Trái Tim Anh Mãi Mãi Thuộc Về Em

Chương 15: Đăng ký kết hôn



Vài ngày sau, Đào Duy Đăng trở về nhà của bố mẹ mình. Còn Đào Tự Luân thì bị hắn xích lại, nhốt trong phòng. Bây giờ cậu không thể bỏ trốn được đâu. Duy Đăng đã nhét một vài thứ đồ thú vị vào hậu huyệt của Tự Luân rồi. Bây giờ cậu đang quằn quại trên giường, nước mắt không ngừng rơi, rên rỉ trong căn phòng đó.

Ở nhà của bố mẹ Đào Duy Đăng, hắn bước vào trong. Lúc này mẹ của hắn đã đi mua đồ ăn rồi, chỉ còn mỗi bố hắn ở nhà thôi. Nhà của bố mẹ hắn cũng chỉ là một căn nhà nhỏ, hai tầng thôi. Bên trong có đầy đủ tiện nghi như phòng khách, nhà bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh. Trên lầu là phòng của bố mẹ hắn và phòng của hắn và Tự Luân. Nhưng do không ở nhà nhiều nên phòng của hắn với cậu bị bỏ hoang rồi. Trong mỗi căn phòng ngủ đều có một cái nhà tắm riêng nữa. Vì nhà cũng không rộng nên không cần thuê người hầu nhiều làm gì. Bố mẹ Duy Đăng chỉ thuê một bác người làm để giúp mẹ hắn nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa này kia thôi. Tiền thuê cũng không rẻ.

"Về đây làm gì?" Bố của Đào Duy Đăng lên tiếng hỏi hắn. Bố hắn đang ngồi trên sô pha. Tay ông cầm một tờ báo và đọc, tay còn lại cầm tách cà phê, uống một ngụm cà phê, mắt không hề liếc nhìn Duy Đăng dù chỉ một cái.

Duy Đăng ngồi xuống ghế, hỏi bố hắn là mẹ hắn đâu. Bố hắn chỉ nói rằng mẹ đi mua đồ rồi thôi. Bố hắn hỏi hắn về đây có chuyện gì. Hắn chỉ bảo rằng đợi mẹ về rồi sẽ nói chuyện. Trong lúc chờ, Duy Đăng lấy điện thoại, kiểm tra Tự Luân ở trong phòng thông qua camera. Tất nhiên là hắn sẽ tắt âm thanh để bố hắn không nghe thấy rồi. Khi thấy Tự Luân vẫn đang ở trong phòng đau khổ với những thứ đồ chơi của Duy Đăng thì hắn rất hài lòng mà tắt điện thoại.

Một lúc sau, mẹ của Đào Duy Đăng bước vào nhà. Nhìn thấy hắn liền hỏi thăm hắn. Hắn cũng bảo mẹ ngồi xuống ghế để nói chuyện. Nghe thấy vậy, mẹ của Duy Đăng cũng gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh bố hắn. Bố của hắn đặt tờ báo xuống bàn, nghiêm túc chờ hắn phát biểu ý kiến.

"Hôm nay con về nhà là muốn nói chuyện quan trọng. Con muốn cưới Đào Tự Luân." Duy Đăng nghiêm túc nhìn bố mẹ của mình.

Nghe Đào Duy Đăng nói, bố mẹ của hắn quay qua nhìn nhau một cái rồi quay lại nhìn hắn, hỏi hắn yêu Tự Luân sao. Hắn không do dự gì mà gật đầu ngay lập tức. Thấy thế, bố mẹ hắn suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Thật ra hai người họ đã có ý định cho Đào Duy Đăng với Đào Tự Luân cưới nhau từ khi hai người còn nhỏ rồi. Vốn bố mẹ hắn nhận nuôi cậu là vì mục đích này. Nhưng khi nghe nói cậu thích người nào đó, bố mẹ hắn cũng đành im lặng, không nhắc tới chuyện này nữa. Lúc đầu hai người họ cũng sợ Duy Đăng không chịu nên cũng không nhắc tới chuyện này. Nếu Duy Đăng đã muốn cưới Tự Luân rồi thì làm sao hai người họ từ chối được chứ.

"Nếu được thì hai đứa đi đăng ký kết hôn trước đi. Còn về lễ cưới thì sẽ tổ chức sau. Được không?" Mẹ của Duy Đăng lên tiếng hỏi ý của hắn.

"Được. Con sẽ đưa em ấy đi đăng ký kết hôn trong hôm nay." Duy Đăng nói với bố mẹ hắn.

Duy Đăng ở lại nói chuyện với bố mẹ mình một lúc rồi đứng dậy, xin phép bố mẹ đi về nhà. Bố mẹ hắn cũng không tiếc nuối gì, đuổi thẳng thằng con trai đi luôn.

Duy Đăng rời khỏi nhà bố mẹ, trở về nhà của mình. Bước vào căn phòng, hắn nghe thấy những âm thanh rên rỉ của Tự Luân liền mỉm cười, đóng cửa lại rồi tiến tới chỗ cậu. Duy Đăng đưa tay rút cái thứ trong hậu huyệt của Tự Luân ra, ôm cậu vào lòng.

"Hức... Duy Đăng... Xin anh, đừng... Đừng làm thế nữa...! Thả, thả em ra...!" Tự Luân khóc lóc, nắm lấy tay hắn, cầu xin hăn. Nhưng hắn lại chẳng quan tâm đến lời cậu nói, lấy chìa khóa mở khóa dây xích cho cậu.

"Tự Luân, bây giờ anh sẽ đưa em đi đăng ký kết hôn nhé. Xong rồi anh sẽ đưa em đi mua nhẫn đôi. Chúng ta sẽ trở thành bạn đời của nhau." Duy Đăng mỉm cười nhìn Tự Luân. Nụ cười đó của hắn khiến cậu sợ hãi, lắc đầu liên tục.

"Không, không muốn...! Duy Đăng, em không muốn cưới anh...!!!"

"Em nói cái gì cơ?" Nghe câu nói của Tự Luân, Duy Đăng nhíu mày, tay hắn bỗng lướt nhẹ trên người cậu, dừng lại ở vị trí hạt đậu đỏ bên ngực phải của cậu.

"Hức...! Đừng mà...! Em không muốn...!" Tự Luân run rẩy, đẩy Duy Đăng ra khỏi người mình.

Duy Đăng ôm chặt lấy Tự Luân, tay hắn véo mạnh hạt đậu đỏ trên ngực phải của cậu khiến cậu giật bắn, nắm lấy tay hắn gỡ ra khỏi hạt đậu trên ngực mình.

"Ah... Hức...! Đừng...!"

"Có đi đăng ký kết hôn không?" Đào Duy Đăng bỗng nhiên thay đổi giọng nói thành một giọng hết sức lạnh lùng khiến cậu sợ hãi.

Tự Luân không nói gì nữa, sợ hãi gật đầu, nhỏ giọng nói "Có". Nghe cậu nói, Duy Đăng mỉm cười hài lòng, giọng nói của hắn trở nên ngọt ngào hơn, dịu dàng hơn. Hắn bế cậu lên, mang vào nhà tắm rồi vệ sinh cá nhân cho cậu, thay đồ cho cậu.