Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 71: Dậy rồi sao?



Thiên Minh dậy từ rất sớm chỉ để ngắm người con gái của riêng mình. Nhìn Hạ Vy ngoan ngoãn ngủ say trong lòng, anh liền nhớ tới biểu cảm của cô mỗi lúc hai người bọn họ ân ái, bất giác ở nơi nào đó “xảy ra phản ứng”. Cả đêm hôm qua anh “hành hạ” cô như vậy là đủ rồi, nếu làm thêm e rằng Hạ Vy sẽ không thể dậy nổi. Thiên Minh đành cố nén hoả dục trong lòng, từ từ vén lớp chăn mỏng, rời giường để bước vào nhà tắm.

Hạ Vy tỉnh lại đã là hơn năm giờ sáng. Trò chơi xếp chồng này quả thực tiêu tốn của cô rất nhiều năng lượng. Rõ ràng người vận động nhiều hơn luôn là Thiên Minh mà mỗi lần như vậy cô cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tới lúc mở được mắt ra đã là sáng ngày hôm sau.

Lúc này, Hạ Vy thấy có mùi thơm của đồ ăn phát ra từ phòng bếp. Cô vừa định rời giường thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Thiên Minh mỉm cười:

“Dậy rồi sao?”

Hạ Vy thở phào nhẹ nhõm khi bản thân vẫn còn cuộn tròn trong chăn. Cho dù đã cùng anh làm qua bao nhiêu lần, cô cũng chẳng có đủ dũng khí đi lại trước mặt ai kia trong trạng thái không một mảnh vải che thân như vậy.

“Em dậy được một lúc rồi.”

Thiên Minh bước tới, đặt lên trán của Hạ Vy một nụ hôn rồi nói:

“Mau tới ăn sáng rồi lát nữa anh đưa em đến công ty.”

Hạ Vy khẽ gật đầu:

“Anh ra ngoài trước đi. Em thay đồ đã.”

Thiên Minh tủm tỉm cười. Hạ Vy lại đuổi khéo anh rồi. Mọi lần anh ngoan ngoãn nghe lời nhưng hôm nay còn sớm, hơn nữa bản thân anh vừa thấy cô liền muốn trêu chọc thêm một chút. Anh lắc đầu:

“Để anh giúp em.”

Hạ Vy vội vàng chùm kín chăn:

“Không cần đâu. Em có thể tự làm được.”

Thiên Minh không quan tâm tới phản ứng của cô, cúi xuống ôm cả chăn lẫn người bước vào phòng tắm.

Hạ Vy lắc đầu như trống bỏi. Bình thường, khi hai người bọn họ ở cùng nhau, ánh đèn mờ ảo sẽ khiến cho một phần cơ thể được che khuất. Còn trong nhà tắm thì khác, đèn điện sáng như vậy làm Hạ Vy không đủ tự tin.

Thiên Minh mỉm cười:

“Hạ Vy… Anh không những thấy mà còn đã hôn qua. Anh muốn giúp vợ của mình tắm thì có gì sai chứ? Tại hôm qua anh không tiết chế được khiến em mệt mỏi nên hôm nay anh dậy sớm chuộc lỗi mà.”

Hạ Vy nửa tin nửa ngờ, chưa kịp nói gì thêm thì Thiên Minh đã đóng cửa nhà tắm lại.

Hạ Vy xấu hổ, nhắm tịt hai mắt, để mặc cho người nào đó giúp mình tắm rửa. Chỉ có điều Thiên Minh lấy cớ bị ướt hết bởi nước từ vòi sen, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, chính thức biến phòng tắm của Hạ Vy thành bể tắm uyên ương.

Không rõ bao lâu hai người bọn họ mới ra khỏi đó, chỉ biết rằng trên làn da trắng nõn, mềm mại của Hạ Vy xuất hiện vô số vết hôn mờ ám.

Thiên Minh tủm tỉm cười:

“Đánh dấu chủ quyền.”

Hạ Vy giận dỗi, không thèm nhìn tên lưu manh kia lấy một lần. Cô chọn cho mình chiếc váy màu kem cao cổ, dài tay để che đi những vết đỏ chói mắt mà ai kia vừa tạo ra.

Thiên Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau:

“Em vẫn còn giận anh đấy à?”

Hạ Vy không đáp lại lời của Thiên Minh. Anh thừa biết hôm nay cô sẽ cùng Hải Phong tới gặp đối tác mà vẫn bày trò như vậy.

Thiên Minh tủm tỉm cười, khẽ tựa cằm lên vai của Hạ Vy.

“Anh xin lỗi nếu vừa rồi anh “mạnh tay” với em. Anh sẽ nói với Hải Phong để cậu ta bắt tất cả nhân sự cấp cao mặc đồng phục của HPJ. Anh thấy bộ vest trước kia cực kỳ hợp với em.”

Hạ Vy ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn vào cô và anh ở trong gương lớn.

Thiên Minh giải thích:

“Bộ đồng phục đó rất kín đáo, em mặc vào không thấy xuất hiện một kẽ hở nào luôn. Mấy bộ váy mới này, nếu không phải hở cổ thì cũng hở tay. Ở công ty thì không ai dám nói gì em, nhưng anh biết có không ít người bên ngoài nhìn em như hổ đói…”

Hạ Vy nghe tới đây không nhịn được mà cười thành tiếng:

“Cái ông hấp này… Em mặc đồ kín cổng cao tường như vậy mà còn dám ý kiến hả?”

Thiên Minh thấy Hạ Vy hết giận liền nắm lấy tay cô.

“Đi ra ngoài ăn sáng thôi. Mau tới xem anh làm xôi có ngon không?”

Hạ Vy nhoẻn miệng cười:

“Xôi em làm sẵn để trong tủ lạnh, hành phi thì để trong hộp, ruốc cũng vậy. Chắc chắn là ngon.”

Thiên Minh tủm tỉm cười. Lời Hạ Vy nói đều là sự thật. Dù cô về với bố mẹ đẻ nhưng thói quen chuẩn bị đồ ăn sáng từ trước là không thay đổi.

Sau khi no bụng, Hạ Vy nói với Thiên Minh:

“Hôm nay anh còn phải tập vũ đạo cho buổi biểu diễn sắp tới. Em có thể tự đi làm được.”

Thiên Minh uống một chút nước rồi nói:

“Em quên là xe đã được chú Phúc mang đi bảo dưỡng rồi sao? Đợi mấy hôm nữa thì dù em không bảo anh cũng sẽ để em tự mình đến công ty.”

Hạ Vy mỉm cười, cầm lấy túi xách ở gần đó.

“Vậy thì đi thôi.”