Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 132: Ngoại truyện 2. Không đẻ con gái đời không nể



Vì vết thương cũ nên Tinh Tuyết cùng với gia đình quyết định đẻ mổ. Hai bên đều xem ngày giờ cho chính xác để chọn ngày giờ chuẩn xác cho đẹp.

Ngày đi đẻ mổ...

Mọi người ngồi bên ngoài chờ đợi tin tức của cả hai mẹ con Tinh Tuyết. Nhất Thiên đứng ngồi không yên cứ ngó vào trong đó suốt.

Đợi khá lâu thì y tá mới đi ra thông báo cho mọi người.

Ai nấy nghe xong đều vui mừng vì ca mổ diễn ra thuận lợi.

...

Những ngày tháng sau đó thì căn biệt thự rộng lớn của Nhất Thiên tràn ngập tiếng cười của trẻ thơ.

Vì sợ Tinh Tuyết lo cho con mệt mỏi nên Nhất Thiên luôn bế con giúp cô. Hơn nữa sợ cô bị đau ở vết thương nổ đẻ nên anh cũng không để cho cô làm việc gì.

...

5 năm sau.

Công ty hiện tại bây giờ Nhất Thiên đã lên làm Chủ tịch. Công việc cũng bận rộn hơn trước.

Tinh Tuyết ở nhà còn vừa mới đi vệ sinh ra ngoài liền không thấy con gái của mình đâu. Rõ ràng đã dặn cô ngồi chơi với gấu bông ở đây thôi vậy mà biến mất đi đâu. Tinh Tuyết hớt hải đi tìm xung quanh nhà nhưng vẫn không thấy đâu.

Cô chạy sang nhà hàng xóm hỏi xem có đứa con gái nghịch ngợm của cô bên đó không nhưng họ đều nói không nhìn thấy con bé.

Sợ quá nên cô liền rút điện thoại gọi ngay cho chồng mình.

- Thiên, em sợ quá... Linh Nhi, con bé... em không thấy đâu nữa. - Tinh Tuyết ấp úng nói với Nhất Thiên.

- Đợi anh chút. - Nhất Thiên nói vọng trong loa ra.

Ngồi ở nhà, Tinh Tuyết lo sốt vó gọi cho mọi người để tìm con bé.

Thấy Nhất Thiên quay về Tinh Tuyết liền lo lắng chạy đến nắm lấy tay anh:

- Thiên, con của em... anh mau tìm con bé đi.

- Được, anh tìm ngay. Đừng khóc, con bé chắc lại chạy lung tung thôi. - Nhất Thiên an ủi vợ mình.

Anh cũng nhanh chóng huy động lực lượng để tìm con gái mình.

Ai mà biết được cô bé tinh nghịch đó đang ở nhà Kaylin.

Còn đang ngồi vắt vẻo mà nói chuyện với cô và đứa con trai của cô.

- Dì An thật xinh quá. Tại sao con ngắm mãi không chán vậy ạ? - Giọng nói ngọt ngào của cô bé Dương Linh Nhi cất lên.

Kaylin chỉ biết mỉm cười xoa đầu cô bé.

- Em đi vậy đã bảo cho dì Tuyết một tiếng chưa đó? - Cậu bé trai cũng nghiêm mặt mà nói.

- Tại mẹ bận việc nên em không xin được thôi.

- Đừng có mà lí do, anh sẽ bảo dì về việc này.

- Oa, dì An, anh Dom lại bắt nạt con. - Linh Nhi lon ton chạy đến ôm lấy Kaylin để phô cô.

Kaylin biết tính con bé tinh nghịch còn không chịu ngồi yên một chỗ. Nhưng nếu cứ đi mà không xin phép người lớn thì sẽ rất nhiều chuyện xảy ra. Mặc dù cô bé nhờ tài xế riêng của nhà đưa đến nhưng vẫn rất nguy hiểm.

Bế Linh Nhi ngồi trong lòng mình, Kaylin xoa đầu cô bé mà nói:

- Linh Nhi không nói cho mẹ biết trước là mẹ sẽ buồn lắm đó. Linh Nhi muốn mẹ mình buồn không?

Giọng nói nhẹ nhàng còn không mang chút nào gọi là bắt bẻ Linh Nhi.

- Không, Nhi không muốn mẹ Tuyết buồn đâu.

- Vậy lần sau Linh Nhi đi đâu phải bảo mẹ biết trước nhớ chưa? Nếu không mẹ con sẽ nghĩ con đi lạc này, sẽ sợ mà khóc vì lo cho con đó.

- Dạ, Nhi nhớ rồi ạ.

Linh Nhi vui vẻ mà cười tươi. Cô bé đáng yêu hai má còn phúng phính trắng búng ra sữa. Chân tay cũng mập mạp khiến người ta đều thích ôm.

- Dì An, dì cúi xuống Nhi bảo này.

- À.

Kaylin nghe vậy liền cúi xuống theo lời cô bé. Còn chưa hiểu gì thì đôi môi chúm chím của cô bé đã áp lên má cô.

Nhưng còn chưa được lâu thì cô bé liền bị túm cổ áo đặt ra ghế ngồi cùng cậu bé trai.

Linh Nhi còn định kêu lên thì nhìn thấy Zane. Cô bé mếu máo nhìn Kaylin.

- Còn dám tùy tiện hôn vợ của ta thì đừng trách.

Giọng nói của Zane nghiêm nghị mà không hề kiêng nể trẻ con.

Kaylin cũng đến chịu với chồng mình. Cô vẫn mỉm cười nhìn Linh Nhi.

- Linh Nhi ngoan, đợi dì gọi cho mẹ của con nhé.

Nhưng còn chưa gọi được thì bị anh chồng to xác của cô đè áp xuống thân ghế để hôn.1

Linh Nhi nhìn thấy hai người lớn hôn nhau liền cười tủm tỉm.

- Thật giống mẹ và ba của Nhi. - Cô bé còn vỗ tay để nói.

Kaylin đỏ mặt. Trước mắt trẻ con anh cũng không tha cho cô.

Đợi sau đó anh buông cô ra rồi mới có thể gọi cho Tinh Tuyết.

Vài phút sau Tinh Tuyết và Nhất Thiên cũng đến đó.

Nhìn đôi mắt Tinh Tuyết sưng húp cả lên. Cô chạy vào mà ôm lấy Linh Nhi khóc nấc lên. Cô bé thấy mẹ mình khóc mà cũng khóc theo.

Nhất Thiên thấy thế cũng chẳng biết làm sao. Cả hai mẹ con cô làm anh chưa bao giờ hết lo.

- Chú Thiên, cô Tuyết. - Dominic đứng dậy chào hai người rồi đi vào cầu thang máy mà lên phòng.

Ở dưới...

Sau một thôi một hồi thì Tinh Tuyết mới bắt đầu dạy dỗ cô con gái của mình. Nếu không răn đe hẳn hoi thì con bé sẽ còn làm nhiều chuyện khác. Cô thì không kiểm soát hết nổi.

Linh Nhi cũng chỉ biết ngồi nghe mẹ mình nói một trận. Nói xong cô bé lại chạy ra chỗ Nhất Thiên ngồi trong lòng anh. Giống như những lời mẹ cô vừa nói đều đổ sông đổ biển hết vậy.

Đúng thật là... Ai nói đẻ con gái sẽ không đau đầu bằng con trai chứ? Tinh Tuyết còn thấy con gái mình còn nghịch gấp đôi đứa con trai bình thường. Có thể nhìn thấy như Dominic, thằng bé chẳng bao giờ phải để cho Kaylin phải nhắc nhở lời nào. Còn cô thì cả ngày kể không hết những trò nghịch giặc của đứa con gái của cô.