Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 23: Tưởng Nguyệt rất thích hắn



Tưởng Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng cửa phòng rất mạnh. Lục Trí đã về, còn đang tức giận?

Cô chủ động qua phòng của hắn, trong phòng không có người, phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy. Hắn vừa về đã đi tắm?

Gấp gáp như vậy sao?

Tưởng Nguyệt ngồi trên giường chờ đợi, hơn nửa tiếng hắn mới tắm xong. Hắn vừa ra cô đã nhào vào lòng hắn dụi dụi, cơ thể hắn lạnh toát, đã nửa đêm có tắm nước lạnh?

Đánh hơi được hắn đang giận chuyện gì đó, rõ ràng như ban ngày, hắn không ôm cô.

"A Trí sao không bật nước nóng mà tắm, cảm lạnh thì sao?" Cô ngọt ngào hỏi, sau đó càng siết chặt hắn hơn.

Giây sau đó hắn gỡ tay cô ra, không nói lời nào lên giường kéo chăn quay lưng về phía Tưởng Nguyệt.

Giận rồi? Giận cái gì rồi?

Cô thấy vậy, mới bò lên giường chui vào trong chăn ôm hắn từ phía sau. Bàn tay như rắn nước chu du trên các khối cơ cứng như đồng của hắn.

"Ngủ sớm đi." Hắn bắt tay cô lại, sau đó gỡ ra khỏi người hắn.

Tưởng Nguyệt xụ môi, lạnh lùng ghê chưa?

"A Trí giận em hả?" Cô nũng nịu ôm lấy hắn.

"Không!"

Rõ ràng là hắn đang giận, còn cứng miệng. Tưởng Nguyệt cắn dái tai hắn, hôn lên má hắn, thì thầm vào bên tai: "A Trí em nhớ anh lắm rồi."

Đáp lại cô là sự im lặng dài dai dẳng. Tưởng Nguyệt thấy vậy chui tọt vào trong chăn, không thèm hỏi ý hắn mà nằm vào giữa hai chân của người đàn ông. Cô kéo quần đùi của hắn xuống, bên trong không có quần bảo hộ, hoàn toàn thông thoáng.

Vật đàn ông đã bán cương, còn cứng miệng tỏ vẻ lạnh lùng với cô. Tưởng Nguyệt "tuốt súng" giúp hắn, bàn tay cô không mềm mại như những tiểu thư đài cát khác. Da tay tuy có mềm mịn nhưng giữa các khớp ngón tay sẽ có vết chai do cầm súng.

Tưởng Nguyệt dùng những vết chai ấy mài hắn, vừa đau vừa sướng. Lục Trí nắm chặt ga trải, cố gắng không để tình dục chi phối lý trí. Cô làm ra chuyện động trời như vậy, hắn không giận không được...

Bỗng phía dưới truyền tới cảm giác ấm áp nhưng không ẩm ướt như mọi khi, Lục Trí xốc chăn lên nhìn cảnh tượng mặt trước mặt không nhịn được trợn mắt. Tưởng Nguyệt kẹp hắn, dùng hai bánh bao mềm mại kẹp hắn.

Hình ảnh người phụ nữ kẹp chặt vật đàn ông ở giữa khe ngực quá mức kích thích đến nỗi hắn không nhịn được mà rỉ nước nhỏ lên ngực trắng muốt của cô.

"Của em đẹp hơn hay Tiêu Đào đẹp hơn?"

"Nhanh chút." Giọng hắn khàn khàn đề nghị.

"Hừ, đáng ghét!"

Hắn biết cô đang chiều ý hắn nên được nước làm tới, đã lấy lòng cỡ này còn chê tốc độ của cô chậm. Tưởng Nguyệt ra sức phục vụ hắn, lúc cao trào cô ngừng hẳn động tác lại.

Lục Trí mở to mắt nhìn cô, người phụ nữ cởi quần lót, vứt lên mặt hắn rồi cầm lấy gậy th*t đặt ở nơi mềm mại ẩm ướt nhồi vào. Hắn cầm quần lót màu hồng phấn của cô, cảm nhận được ẩm ướt bên trong. Hắn tưởng cô đến tháng, vậy máu kia là của ai?

"Ưm... A Trí... A Trí lớn quá, đâm em thật sâu... Ưm.. A Trí em chịu không nổi... Ư... A..."

Tưởng Nguyệt tự biên tự diễn trên cơ thể hắn, gậy th*t chậm rãi rút ra rồi nhồi vào bên trong cơ thể cô. Vách thịt non mềm siết hắn, giống như có hàng ngàn miệng nhỏ hút lấy hắn, da đầu Lục Trí tê dại.

Hắn thở dốc, nhấc hông cùng cô phối hợp nhịp nhàng. Tưởng Nguyệt động, hắn không đã ghiền, nên lật úp cô lại hắn tự mình động.

Lục Trí giả cô như máy điện, sau đó rót vào sâu trong cô mầm mống của chính hắn.

...Chát...

Cơ thể cô đang run rẩy vì bị đàn ông "bắn" vào bên trong, còn chưa hết mẩn cảm đã bị hắn tét lên mông. Tưởng Nguyệt giống như bị điện giật, phía dưới co rút thêm một đợt.

"Ai cho em tự ý làm càng hả? Hư này... Hư này... Em biết sai chưa?"

Mỗi lần hắn mắng cô hư sẽ tét mông cô, ai dạy hắn cái thói lưu manh thế này chứ?

"A Trí đau em." Cô nũng nịu, vùi mặt vào trong chăn.

Hắn rút lui vũ khi, sau đó mới lật cô dậy ôm trong vòng tay. Hắn bóp cằm cô, bắt cô nhìn thẳng hắn, hỏi: "Tưởng Nguyệt biết sai chưa?"

"Anh đánh em đau..." Cô làm nũng, cố ý lảng tránh vấn đề chính.

"Em có biết như vậy nguy hiểm không?"

"Em đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi, sẽ không có sự cố xảy ra đâu." Cô giải thích.

"Tưởng Nguyệt chỉ cần người khác động tới một sợi tóc của em anh cũng không thấy dễ chịu chút nào. Anh rất tức giận, em làm như vậy có từng nghĩ nếu em xảy ra chuyện gì anh phải làm sao không?"

Hắn thấy giận cô, cũng thấy có lỗi với cô. Vì hắn dẫn a Lực về nhà nên cô mới phải làm vậy. Hắn không có khả năng bảo vệ người phụ nữ của mình, để cô phải hiến thân để giải quyết rắc rối của chính hắn đem lại.

Tưởng Nguyệt nhìn thấy rõ sự mâu thuẫn trong đôi mắt của thiếu niên trẻ tuổi, hắn đang tự trách mình, cô hiểu. Rõ ràng hắn nhỏ tuổi hơn cô, kinh nghiệm sống cũng không nhiều bằng cô.

Tưởng Nguyệt đã lăn lộn bên ngoài nhiều năm, trải qua không ít thăng trầm của cuộc sống. Nhìn thấy mặt sáng nhất, cùng tối nhất của xã hội loài người.

Cô không mong Lục Trí sẽ bảo vệ cô, thậm chí nếu có thể cô sẽ bảo vệ hắn, điều đó chẳng quan trọng. Thứ cô cần là một tình yêu bình dị, giống hiện tại. Trong lòng hắn có cô, trong lòng cô có hắn, vậy đã quá đủ.

Cô đưa tay sờ lên sườn mặt hắn, mỉm cười hôn lên đôi môi cương nghị hơi mím lại. Tưởng Nguyệt nói: "A Trí chúng ta cứ như vậy, rất tốt. Em rất vui vẻ!"

"Lại sức chưa?" Hắn hỏi câu không liên quan.

"Hả?"

"Tiếp tục thôi, cả tuần lễ rồi anh rất nhớ em, bù cho anh."

Cô còn chưa kịp cảm động, chưa kịp khóc, hắn đã tạt gáo nước lạnh vào mặt cô thế đấy.

Nhưng Tưởng Nguyệt rất thích hắn, thích đến không chứa nổi một ai khác trong trái tim này.