Trái Tim Này Nhớ Em!

Chương 29



Anh ngồi cạnh cô nhưng không ăn, anh bế bánh bao cho mọi người dùng cơm.

- " An Bình, mẹ có chuẩn bị ít đồ mai con giúp mẹ biếu cho ông bà thông gia ".

Vương phu nhân lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.

- " Vâng ạ! Con cảm ơn mẹ ".

An Bình lên tiếng trả lời Vương phu nhân sau đó quay sang nhìn bánh bao thì hứng trọn ánh mắt ai đó.

Trong đầu cô liền dấy lên suy nghĩ, cô không biết mình có nên vì bánh bao mà cho anh cơ hội hay không? Bản thân của anh bây giờ còn tiều tụy, mất sức sống hơn cả cô.

An Bình lắc nhẹ đầu, tập trung vào việc ăn cơm.

Ăn xong buổi trưa bánh bao được ông bà nội bế sang phòng chơi.

Cô vào phòng thu xếp đồ cho bánh bao.

...

Nhất Chính đang tập trung làm việc ở thư phòng thì nghe tiếng gõ cửa.

- " Vào đi "

Tiếng anh nói vọng ra, An Bình do dự mở cửa đi vào.

An Bình đặt lên bàn của anh một phần cơm, khi nãy anh ẳm bánh bao cũng chưa ăn gì.

- " Anh ăn cơm xong rồi hãy làm việc "

- " Ừm "

Anh nhẹ đầu, anh đang giải quyết một số hồ sơ khó khăn.

Vừa hay lại đúng chuyên môn của An Bình.

Anh không biết mình có nên mở lời nhờ cô không?

- " An Bình "

Anh gọi cô một tiếng, sau đó đứng dậy bưng khây cơm xuống bàn nhỏ.

- " Anh gọi em có việc gì?"

- " An Bình, anh đang gặp một bản vẽ rất khó, em có thể xem giúp anh không?"

- " Được "

An Bình trả lời anh, sau đó không ngần ngại ngồi vào bàn làm việc của anh.

Cô nhìn vào bản vẽ đúng là có chút phức tạp.

Cô chăm chú giúp anh xử lý công việc, anh ăn xong tự mình dọn dẹp sau đó đi lên thư phòng.

- " Nhất Chính, em làm xong rồi "

Anh nghe tiếng cô liền đứng dậy đi đến bàn làm việc, đúng là An Bình rất giỏi.

- " Cảm ơn em "

Cô đứng lên nhường ghế lại cho anh, đi về phòng sắp xếp đồ cho xong.

Ngày mai còn về Hạ gia sớm.

...

Cô xoay người đi được vài bước thì cánh tay cô bị anh bắt lấy.

Anh kéo một lực mạnh khiến cô ngả vào người anh, nằm trọn trong lòng anh.

- " Nhất....ưm..."

Cô vừa định nói gì đó với anh thì anh cúi người xuống chiếm lấy môi cô.

Anh hôn lên môi cô mỗi lúc một sâu hơn khiến An Bình mềm nhũn người không cự quậy.

Anh bế cô lại sofa, tay anh không ngoan ngoãn mà di chuyển khắp người cô.

Tay anh đang luồn vào phía trong áo cô thì cô bất giác bật khóc.

- " An Bình, em sao vậy? Ngoan, đừng khóc mà.

Anh không làm gì nữa ".

Nhất Chính không hiểu lý do vì sao cô khóc nhưng vẫn ôm lấy cô mà dỗ dành.

An Bình cố trấn an bản thân, bình tĩnh hơn một chút cô mở mắt nhìn anh.

Cô nhận thấy anh có nhiều thay đổi nhưng cô vẫn còn rất sợ anh về mọi chuyện.

Nhất Chính cảm nhận người của An Bình run lên từng cơn, biết cô đang sợ nên anh đứng dậy rời khỏi người cô.

Anh tiến lại bàn rót một ly nước ấm, anh chầm chậm đỡ cô dậy.

- " Em uống nước đi, đừng sợ nữa.

Anh xin lỗi em ".

Nhất Chính vừa nói, vừa dùng tay vuốt nhẹ lên lưng cô để trấn an.

...

An Bình ngả lưng xuống sofa định nằm một lát để lấy lại tinh thần nhưng không ngờ lại ngủ quên mất.

Nhất Chính ở bàn làm việc thấy cô ngủ, nhẹ nhàng lấy áo vest đắp lên cho cô.

Cô vẫn còn rất sợ chuyện anh ***** *** cô, cứ hễ cô nhớ là y như rằng khi cô ngủ sẽ gặp ác mộng.

Nhất Chính đang làm việc thì nghe tiếng cô ngủ mớ

- " Nhất Chính, tha cho em đi mà.

Em xin anh ".

Người cô mồ hôi nhễ nhại luôn lặp đi lặp lại câu nói khiến tim anh như bị ai bóp đến nghẹt thở..