Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 45: Tử Diễm Dực Giao, Tử Thanh lại dụ dỗ trẻ nhỏ



Vội lao tới đỡ lấy Thượng Quan Văn Việt vừa bị đánh bay ra xa, sau khi giao hắn lại cho mấy người Thượng Quan Văn Vũ lo liệu, lúc này mới thấy Tử Thanh vẫy tay thu lại hai thanh Lôi Đao của mình.

Hóa ra, khi cái đuôi cá màu tím đậm vừa quất tới trước người Thượng Quan Văn Việt, thì cậu bạn Tử Thanh cũng đã sớm có sự chuẩn bị từ trước mà âm thầm phóng ra hai thanh Tử Điện Âm Lôi Đao.

Rất may là hai thanh đao này phóng ra khá kịp lúc, vừa vặn cản lại được một kích cực mạnh của con yêu thú đang ẩn mình dưới làn nước u tối, cũng tránh cho việc Thượng Quan Văn Việt bị thương nặng mà rơi vào tình huống nguy hiểm.

Mặc dù Tử Thanh đã áng chừng thời gian ra tay rất chuẩn xác, thế nhưng Thượng Quan Văn Việt vẫn tránh không được kết cục bị nguồn năng lượng do cú va chạm khi nãy tràn ra đánh bay, hiển nhiên là trên người hắn cũng sẽ phải chịu một chút thương tích nho nhỏ rồi.

Đánh lén không thành, con yêu thú bí ẩn kia cũng không thèm tiếp tục lẩn trốn nữa, đuôi cá vừa vẫy nhẹ vài cái thì thân hình to lớn đồ sộ của nó đã hoàn toàn lao hẳn ra khỏi làn nước u tối.

Mãi cho đến tận thời điểm này thì mười hai người có mặt ở đây mới được nhìn rõ hình dạng thật sự của nó.

Con yêu thú này có vẻ ngoài trông rất kỳ lạ, tuy rằng cả người nó thon dài tựa như loài Rắn nước, thế nhưng, ở cuối phần thân Rắn to dài lại là một chiếc đuôi cá hình rẻ quạt xòe rộng trông rất xinh đẹp.

Bao phủ trên thân của yêu thú là một tầng vảy cứng màu tím đậm óng ánh tựa như bảo thạch quý giá, chạy dọc sống lưng còn có một hàng gai nhọn gồ ghề nổi lên chỉa hẳn ra bên ngoài.

Đáng chú ý là ngoại trừ một cái đầu Rắn lởm nhởm những vây gai cùng với hai cái sừng dài màu đen bóng ra, thì sau lưng của con yêu thú kỳ lạ này còn có một cặp cánh Dơi rất lớn.

Cặp cánh này khi dang ra thì ít nhất cũng phải rộng tới chục mét, hơn nữa, từ trên cặp cánh lớn này còn có một ngọn lửa trong suốt màu tím đậm hừng hực bốc lên.

Đã nhìn rõ hình dạng thật sự của yêu thú, cũng không rõ là ai, chỉ nghe một tiếng hít thật sâu rồi một giọng nói có chút run rẩy chợt vang lên kéo thần trí đang lơ đãng của mọi người trở về.

- Tử Diễm Dực Giao?

Đây chẳng phải yêu thú cực kỳ khó gặp tên là Tử Diễm Dực Giao đó sao?

Như thế nào... như thế nào lại gặp trúng loại yêu thú mạnh mẽ như này rồi?

Nghe ra đó là giọng của Thượng Quan Văn Vũ, cũng từ đó mà biết được cái tên của con yêu thú trước mặt, chẳng đợi mấy người sau lưng kịp chuẩn bị, cặp song đao ở trong tay Tử Thanh lại được ném ra nhằm thẳng vị trí dưới bụng của yêu thú mà bay tới.

"Keng"

Tử Điện Âm Lôi Đao vốn dĩ chỉ là Linh khí trung phẩm, vậy nên cho dù Tử Thanh đã rót vào hai thanh đao này rất nhiều linh lực nhưng cũng chẳng thể gây được thương tích gì quá nặng cho Tử Diễm Dực Giao cả.

Ngơ ngẩn mất một hồi, đến khi định thần lại thì đã thấy Tử Thanh một mình chống chọi cùng Tử Diễm Dực Giao được một lúc, nắm tay siết chặt đến trắng bệch, Thượng Quan Văn Việt sau khi nuốt vào mấy viên đan dược thì vội bay lên không trung phối hợp cùng với Tử Thanh tấn công yêu thú.

Nhìn hai người dẫn đội đã xung phong lên trước, đám đệ tử của Luyện Khí Điện còn lại cũng không dám chậm trễ mà đồng loạt hiệp trợ cho hai người đang vây đánh Tử Diễm Dực Giao trên không trung.

"Grào"

"Ầm ầm"

Tiếng gào thét của yêu thú và thanh âm nổ lớn vang lên không ngừng, bởi vì Tử Diễm Dực Giao đã đạt tới cảnh giới cấp bảy trung kỳ, cho nên dù có là lực phòng ngự hay công kích thì cũng mạnh mẽ đến dị thường.

Tuy không biết con yêu thú này tại sao vẫn chưa hóa hình, nhưng chỉ cần nhìn vào luồng năng lượng đậm đặc mà con yêu thú này tỏa ra thì cũng đủ để biết rằng nó đang cố gắng dồn nén linh lực chờ ngày hóa hình thành dáng vẻ của tu giả loài người.

Mặc dù trong số mười hai người của Luyện Khí Điện này không có ai là sở hữu cực phẩm Linh khí cả, tuy nhiên, bởi vì trong đội nhóm vẫn có Tử Thanh, hai huynh đệ nhà Thượng Quan Văn Việt và Triệu Thiên Minh là người đã luyện ra được Linh khí, cho nên dù không thể đánh chết Dực Giao ngay lập tức nhưng vẫn gây ra cho con yêu thú này không ít thương tích.

Âm thầm dùng Tâm Ma Kính để dò xét điểm yếu của yêu thú, sau một hồi cân nhắc thì chợt nghe Tử Thanh quay qua hô lên với ba người Thượng Quan Văn Việt.

- Tử huyệt của Dực Giao này nằm ở viên ngọc màu tím giữa bụng nó ấy.

Thượng Quan Văn Vũ, Triệu Thiên Minh, hai ngươi dùng Linh khí của mình quấy nhiễu nó, ta sẽ lo công kích phần đầu để phân tán sự chú ý của Dực Giao...

- Cái tên khó ưa...

À quên... Thượng Quan Văn Việt, ngươi nhân lúc ta phân tán sự chú ý của Dực Giao dùng Trảm Phong Kiếm phá viên ngọc kia.

Những đệ tử khác tạm thời tránh sang một bên, nhớ chú ý an toàn của bản thân.

Cũng không quan tâm tới sắc mặt đang dần đen thui như đít nồi của Thượng Quan Văn Việt, cậu bạn Tử Thanh sau khi phân công nhiệm vụ xong liền xách theo cặp song đao của mình hùng hổ lao tới.

Tuy rằng bị Tử Thanh gọi là "Cái tên khó ưa" khiến cho Thượng Quan Văn Việt không được thoải mái, nhưng dù sao thì giờ cũng không phải là lúc đi so đo với người ta, vì vậy Thượng Quan Văn Việt cũng chỉ còn biết thở dài đầy bất lực nhìn Tử Thanh lao vào đánh chém Dực Giao mà thôi.

Đã cầm sẵn thanh Trảm Phong Kiếm trong tay, Thượng Quan Văn Việt liếc đám người vẫn còn đang đứng im tại chỗ một cái rồi quát.

- Tất cả mau làm theo lời Tử Thanh nói đi.

Văn Vũ, Thiên Minh, hai người các ngươi đi quấy nhiễu Dực Giao, còn lại để ta và Tử Thanh lo.

Mười một người rất nhanh đã nghe theo lời của Thượng Quan Văn Việt mà hành động, hiển nhiên là vị trí của Tử Thanh còn xa xa mới sánh được với hắn.

Tuy rằng đang đánh nhau cùng Dực Giao, thế nhưng ánh mắt của Tử Thanh thì vẫn lia về phía những đệ tử của Luyện Khí Điện.

Ngay tại lúc trông thấy đám người kia còn cần phải có sự đồng ý của Thượng Quan Văn Việt nữa thì mới chịu làm theo những gì mà mình nói, quả thực là đã khiến cho Tử Thanh giận đến mức sôi máu.

Dù gì thì trong đội nhóm này cậu vẫn là người có cảnh giới tu vi cao nhất, ấy thế mà mấy tên đệ tử kia lại chẳng xem lời cậu nói ra gì, cái này quả đúng là đã dội cho một người đầy tự tin và nhiệt huyết như Tử Thanh cả chục xô nước lạnh chứ chẳng ít.

Đem hết tất cả những bực tức của mình dồn hết lên người Tử Diễm Dực Giao ở trước mặt, hai thanh Tử Điện Âm Lôi Đao trong tay Tử Thanh mỗi khi phóng ra cũng nhiều hơn vài phần khí thế.

"Roẹt roẹt... đùng"

"Grào"

Lưỡi đao màu tím đậm thành công chém trúng đỉnh đầu của Dực Giao khiến cho nó đau đớn mà gầm lên, thấy thế Triệu Thiên Minh và Thượng Quan Văn Vũ cũng không đứng yên nữa mà lập tức dùng Linh khí của mình công kích lên những phần cơ thể khác của Dực Giao.

Bị ba người dùng Linh khí liên tục công kích quấy nhiễu, tuy vậy thì Tử Diễm Dực Giao vẫn không quên đề phòng Thượng Quan Văn Việt đang lơ lửng đứng giữa không trung.

"Đùng, đùng"

Tử Điện Âm Lôi Đao lại mạnh mẽ chém lên đỉnh đầu của Dực Giao, bao nhiêu sự đề phòng của nó ngay lập tức bị đòn công kích của Tử Thanh phá hư.

"Grào grào"

Gầm lên hai tiếng, một ngọn lửa màu tím đậm chợt bùng lên trên người Dực Giao, đôi cánh Dơi sau lưng nó cũng bất ngờ biến lớn hơn trước gần gấp đôi.

"Phừng... phừng... phừng..."

Lửa tím bừng bừng bốc cháy, nhiệt độ nóng rực tỏa ra khiến cho hai người Thượng Quan Văn Vũ và Triệu Thiên Minh run rẩy không dám đến gần.

Tử diễm xuất hiện bao phủ lên toàn bộ cơ thể của Dực Giao, lúc này, cho dù Tử Điện Âm Lôi Đao có là trung phẩm Linh khí thì cũng khó mà tạo thành thương thế gì cho nó.

Tử Diễm Dực Giao, ngay trong tên của nó cũng đã gắn liền với ngọn yêu phách chân hỏa của bản thân, vì vậy chứng tỏ ngọn lửa này cũng không phải là thứ đồ tầm thường.

Từ nguồn thông tin mà Tâm Ma Kính mang lại, Tử Thanh vô tình biết được, hóa ra ngọn lửa của Tử Diễm Dực Giao này có uy lực không nhỏ.

Loại lửa này bắt nguồn từ huyết mạch của Tử Diễm Dực Giao, mà tộc Giao Long dù sao cũng có dính dáng tới một trong những bộ tộc đứng đầu của yêu thú giới là Long tộc.

Cho nên, ngọn lửa của Tử Diễm Dực Giao chẳng những có thể cháy được ngay cả khi ở trong nước, mà tính ứng dụng của nó đối với việc luyện khí có thể nói là cực kỳ phù hợp.

Trong đầu chợt nảy lên một ý tưởng táo bạo, khóe môi Tử Thanh cũng nhẹ vểnh lên.

- Hí hí.

Lửa này anh mày chấm rồi nhé.

Lát nữa tao sẽ tịch thu luôn, xem coi lần sau có thể luyện ra được cực phẩm Linh khí không?

Nhìn ngọn yêu phách chân hỏa của Tử Diễm Dực Giao cũng không kém hơn ngọn Tử U Âm Hỏa của mình là bao, vậy nên Tử Thanh liền nảy sinh ý định cướp bóc đối với Tử Diễm Dực Giao.

Chọn trúng ngọn lửa màu tím này không chỉ có Tử Thanh, mà ngay cả một người vốn trầm tính như Thượng Quan Văn Việt cũng bị ngọn lửa này thu hút.

Bởi dù sao thì lửa mà hắn có cũng chỉ là Thanh Linh Ma Hỏa thu được từ Thanh Hỏa Ma Báo cấp sáu trung kỳ, hiển nhiên là thua xa ngọn lửa màu tím này rất nhiều.

Như cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn đến từ hai tên tu giả có cảnh giới cao nhất ở đây, do đó mà Tử Diễm Dực Giao cũng nhanh chóng ngưng tụ linh lực, rồi từ trong viên ngọc màu tím trước ngực từ từ triệu hồi ra một cây thương dài màu vàng đồng.

Thương này dài chừng hơn hai mét, toàn thân chạm khắc hoa văn hình vảy Rắn nhỏ mịn, ngoại trừ một viên bảo thạch hình thoi màu đỏ đậm khảm ở đầu mũi thương ra thì hình dạng của mũi thương này cũng là thứ mà Tử Thanh cảm thấy bị thu hút.

Khác với những gì mà Tử Thanh từng thấy, mũi của cây thường màu vàng đồng này khá dài, đoán chừng cũng phải lên đến bốn năm mươi phân.

Mũi thương dài nhọn tựa mũi kiếm, ở đầu khảm một viên bảo thạch hình thoi đỏ tươi như máu, mũi thương được nối với thân thương bằng một chiếc vòng hình tròn, đối xứng ở hai bên vòng tròn là sáu chiếc gai nhọn cùng màu chĩa ra nhìn như dạng hình vẽ tia sáng của mặt trời ở trên giấy vậy.

Tuy chỉ là trung phẩm Linh khí, nhưng sự sắc bén và khí tức cuồng bạo tỏa ra từ trên thân thương vẫn đủ sức khiến cho Tử Thanh phải gật đầu tán thưởng.

Vừa triệu hồi cây thương dài màu vàng đồng ra, từ trong ánh mắt của Tử Diễm Dực Giao cũng nhiều thêm mấy phần quyết liệt.

Há miệng phun lên trên mũi thương một ngụm lửa tím, sau đó lại thấy Tử Diễm Dực Giao rùng mình mấy cái rồi dốc sức phóng ra hàng ngàn chiếc vảy cứng ở trên người.

Vảy cứng tựa như phi đao cuồng bạo bắn về tứ phía, cho dù hai người Thượng Quan Văn Vũ và Triệu Thiên Minh nắm trong tay hạ phẩm Linh khí thì vẫn bị những mảnh vảy cứng này khiến cho bị thương ngã nhoài xuống đất.

"Bịch, bịch"

Nghe thấy thanh âm của vật nặng rơi mạnh xuống nền đất cứng, mặc dù Tử Thanh đang cố gắng né tránh những miếng vảy của Tử Diễm Dực Giao thì cũng bị thu hút mà thoáng nhìn lại.

Trông thấy hai người kia đã được những đệ tử khác của Luyện Khí Điện chạy tới đưa đi, lúc này thì Thượng Quan Văn Việt mới dốc hết sức lực của mình dồn vào Trảm Phong Kiếm mà chém tới.

- Yêu nghiệt, nếm thử Trảm Phong Kiếm của ta đi.

Bích Hóa Thanh Phong, Trảm Thiên Liệt Địa.

Đi.

Trảm Phong Kiếm xé gió lao đi, một nguồn năng lượng cuồng bạo mang theo sự mát lạnh của không khí bất ngờ ập tới khiến cho Tử Diễm Dực Giao rùng mình gầm lên hai tiếng.

Vốn đang định hiệp lực trợ giúp Thượng Quan Văn Việt một tay, thế nhưng, ngay vào lúc Tử Thanh dùng Tâm Ma Dẫn với Tử Diễm Dực Giao thì bất ngờ hai thanh Tử Điện Âm Lôi Đao trên tay cậu lại đột ngột bay tới cản lại Trảm Phong Kiếm của Thượng Quan Văn Việt.

"Đùng"

Một tiếng nổ lớn vang lên, theo quán tính khi nguồn năng lượng khổng lồ phát nổ, thân thể cao lớn của Thượng Quan Văn Việt cũng tựa như lá rụng mà bị thổi sang một bên.

- Hự.

"Rầm rầm rầm..."

Đụng gãy mấy cây cổ thụ cao đến hơn chục mét mới có thể miễn cưỡng dừng lại, hai mắt của Thượng Quan Văn Việt hằn đầy tia máu mà giận dữ gầm lên với Tử Thanh.

- Ngươi điên rồi sao, khi không lại công kích ta, ngươi đang làm gì vậy hả?

Vẫy tay thu Tử Điện Âm Lôi Đao lại, sau đó ánh mắt rất nhanh đã bị vệt máu nơi khóe miệng của Thượng Quan Văn Việt thu hút, cậu bạn Tử Thanh có chút chột dạ vội lên tiếng giải thích.

- À... thật ra là...

Ta thấy... ừm... ta thấy là không nên giết con yêu thú này đâu...

Bị hành động của Tử Thanh khiến cho bất ngờ không chỉ có Thượng Quan Văn Việt, mà ngay cả đám đệ tử của Luyện Khí Điện và Tử Diễm Dực Giao cũng bị sự việc vừa mới xảy ra dọa cho ngơ ngẩn mất hồi lâu.

Đến khi nghe hết những gì mà Tử Thanh nói, tuy rằng trong lòng rất là khó chịu nhưng Thượng Quan Văn Việt cũng không nỡ cất lời oán trách Tử Thanh.

Hóa ra, trong lúc dùng Tâm Ma Dẫn với Tử Diễm Dực Giao thì Tử Thanh vô tình đã nhìn thấy chút ký ức của con yêu thú trước mặt.

Vốn dĩ Tử Diễm Dực Giao này chưa thể hóa hình là bởi vì trong người nó có chứa một cái phong ấn, mà phong ấn này có liên quan đến huyết mạch khiến cho nó không thể tự mình phá giải được.

Vì vậy, sau khi phát hiện ra gốc Hóa Linh Thảo ở đây thì Tử Diễm Dực Giao đã ngày đêm canh giữ ở bên cạnh, đợi đến lúc thích hợp sẽ luyện hóa linh dược để hóa thành hình người.

Bởi vì được Tâm Ma Kính phụ thể, cho nên Tử Thanh có thể nhìn thấu nội tâm suy nghĩ của Tử Diễm Dực Giao, hơn nữa, cậu cũng phát hiện ra con yêu thú này thực chất chỉ đang ở độ tuổi thiếu niên, nếu so với tu giả nhân loại thì ước chừng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thôi.

Còn về việc tại sao con Tử Diễm Dực Giao này lại có cảnh giới cấp bảy trung kỳ thì chắc chắn là có liên quan rất lớn đến cái phong ấn ở trong người nó.

Lại nói, việc Tử Thanh lựa chọn cản lại công kích của Thượng Quan Văn Việt để cứu Tử Diễm Dực Giao đúng ra còn do một nguyên nhân nữa.

Trong lúc Tâm Ma Dẫn muốn dẫn dắt tâm ma của Tử Diễm Dực Giao thì Tử Thanh cũng có cơ hội nhìn vào linh thức của con yêu thú này, ở đó cậu bạn Tử Thanh đã thấy được quá khứ trong sạch đến mức thuần khiết như một tờ giấy trắng của Tử Diễm Dực Giao.

Điều này chứng tỏ con yêu thú trước mặt tuổi tác còn khá nhỏ, hơn nữa cũng không có bản tính hung hăng háo sát như những yêu thú khác, hoàn toàn là một con yêu thú non tương đối ôn hòa.

Việc Thượng Quan Văn Việt bị nó tấn công cũng giống như là việc một đứa trẻ sợ bị người ta cướp mất món đồ quan trọng nhất vậy, cho nên Tử Diễm Dực Giao mới tìm mọi cách để ngăn cản mấy người này cướp đi Hóa Linh Thảo của nó.

Tuy rằng đã nghe Tử Thanh giải thích căn cơ nguồn cội của sự việc, nhưng còn về chuyện đám đệ tử của Luyện Khí Điện này có tin hay không thì còn phải đợi họ quyết định nữa.

Dù vậy thì Tử Thanh cũng vẫn tỏ ra rất kiên định trong việc bảo vệ ý kiến của bản thân, về phía Tử Diễm Dực Giao sau khi được Tử Thanh dùng năng lực của Tâm Ma Kính để trấn an tinh thần thì cũng đã ổn định hơn.

Thậm chí, con yêu thú to lớn này còn cực kỳ hiền lành mà nằm cuộn tròn lại một chỗ tại sau lưng Tử Thanh, nhìn như thế nào thì vẫn thấy có một sự ỷ lại không hề nhỏ ở trong đó.

Ngơ ngẩn trước hành động hết sức có nhân tính của Tử Diễm Dực Giao, đám đệ tử của Luyện Khí Điện lúc này mới nửa tin nửa ngờ về lời nói của Tử Thanh mà từ từ tiến gần về phía cậu cùng với Tử Diễm Dực Giao.

Riêng về Thượng Quan Văn Việt thì cái tên khó ưa này vẫn tỏ ra rất là lạnh lùng, có lẽ vì Tử Thanh hành động quá mức cảm tính, lại còn chẳng thèm bàn bạc trước hay là thông báo với hắn một câu, khiến cho Thượng Quan Văn Việt phải ăn không ít trái đắng, cho nên hắn vẫn chưa thể nào nào mà thể hiện ra cảm xúc một cách rõ ràng được.

Vừa mới trấn an Tử Diễm Dực Giao xong, giờ đây lại thấy gương mặt đen như đít nồi của Thượng Quan Văn Việt, cộng thêm ánh mắt ai oán sắc lẹm hơn dao cạo của người ta, lông măng trên người của Tử Thanh cũng vì thế mà dựng đứng hết cả lên.

Vội cười gượng mấy tiếng rồi xán lại, Tử Thanh run tay móc ra hai viên đan dược có công dụng khôi phục lại linh lực và chữa trị thương tổn tốt một chút, sau đó nhét vào tay Thượng Quan Văn Việt rồi cười trừ nói.

- Hì hì.

Xin lỗi nhé, hồi nãy sự việc xảy ra bất ngờ quá nên là không kịp báo với ngươi một tiếng.

Cái này là đồ mà Đan Đường cho ta, có công hiệu trị thương với khôi phục linh lực cực kỳ tốt.

Ta cũng chỉ có mấy viên thôi, cho ngươi hai viên này...

- Hì.

Đừng có giận nữa mà, đàn ông con trai ai lại giận dỗi làm gì, nhỉ?

Úi úi...

Giận đến mức muốn vươn tay bóp cổ Tử Thanh, thế nhưng lại nghĩ tới cái tính cách ẩm ương thù dai của cậu thì Thượng Quan Văn Việt cũng chỉ đành thở dài bất lực mà ném vào miệng một viên đan dược, sau đó ngồi xuống bình tĩnh trị thương.

Đợi đến khi Thượng Quan Văn Việt đã hoàn toàn khôi phục lại linh lực thì sự việc xảy ra tiếp theo đó lại khiến cho hắn rơi vào tình cảnh vô cùng đau đầu.

Vốn dĩ Tử Thanh định là sẽ đưa gốc Hóa Linh Thảo cho Tử Diễm Dực Giao rồi trợ giúp nó hóa hình, nhưng những đệ tử của Luyện Khí Điện lại không muốn để cho gốc linh dược đầu tiên này cứ như vậy mà biến mất, nên mãi vẫn chưa thể đưa ra được quyết định cuối cùng.

Nhìn kẻ đầu xỏ gây ra mọi chuyện là Tử Thanh đang nhàn nhã ngồi vuốt ve hai cái sừng trên đầu Tử Diễm Dực Giao bên cạnh, thật lòng thì lúc này Thượng Quan Văn Việt rất muốn lôi Tử Thanh ra rồi đánh cho cậu một trận tơi bời.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, cứ mỗi khi mà Thượng Quan Văn Việt nhìn vào đôi mắt trong veo của Tử Thanh thì trong lòng hắn lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ rất khó để gọi tên.

Khi loại cảm giác này xuất hiện thì dù cho có là lúc Tử Thanh cắn vào tay Thượng Quan Văn Việt đến tóe máu, hay là lúc bị cậu đập đồ lên người thì hắn vẫn không thể nổi giận với Tử Thanh được, hoàn toàn rơi vào tình thế bất lực khi đối diện với Tử Thanh.

Tốn không ít thời gian để so sánh thiệt hơn, đến tận quá nửa ngày hôm sau thì mấy người đệ tử của Luyện Khí Điện mới đồng ý buông bỏ gốc Hóa Linh Thảo đầu tiên này.

Nhưng điều kiện đổi lại chính là việc Tử Thanh cam đoan sẽ tự mình tìm về ba gốc Hóa Linh Thảo khác để bù vào.

Hơn nữa, chuyện một đổi lấy ba mà Tử Thanh chủ động đưa ra dù sao cũng rất thiết thực đối với đám đệ tử của Luyện Khí Điện trong cuộc thi đấu nội môn lần này, nên ai mà chẳng bị điều kiện này thu hút chứ.

Bởi vì Tử Thanh muốn hộ pháp giúp Tử Diễm Dực Giao hóa hình, cho nên đã lựa chọn ở lại, còn về những người khác thì sẽ vẫn tiếp tục đi theo chỉ dẫn để tìm kiếm nơi đánh dấu xuất hiện Hóa Linh Thảo.

Mặc dù Thượng Quan Văn Việt không nói lời đồng ý, nhưng trước ánh mắt sắc như dao cạo của Tử Thanh thì hắn vẫn phải bất lực mà gật đầu dẫn theo đám đệ tử kia rời đi trước.

Thế nhưng, để đề phòng bất trắc thì Thượng Quan Văn Việt còn yêu cầu Tử Thanh phải nhỏ máu nhận chủ với một kiện Linh khí thượng phẩm dạng như Truyền Tín Lệnh.

Loại Linh khí truyền tin này tương đối đặc biệt, vốn có tên là Thông Linh Bài, nghe nói cái Thông Linh Bài này là do đích thân điện chủ của Luyện Khí Điện chế luyện ra, cả thảy cũng chỉ có trên dưới mười cặp mà thôi.

Gọi là Thông Linh Bài, bởi vì loại Linh khí này có thể kết nối và thông linh với nhau, dù là đang ở cách nhau cả trăm, thậm chí là ngàn dặm thì chỉ cần cầm lệnh bài trong tay, khi đó người giữ lệnh bài vẫn có thể biết được tình hình cũng như vị trí đại khái của người còn lại.

Tuy nhiên, muốn Thông Linh Bài nhận chủ và thể hiện ra bản lĩnh của mình, vậy thì cần phải có một yêu cầu tương đối đặc biệt.

Đó là hai người nắm giữ Thông Linh Bài này cần phải cùng lúc nhỏ máu của mình lên trên hai tấm lệnh bài, khi đó thì sự kết nối của món Linh khí như Thông Linh Bài mới được khởi động, và tính năng thông linh mới có thể gắn kết hai người nắm giữ lệnh bài lại với nhau.

Đã nhỏ máu kích hoạt Thông Linh Bài, thì dù cho có cách nhau đến cả ngàn dặm, nhưng chỉ cần một trong hai người gặp phải điều gì nguy hiểm, ngay lập tức Thông Linh Bài sẽ có cảm ứng, người còn lại nắm giữ lệnh bài cũng sẽ dựa vào sự kết nối này mà biết được mọi chuyện.

Vốn dĩ Thượng Quan Văn Việt cũng không phải là người thích nói nhiều, nên khi đưa Thông Linh Bài cho Tử Thanh thì chỉ bắt cậu nhỏ máu lên hai tấm lệnh bài chứ không hề có sự giải thích nào thêm, những cái khác đều là do cậu âm thầm kết nối với Tâm Ma Kính mà biết được.

Nghĩ đi nghĩ lại thì việc nhỏ máu này cũng không có gì là xấu, hơn nữa, trong tình huống bất trắc thì dù là đối với Tử Thanh hay đám người Thượng Quan Văn Việt thì việc chủ động cảm ứng được từ Thông Linh Bài vẫn tốt hơn là phải loay hoay tìm cách thông báo.

Sau khi Tử Thanh nhỏ máu lên Thông Linh Bài, chỉ vài giây sau thì một mối liên kết kỳ lạ giữa cậu và Thượng Quan Văn Việt cũng nhanh chóng được thành lập.

Đuổi mãi thì đám người này mới chịu rời đi, lúc này Tử Thanh mới coi như là rảnh rỗi mà tìm một chỗ để ngồi xuống quan sát Tử Diễm Dực Giao bắt đầu hóa hình.

Tuy là có linh dược cực phẩm như Hóa Linh Thảo trợ giúp, nhưng để Tử Diễm Dực Giao có thể phá bỏ phong ấn huyết mạch hóa hình thành công thì vẫn cần một chút tác động nhỏ từ Tử Thanh.

Đã thu lại sự phụ thể của Tâm Ma Kính, sau khi nhìn rõ những khó khăn của Tử Diễm Dực Giao thì chợt thấy Tử Thanh tùy ý ném về phía ngọn lửa màu tím bừng bừng bốc cháy trên người con yêu thú này một gốc linh dược kỳ lạ.

Gốc linh dược này vốn là do Tử Thanh tìm được ở trong hang động nơi giam giữ Ám Nguyệt Thiên Điêu khi trước, công dụng thiên về cung cấp năng lượng để cho tu giả hoặc yêu thú đột phá cảnh giới, cho nên ở trong trường hợp này thì gốc linh dược đó lại rất có ích đối với Tử Diễm Dực Giao.

Có sự trợ giúp của Tử Thanh, chỉ qua bốn ngày thì ngọn lửa màu tím đậm trên người Dực Giao cũng dần dần thu liễm lại, mà dáng vẻ to lớn của Tử Diễm Dực Giao cũng chậm rãi mờ đi để lộ ra một thân hình nhân loại đang nằm cuộn mình bên trong.

Nửa ngày sau, phía trên bầu trời chợt có mây đen hội tụ hình thành nên một vùng u ám đen tối.

"Đùng"

- Bố mày, giật cả mình.

Giật mình chửi bừa một câu, Tử Thanh đang lơ mơ ngủ gật thì bị tiếng sấm vang lên khiến cho tâm hồn mỏng manh bừng tỉnh giấc.

Chắp tay đứng nhìn sấm sét và biển mây đen trên cao, đang lúc Tử Thanh định tiến đến trợ giúp Dực Giao chống chọi với lôi kiếp hóa hình thì từ trên thân thể trong suốt của Dực Giao chợt có ánh sáng tím lóe lên, thanh âm của trẻ con cũng theo đó mà truyền tới tai của Tử Thanh.

- Đừng đến gần.

Đây là lôi kiếp để ta hóa hình, nếu ngươi lại gần sẽ khiến cho thiên lôi tức giận mà tăng uy lực lên gấp đôi đấy.

- Hả?

Ô thế á?

Thế thôi tao né vậy...

Dẩu môi nói nhỏ, Tử Thanh rất thật thà mà quay người nhảy lên một mỏm đá cao ở gần đó chờ xem Dực Giao hóa hình.

"Ầm ầm... đùng"

Tiếng sấm thật lớn vang lên, ở giữa biển mây u ám chợt có một cột sét to như trụ trời thình lình giáng xuống, mục tiêu chính là thân thể nhỏ bé đang cuộn tròn bên trong thân xác Giao Long mờ ảo.

"Đùng"

"Grào"

Tiếng sấm hòa cùng tiếng gào thét, ánh sáng màu tím cùng tia sáng màu bạc trên không trung giao thoa, mất một lúc lâu sau thì mọi thứ mới trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Nheo mắt nhìn một đứa bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi với hai búi tóc tròn tròn xinh xinh ở hai bên đầu đang từ từ tiến về phía mình, bất chợt Tử Thanh nhịn không được mà buột miệng hô lên.

- Úi Na Tra kìa?

Lòi đâu ra thằng nhỏ Na Tra ở đây bay?

Ố...

Cũng khó trách tại sao Tử Thanh lại thốt ra cái tên Na Tra ở đây, chỉ cần nhìn ngoại hình với hai búi tóc tròn tròn trên đầu, một bộ quần áo màu tím đậm và cây thương dài trên vai của đứa trẻ đang tiến tới kia thì cũng đủ để Tử Thanh liên hệ ngay tới hình ảnh Tam Thái Tử Na Tra rồi.

Đã đến gần Tử Thanh, lại nghe được cái tên xa lạ thốt ra từ miệng của cậu, đứa trẻ kia lập tức chau mày rồi gân cổ lên cãi.

- Ta không phải tên Na Tra, ta tên là Tử Vũ.

Dù sao thì cũng đa tạ ngươi đã giúp ta có được Hóa Linh Thảo, còn cả gốc linh dược hồi nãy nữa.

Đa tạ ngươi nhiều lắm.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị một tiểu tử cao chỉ đến đầu vai mình chạy tới túm lấy hai tay rồi lắc qua lắc lại, sau khi hoàn hồn mới nghe Tử Thanh gật đầu đáp lời.

- À ừ.

Mà khoan, sao ngươi là yêu thú cấp bảy trung kỳ mà lại hóa hình thành một đứa trẻ như vậy?

Cái này hơi sai sai à nha.

Khẽ vuốt búi tóc tròn tròn trên đầu, đứa trẻ tên Tử Vũ chợt bĩu môi đáp.

- Hóa hình thì kệ hóa hình chứ, tuổi thật của ta vẫn còn nhỏ lắm.

Nếu tính theo tu giả nhân loại các ngươi thì... chắc là....

Ừm... chắc là trong khoảng mười ba, mười bốn tuổi gì đó.

Thế rồi, sau một hồi lâu ngồi nghe cái tên nhóc Tử Vũ kia luyên thuyên, cuối cùng thì Tử Thanh cũng biết, thật ra cái tên nhóc này vẫn còn khá nhỏ tuổi, nên cho dù có dùng Hóa Linh Thảo để tấn cấp thì cũng chỉ biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ mà thôi.

Hơn nữa, cái cảnh giới tu vi của nó vốn là do song phương cha mẹ của nó khi xưa phong ấn vào trong huyết mạch, khiến cho tên nhóc này tuy nhỏ tuổi mà có được tu vi cấp bảy trung kỳ.

Mặc dù giờ đây đã có thể đấu ngang tay với tu giả Niết Bàn Cảnh, nhưng vì tuổi đời còn nhỏ cũng như kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, cho nên, Tử Vũ miễn cưỡng cũng chỉ được xem như là một khẩu súng đại bác với sức công phá lớn nhưng lại thiếu đi kíp nổ và sự chính xác mà thôi.

Rất nhanh đã bị Tử Thanh dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ, tên nhóc Tử Vũ lúc này thật chẳng có lấy một điểm gì giống với hình ảnh một con Tử Diễm Dực Giao khổng lồ khi trước.

Vươn tay nhéo nhéo hai má bầu bĩnh của Tử Vũ, lực véo của Tử Thanh mạnh đến mức khiến cho tên nhóc này đang nhai thịt mà bị đau đến mức méo mặt gầm lên.

Đùa nghịch chán rồi, lúc sau mới nghe Tử Thanh nhẹ thở dài rồi cất lời hỏi.

- Tử Vũ.

Giờ cha mẹ ngươi ở đâu ngươi có biết không?

Vẫn hì hục gặm đùi gà trên tay, Tử Vũ rất là ngây ngô mà ngẩng đầu đáp.

- Ta không biết.

Nhưng ta có một cảm giác mơ hồ rằng họ đã không còn trên đời nữa rồi, nếu không thì bọn họ việc gì phải phong ấn sức mạnh vào trong người của ta chứ?

- À ừ...

Cũng không muốn đào sâu thêm vào ký ức xa xôi của tên nhóc Tử Vũ nữa, vì vậy, Tử Thanh chỉ khẽ mỉm cười một cái rồi lại xé cho tên nhóc này một chiếc đùi gà khác.

Ai cũng nói rằng đã tu tiên thì cần phải ăn mấy thứ như linh cốc, linh thảo hay là linh đan.

Nếu như có muốn ăn thịt, thì cũng phải chọn loại Linh thú nào trong thịt có nhiều linh khí một chút, tránh cho việc thân thể bị nhiễm bẩn, linh khí không trong sạch, khó mà bước vào cảnh giới cao.

Thế nhưng, kể từ lúc xuyên tới đây, mấy loại món ăn đơn giản bình thường như thịt nướng, cá nướng, rau dưa quả dại lại là thứ mà Tử Thanh không thể nào bỏ được.

Với cậu, thịt của thú rừng, của động vật hoang dã hay là rau cỏ cây trái bình thường của người phàm luôn có một mùi vị đặc biệt khó mà thay thế, bởi vậy dù có là tu giả Độ Kiếp Kỳ như đại trưởng lão của Cửu Lâm Tiên Vực thì cũng vẫn mê mẩn đồ ăn mà Tử Thanh làm ra.

Mấy ngày kế tiếp, Tử Thanh nhờ vào không ít đồ ăn ngon mà dụ được tên nhóc Tử Vũ nhận cậu làm đại ca, nói đúng hơn thì giờ đây, ngoại trừ Bích Dao ra Tử Thanh lại có thêm một đứa em trai nữa, đó không ai khác chính là cái tên yêu thú hóa hình luôn tham ăn Tử Vũ này.