Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 130: Tuần trăng mật



Sau đám cưới hai người lại đi hưởng tuần trăng mật. Vốn dĩ Nhất Thiên muốn đưa Tinh Tuyết đến Pháp nhưng Tinh Tuyết vì muốn có thể vừa đi chơi vừa được thăm Kaylin nên đã nói qua Mỹ. Nhất Thiên thì đương nhiên không từ chối cô được rồi.

Điểm xuất phát đến đó vẫn vô cùng bình thường. Mọi thứ đều mang lại cảm giác hoàn hảo.

Nhất Thiên còn thuê nhà cạnh nhà Zane và cả Austin để Tinh Tuyết có thể tiện gặp Kaylin hơn.

...

Buổi đêm đầu tiên là đêm có lẽ đáng nhớ nhất trong những lần quan hệ của hai người.

Trong lúc đang đến đà phát triển, Tinh Tuyết và cả Nhất Thiên đều đặt đến khoái cảm dâng chào thì ĐOÀNG...

Một tiếng nổ lớn làm cho cả hai giật mình. Tinh Tuyết luống cuống bắt Nhất Thiên dừng lại ngay. Nhất Thiên không chịu mà lại đè cô xuống làm tiếp.

- Thiên... đừng. - Tinh Tuyết né tránh mà đẩy anh ra.

- Hừ.

Nhất Thiên dù rất muốn mặc kệ nhưng thấy Tinh Tuyết từ chối nên anh cũng đành thôi. Hai người đi dậy mặc lại quần áo rồi ra ngoài xem có chuyện gì.

Bên ngoài chỉ có mỗi Austin đang ở đó. Vẻ mặt anh còn đắc ý khi thấy hai người đi ra. Nhất Thiên nhìn là biết ngay anh ta hết chuyện nên lại bày trò.

- Mẹ kiếp, anh hết chuyện để làm rồi à? - Nhất Thiên đi đến gần muốn đánh Austin.

Nhưng Austin cũng ngay chóng tránh khỏi nắm đấm của anh.

Tinh Tuyết cũng lại gần nhíu mày nhìn Austin. Lần này đến cô còn chẳng chấp nhận được việc làm của Austin chứ đừng nói đến Nhất Thiên.

- Aiz, làm phiền hai người rồi sao? Chậc, tôi chỉ đang thử nghiệm tí thôi. Đấy là hai người tự ra thôi, tôi không có bắt ép. - Austin vẫn tỏ ra không có việc gì còn nhún vai nhìn hai người kia.

- Tinh Nhi, em tránh ra đi. Hôm nay anh phải đánh chết cái tên này. - Nhất Thiên đi đến kéo Tinh Tuyết dịch ra mà nói.

- Ấy đừng. Ai bảo nữ thần của tôi đang giận tôi, chán quá nên đành phải kiến hai người để chơi thôi.

Nhất Thiên với Tinh Tuyết đúng là cạn lời với Austin. Lớn rồi mà cứ như đứa trẻ con vậy. Bảo sao Y Giang mãi không chịu chấp nhận anh.

- Cúi xuống!

Đột nhiên Nhất Thiên gằn giọng nói.

Một viên đạn của súng bắn tỉa vụt tới sượt qua mặt Austin. Cũng may là còn né được.

Anh kéo Tinh Tuyết đi ra phía sau tường để tránh đạn tới. Austin cũng nhanh chóng tìm nơi chú ẩn.

Cũng vừa hay Zane cũng đi ra. Anh chỉ đưa mắt để chỉ thị cho thuộc hạ của mình. Sau đó thì là những tia lửa lóe lên.

Tiếng nã đạn cứ liên tiếp... Tinh Tuyết cảm thấy ù cả tai. Cô đưa tay bịt lấy tai nhắm tịt mắt lại. Nhất Thiên cũng ôm chọn lấy Tinh Tuyết để che chắn cho cô.

Nhưng chỉ với mười lăm phút thì lại yên tĩnh đến đáng sợ. Mấy người ở đó vẫn mặt lạnh như không có chuyện gì. Giống như ngày đêm đều đã quen với việc này rồi vậy.

Tinh Tuyết cũng hết hồn một phen. Chỉ là một đêm ở đây cũng không ngủ ngon nổi. Thế mà Kaylin lại phải chịu đựng trong suốt bao năm dài đằng đẵng. Đúng thật là đáng nể!

...

Mấy ngày sau cũng chẳng thấm khá là bao. Biết rằng ở Mỹ, người dân được phép sử dụng súng. Nhưng không nghĩ cứ nơi nào hai người đến thăm quan đều có cuộc đụng độ mà phải dùng đến súng đạn.

Tinh Tuyết than lên than xuống với Nhất Thiên. Biết thế cô chỉ chọn qua Mỹ hai ba ngày rồi mấy ngày còn lại thì đến những khu đẹp hơn mà chơi. Nhưng bây giờ đã ở đây rồi nên đành chấp nhận.

...

Hiếm lắm thì mới có hôm gặp được Kaylin, nhưng cũng chẳng được lâu. Tinh Tuyết cũng chỉ biết chấp nhận sự thật này thôi chứ cô cũng chào thua Zane.

Được hôm cuối ở Mỹ thì bình yên đến đáng nghi ngờ. Nhưng Nhất Thiên lại nói với cô là đưa cô đi leo núi. Tinh Tuyết đương nhiên rất thích mà đồng ý ngay.

Cô còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để cho hai người. Những ngày tháng ở cùng Kaylin, con bé đã dạy cô nấu rất nhiều món. Phải công nhận một điều Kaylin nấu ăn cực kì tốt. Có thể làm đầu bếp cũng được. Nhưng mấy ai biết được rằng cô đã phải nấu ăn từ bé và cũng nhờ lần đi chợ thì mới gặp được Zane.

Hai người đi leo núi cũng chỉ là lấy lệ, chứ núi đều là nhân tạo. Có đường, bậc thềm đi sẵn lên nơi ngắm thành phố.

Lên trên đỉnh núi thì cũng là lú trời bất đầu ngả tối. Mặt trời lúc này tròn giống như lòng đỏ trứng mà tròn trịa còn đỏ rựa. Bầu trời cực kì tuyệt sắc.

Tinh Tuyết vui vẻ mà trải thảm để cho hai người ngồi.

- Lại đây ăn đi. - Tinh Tuyết đưa miếng bánh sandwich cho Nhất Thiên.

Anh cũng vui vẻ mà ngồi xuống để ăn.

Hai người ngồi ngắm bầu trời bắt đầu về tối. Lúc này cũng đã hiện lên những vì sao. Tinh Tuyết ngắm bầu trời chán rồi chợt quay ra hỏi Nhất Thiên:

- Anh này.

- Hửm?

- Bây giờ em hỏi anh ba câu, chỉ ba câu thôi. Nhưng anh phải trả lời thật với lòng mình đấy nhé.

- Hỏi nghìn câu thì anh cũng trả lời được. - Nhất Thiên sát lại gần Tinh Tuyết véo má cô mà nói.

- Tại sao lúc trước nói không thích em?

- Tại tai khi đó có vấn đề.

- Còn nói em không xứng ở bên anh.

- Khi đó mắt bị mù.

- Vậy còn bây giờ?

- Cả cái mạng này đều cho em định đoạt!

Lời nói của Nhất Thiên khiến Tinh Tuyết không cần hỏi thêm câu thứ ba. Khi anh nói vậy, cô cần gì phải hỏi anh có yêu cô hay không nữa chứ. Tất cả mọi điều tốt đẹp anh đã dành hết cho cô rồi.

- Có thật không đó? Anh nói suông thì ai tin. - Tinh Tuyết vẫn muốn thử lòng Nhất Thiên.

- Vậy bây giờ em muốn anh làm gì thì anh làm chuyện đó. Như vậy chưa đủ để chứng minh à?

- Vậy anh nhảy xuống núi đi, từ đây. Em sẽ tin.

Nghe Tinh Tuyết nói vậy Nhất Thiên không ngần ngại mà đứng dậy. Anh còn đi thêm vài bậc thềm nữa rồi đứng trên cao nhìn xuống. Tinh Tuyết thấy vậy liền chạy đến kéo anh đi xuống. Cô chỉ trêu anh thôi mà, đâu nhất thiết phải chứng minh bằng cách này.

- Em, đùa thôi. Anh đừng tưởng thật đấy nhé?

- Vậy em nghĩ anh nghe theo lời này của em mà nhảy xuống thật à? - Nhất Thiên cốc nhẹ đầu Tinh Tuyết cười.

- Vậy anh đứng đây làm gì?

- Để thấy em nhỏ bé ra sao thôi.

Nhất Thiên cũng trêu đùa lại Tinh Tuyết. Cô cũng chịu thua với lí lẽ của Nhất Thiên.

Hai người ở đó thêm một lúc nữa rồi mới đi về. Lúc trở xuống Nhất Thiên còn cõng Tinh Tuyết vì cô mỏi. Cứ như vậy, nhìn hai người vui vẻ vừa đi mà vừa cười nói với nhau rất vui.