí thế, rõ ràng còn không có xuất thủ, toàn bộ thiên địa tựa hồ cũng yên lặng lại.

Chỉ gặp Ninh Đào hai tay ôm chùy, nâng lên đỉnh đầu làm ra tư thái sẳn sàng bổ xuống, quát lớn:

" Hừ, cút hết cho ta".

Mắt thấy mấy chục thanh đường đao từ bốn phương tám hướng chém đến, Ninh Đào gào to, hai tay thành chùy từ trên trời giáng xuống, cấp tốc vô cùng, cương liệt dị thường, không khí nổ tung, căn phòng rung động.

Cái này cỗ cuồng bạo, như là bạo chùy lực lượng đập tới, đánh đâu thắng đó.

Phanh phanh phanh!!!

Trong nháy mắt, mặc kệ là cái gì....đều không thể tại một chùy này phía dưới tới, toàn diện đều nghiền thành vỡ nát, liền không khí đều xé rách, cỗ lực lượng này liền là cường hoành như vậy bá đạo.

Bốn phía đường đao nháy mắt vỡ nát chia năm xẻ bẩy, thân hình bay ngược ra ngoài, liên tục thổ huyết, thê thảm đến cực điểm…

“Soru!”

Ninh Đào xuất hiện trước mặt hắn, lạnh nhạt nhìn xuống Bạch Cẩu cùng mấy chục người, thản nhiên nói ra:

“Nhìn vào mắt ta!”

Theo bản năng, Bạch Cẩu cùng mấy chục người chợt nhìn vào hai mắt đó…

" Các ngươi phải thả lỏng, chậm rãi thanh tĩnh lại, ngươi tâm tình bây giờ hẳn là rất bình tĩnh, phi thường phi thường bình tĩnh, thật giống như bình tĩnh mặt hồ như thế, không có một chút nào sóng lớn."

Ninh Đào nhìn Bạch Cẩu cùng mấy chục người, ánh mắt có loại không nói rõ được cũng không tả rõ được ý vị, lời nói của hắn mang theo một loại không nói rõ được cũng không tả rõ được từ tính, không khí tạo nên dị dạng chấn động.

Trong khoảnh khắc đó, cơ thể Bạch Cẩu cùng mấy chục người run lên bần bật, ánh mắt trở nên mê mang không chút tiêu cự…

" Nhớ kỹ, hiện tại các ngươi là thành viên của Hắc Giáo Đình, là huynh đệ của Ninh Đào ta". Ninh Đào ung dung nói, âm thanh như ẩn chứa ma lực khác thường…

Ánh mắt của mấy chục người khác thì không có phản ứng gì, nhưng chỉ riêng Bạch Cẩu dãy dụa, hiển nhiên đứng trước quyết định khó khăn này, linh hồn bọn hắn phản ứng tương đối kịch liệt…

“Hừ…” Ninh Đào hừ một tiếng, không khí xung quanh Bạch Cẩu không ngừng run lên…

“Vâng, ta là thành viên của Hắc Giáo Đình, là huynh đệ của Ninh Đào!” Bạch Cẩu rốt cuộc không phản ứng nữa.

" Tốt, hiện tại các ngươi mau tránh sang một bên!” Ninh Đào không mấy bận tâm nói.

Tình cảnh này người ngoài nhìn vào tưởng như Ninh Đào vừa nói gì đó uy hiếp tính mạng của Bạch Cẩu, sau đó thu phục Bạch Cẩu làm thuộc hạ mà thôi, chẳng ai nghĩ đến Thôi Miên nào cả…

Thôi Miên rất quỷ dị, được thi triển thông qua ánh mắt, hoặc một dụng cụ nào đó…nếu không cẩn thận quan sát cũng rất khó phát hiện manh mối bên trong nó.

Ninh Đào một lần nữa hướng ánh mắt về Triệu Đông đang gắng gượng chạy trốn, tha mạng cho Bạch Cẩu vì thưởng thức lòng trung thành của tên này mà thôi......

Nhưng đối với Triệu Đông, không có lý do tha mạng được.

Chân đạp Soru, hóa thành vô số tàn ảnh đuổi theo Triệu Đông…

“Ta liều mạng với ngươi!”

Biết không thể thoát khỏi Ninh Đào, Triệu Đông oán độc gào thét, ánh mắt đỏ ngầu muốn xung huyết, nhặt một thanh đường đao dưới đất…

" Cuồng Phong Đao Pháp - Thức Thứ Ba - Cuồng Phong Gào Thét!" Triệu Đông cắn răng, cố nhịn được ở phần bụng, nâng lên đường đao không trung, hướng về Ninh Đào trảm mạnh…

Một đao kia sử xuất, so trước đó Bạch Cẩu trước đó sử dụng Cuồng Phong Đao Pháp mạnh hơn mấy lần không ngừng, thế không thể đỡ lao đến Ninh Đào…

“Chết!”

Chỉ thấy Ninh Đào hít sâu một hơi, hai chân cất bước tách ra, hai cái chân giống như là cắm rễ trên mặt đất, không gì phá nổi.

Chân là sức mạnh cội nguồn, nếu như gót chân đứng không vững, dù cho có lớn hơn nữa sức mạnh cũng khó có thể phát huy ra.

Mạnh mẽ lực đạo từ lòng bàn chân phát ra, tại bắp chân tiến hành áp súc sau đó thông qua eo vượt lần nữa tăng phúc, sau đó cột sống của hắn hơi hơi uốn lượn, giống như là một tấm súc đủ lực cường cung, lực đạo kinh từ toàn thân truyền đến cánh tay phía trên, liên tiếp quán thông, cả người sức mạnh vào lúc này hóa thành một thể.

Bịch một tiếng, cơ thể của Ninh Đào giống như cường cung chi dây cung đột nhiên kéo căng, mà nắm đấm của hắn chính là cái kia treo ở trên cung súc thế đãi phát tiễn, giống như một đạo cơ thể bắn mạnh mà ra.

Ầm ầm

Trong chốc lát, nắm đấm giống như lưu tinh nện, mang theo hủy diệt tính khí tức, hung hăng đánh trúng Triệu Đông thân thể.

“A! Ninh Đào… ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”!” Triệu Đông kêu thảm một tiếng, cả người thật giống như một khối vải rách giống bị nện trên mặt đất, trong tay đường đao càng là trong nháy mắt bị oanh thành một khối sắt vụn, tứ phân ngũ liệt.

Phanh phanh phanh!!!

Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái cự đại bùn đất hố sâu, đường kính hai ba mét, bùn đất vẩy ra, Triệu Đông cả người hắn nằm tại hố sâu phía trên, cả lồng ngực cũng bị đâm xuyên, chết không thể chết lại.

"Ngươi là người ta cũng không sợ, huống chi là biến thành quỷ!” Bỏ lại một câu, Ninh Đào ngửa đầu quan sát tình hình toàn bộ chiến trường…

“AAAAAA, Tiểu súc sinh, ta phải đem ngươi nghiền thành muôn mảnh!” Triệu Minh thê lương gào thét, âm thanh như dã thú lâm vào đường cùng…

Tận mắt thấy đại ca của mình chết đi, hắn không còn bất kỳ tri giác nào, phẫn nộ và hận thù đã bao trùm lý trí…

“Thân ngươi còn lo chưa xong?” Mặt Sẹo thản nhiên nói, Vô Ảnh Cước tầng tầng lớp lớp đã đem một cánh tay của Triệu Đông nổ tung thành từng mảnh, không chút lưu tình…

Tại chiến tuyến khác, Triệu Tín bị Bát Quái Chưởng của Bộ Mãnh, các vết thương không ngừng xuất hiện, ánh mắt hắn dần dần xuất hiện một tia điên cuồng…

“Là các ngươi ép ta!” Triệu Tín biết số mình đã tận, ngửa đầu lên trời gầm thét…

Hắn lấy ra một cái công tác từ xa, trong ánh mắt hãi nhiên của mọi người không chút do dự đè xuống cái nút.

" Mau chạy". Ninh Đào hét lớn, quả quyết chạy về hướng cửa sổ nhảy xuống.

Nghe vậy, đám người cũng nhanh chóng tỉnh hồn lại, theo Ninh Đào liều mạng chạy về hướng cửa sổ.

Ầm ầm

Nhất thời, chôn ở Tầng 16 Biển Hồng Lâu thuốc nổ lập tức nổ tung đứng lên, sinh ra một cái cự đại hắc sắc mây hình nấm, xua tan màu trắng vân vụ, toàn bộ Tầng 16 đều ở cái này nháy mắt bị tạc bay, hôi phi yên diệt.

Vụ nổ động tĩnh quá lớn, lập tức kinh động những người ở dưới, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tầng 16 ngập tràn lửa, triệt để trở thành phế tích, không khỏi hoảng sợ hét lớn.....

" Cmn, trên đấy đã xảy ra chuyện gì, sao tư nhiên bị nổ tung".

" Chịu, nhưng đấy hình như là Tầng 16, không phải là tầng tổ chức bữa tiệc, Lão đại cùng đám người Long Ca hình như đang ở trên đấy hay sao".

" Bọn mày nói cái đéo gì tao cũng không hiểu, tao chỉ biết việc này Ngũ Hổ Bang cùng Hoa Nam Bang không thoát khỏi liên quan, nếu Lão đại xảy ra việc gì, ta bắt bọn hắn trả giá".

" Mẹ kiếp, mày nói rất đúng, ta dù liều cái mạng này, ta cũng bắt đám khốn khiếp kia đền mạng".

" Mau nhìn, có người đang nhảy xuống".

Khi bọn hắn đang nghị luận sôi nổi vụ nổ vừa xảy ra, đa số Hắc Giáo Đình thành viên nhìn người Ngũ Hổ Bang cùng Hoa Nam Bang ánh mắt không hảo hữu, rõ ràng vụ nổ này là do bọn hắn gây ra. Mà một bên Ngũ Hổ Bang cùng Hoa Nam Bang thành viên cũng mặt đầy hoang mang, bọn hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng đám người Triệu Đông cùng Lý Hướng Tiền cũng không có nói về truyện có bom cho bọn hắn.

Làm bầu không khí trở nên căng thẳng, chuẩn bị cuộc chiến đấm máu lại xảy ra, thì chợt nghe thấy có người nhảy xuống, đám người hết sức kinh ngạc, vụ nổ xảy ra ở Tầng 16 a, nhảy từ trên đấy xuống, không muốn sống nữa sao, từ độ cao đấy cho dù Cấp D Cường Giả cũng không sống nổi a.

Mà đang ngồi trên xe cảnh sát đến Hồng Biển Lâu, Bạch Phù Dung cũng nghe thấy tiếng nổ, sắc mắt không khỏi thay đổi, đối với bên cạnh đang lái xe Ngưu Vĩ Bình hét lớn:" Tăng hết tốc độ, nhanh chạy đến Hồng Biển Lâu sớm nhất có thể".

........

" Đám người trong Hắc Đạo vẫn điên cuồng như thế a".

Trên đỉnh một toà nhà cách đó không xa, năm thân ảnh đứng chung một chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú trận đại chiến bên dưới…

Người vừa lên tiếng là một nam tử khoảng tầm 30 tuổi, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mặc một thân đồ vest màu đen, với quả đầu Undercut, chình là người phụ trách Long Tổ ở Ninh Hải Thành Phố, Thiên Diệp Đao.

Nam tử quay đầu nhìn thuộc hạ, rồi nói tiếp:

" Thạch Khải, đoạn video vừa rồi được đăng lên mạng đã xóa hết chưa".

Một thanh niên khoảng chừng 26-27 tuổi, có một vết sẹo trên mặt, toàn thân tản ra cuồng bào khí tức, tiến lên một bước, cung kính nói:

" Đã xóa hết tất cả video liên quan,...nhưng ta có một việc không hiểu, chúng ta bây giờ không phải có nhiệm vụ chính là đi tìm tên Huyết Tộc dám lén lút xâm nhập vào Trung Quốc sao, bây giờ lại phải chùi đít thay đám người Hắc Đạo đó".

Ba người gật đầu tán thành, nàng cũng đang truy tìm tin tức về Huyết Tộc lẩn trốn trong Ninh Hải Thành Phố, đột ngột bị Thiên Diệp Đao gọi đến, tưởng có chuyện gì quan trọng…

" Các ngươi tưởng ta muốn suốt ngày phải đi chùi đít cho đám này sao, nhưng cấp trên có lệnh, ta cũng không thể làm khác được".

Thiên Diệp Dao cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng đường đường là một người phụ trách cả một thành phố, mặc dù địa vị trong Long Tổ cũng không quá cao, nhưng cũng không quá thấp, nếu không phải lệnh cấp trên, hắn cũng trả muốn đi làm cái chuyện này đâu....

Đúng lúc này, tòa nhà Hồng Biển Lâu, nơi xảy ra căn nguyên của cuộc đại chiến khốc liệt này, tầng cao nhất đột nhiên phát nổ, Thiên Diệp Dao sắc mặt hết sức khó coi, hét lớn:

" Đám này triệt để điên rồi, ngay cả bom cũng dám dùng tới, bọn chúng không biết hậu quả của việc này sao....."