Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 28: Xin lỗi nhé cảnh sát Tưởng



"Chị Vy, tới đây lấy bùa bình an đi." Nữ cảnh sát ngoắc tay với Lâm Tiểu Vy.

Cô nàng đi lại, ngắm nghía những chú mèo may mắn đặt trên bàn.

"Chị lấy cái này đi, con này đẹp nhất nè." Nữ cảnh sát nhiệt tình treo nó vào túi xách của Lâm Tiểu Vy.

Vì cô gái cảnh sát kia quá nhiệt tình, nên cô nàng cũng không tiện từ chối. Kệ đi, coi nó như một món phụ kiện.

Tưởng Nguyệt thu gọn cảnh tượng này vào trong mắt, trong lòng thầm đắc ý. Cô không tin Lâm Tiểu Vy không có gì mờ ám, cô nhất định phải tra rõ chuyện này...

Thật ra mèo thần tài của Lâm Tiểu Vy nhận có lắp máy nghe lén, Tưởng Nguyệt biết đồng nghiệp đi chùa về có mùa quà. Lúc nảy nhân lúc mọi người không để ý mới lén nhét một cái máy nghe lén mini vào trong đó. Sở dĩ cô biết chính xác con nào là được dành tặng cho Lâm Tiểu Vy là vì cô cảnh sát kia nói con mèo kia vô cùng đặc biệt, nên muốn đem tặng sếp.

Cô đã có ý định nghe lén từ lâu rồi, nhưng không có cơ hội, coi như ông trời cũng muốn giúp cô...

Cục cảnh sát tiếp nhận hai thiếu niên quấy rối trực tự công cộng. Lục Trí đánh nhau với người ta, sau đó còn bị mời lên đồn cảnh sát làm việc.

Nhân viên công tác lấy lời khai, sau đó bảo họ gọi người nhà lên bảo lãnh. Lục Trí không có người nhà, nên Tưởng Nguyệt đứng ra bảo lãnh cho hắn.

"Cảnh sát Tưởng đây là người nhà cô à?" Nam cảnh sát hiếu kỳ nên hỏi.

Tưởng Nguyệt theo phép lịch sự mỉm cười, cô đáp: "Đây là con riêng của chồng cũ, gọi tôi là dì kế."

Lục Trí ngồi ở phòng giam nghe thấy hết, đầu lưỡi lạnh toát của hắn đâm vào một bên má, nghiền ngẫm những lời cô vừa nói. Lại là "dì kế" bọn họ mãi mãi chỉ có một loại thân phận được công khai.

Hắn được thả ra, vẻ mặt bất cần đời xuất hiện trên gương mặt. Tưởng Nguyệt dẫn hắn ra khỏi đồn cảnh sát, nhắc nhở: "Đừng sống thế này, thử tốt lên đi. Tốt để còn trả thù tôi chứ?"

"Mẹ kiếp, ai lại muốn trả thù người phụ nữ của mình?" Hắn cọc cằn, thô lỗ la lối trước đồn.

Tưởng Nguyệt mặc kệ hắc, quay phắc người đi vào trong. Hắn vò đầu bức tóc, đá vào bậc thềm, nhận lại kết quả là cái chân đau điếng nhưng chẳng ai quan tâm.

Sớm đã biết Tưởng Nguyệt vô tình, ai mà ngờ cô vô tình đến như thế.

Cô không thấy hắn bị thương? Sao không dẫn hắn về nhà sức thuốc đỏ?

Hắn nhớ cô nên mới kiếm chuyện đánh nhau với người ta. Chó má thật, ngay cả cơ hội gặp cô hắn cũng không có, phải dùng tới phương thức cực đoan này.

Nhìn bóng lưng của thiếu niên khuất dạng sau biển người, cô mới rời khỏi vị trí cửa sổ đi vào phòng làm việc. Mấy tuần không gặp, trông hắn gầy đi nhiều. Mặt mày xanh xao hốc hác, râu cũng không cạo nên nhìn lôi thôi vô cùng.

Có phải ngay từ đầu cô không nên xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, không nên chạm vào cuộc sống vốn tốt đẹp của hắn hay không?

Tưởng Nguyệt thở dài, biết vậy, cô đã âm thầm đến, như vậy nếu biến mất cũng không có ảnh hưởng tới Lục Trí của cô.

*

9 giờ tối, Lục Trí gọi điện thoại cho cô. Tưởng Nguyệt không tránh hắn, vẫn nghe máy bằng chất giọng lạnh lùng, nghe không có bất cứ cảm xúc nào.

"Đau, có tiện tới nấu dùm bát cháo không?"

"Gọi a Lê đi mua đi." Cô từ chối thẳng.

"Nó không rảnh, đang ở nhà, nếu rảnh thì qua không thì thôi cũng được."

Nói xong hắn ngắt máy, giống như giận dỗi.

Lục Trí, luôn biết cách khiến cô mất đi bình tĩnh.

Tưởng Nguyệt đi về nhà một chuyến, xem hắn sống thế nào. Sáng nay thấy mặt mày hắn sưng húp, chắc là đau thật.

Cô ghé siêu thị, mua ít nguyên liệu nấu ăn. Rồi đi thẳng về nhà, cánh cửa mở ra, thấy Lục Trí nằm ở sofa, đèn nhà thì tắt.

"Còn sống không?"

Lục Trí ngồi bật dậy, vì cô mở đèn nên hắn nheo mắt do bị chói. Vừa rồi cô hỏi gì nhỉ, hỏi hắn còn sống không?

"Sắp chết tới nơi." Hắn đáp lại, không phải một câu chọc cười.

Tưởng Nguyệt cởi giày đi vào thẳng phòng bếp, bắt đầu công việc nấu nướng của mình. Hắn cũng đi ra phòng bếp, đứng nhìn cô làm việc.

Cả hai chẳng ai nói với ai câu nào, không khí quá mức yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, hắn cuối cùng không nhịn nổi nữa. Nhấc chân đi vào trong bếp, đứng phía sau cô ôm tới.

Trái tim của Tưởng Nguyệt đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, động tác thái rau cũng ngừng lại.

Cảm giác ướt át từ phía sau gáy truyền đến, hắn hôn lên gáy cô sau đó là cổ, lên má rồi ngậm lấy bờ môi mềm mại. Tưởng Nguyệt ngay lập tức đẩy hắn ra, Lục Trí cố ý lấn tới không chịu đầu hàng.

"Này Lục Trí... Ưm..."

Hắn nhấc bổng người cô lên, đặt cô ngồi trên bếp. Lục Trí cắn cắn cánh môi mềm mại, đôi mắt nhìn cô tình tứ, hắn khàn giọng: "Tưởng Nguyệt tôi nhớ em."

Đây là những lần hiếm hoi hắn bộc bạch cảm xúc với cô. Nói xong hắn lại bá đạo ngậm lấy môi cô, chiếc lưỡi ấm nóng luồng vào trong khoang miệng thơm tho càng quấy.

Bao lâu rồi bọn họ không hôn môi?

Bao lâu rồi Lục Trí không ôm cô ngủ, không còn được rúc vào trong lồng ngực ấm áp của hắn?

Hốc mắt của cô cay xè, thật sự tủi thân đến muốn khóc ngay tại chỗ.

Giọt nước mắt lấp lánh chảy xuống, hắn mở mắt nhìn cô, dường như bị doạ cho đứng hình. Tưởng Nguyệt khóc? Vì hắn cưỡng hôn nên cô cảm thấy ấm ức?

Hắn thở dài thườn thượt, nhắm mắt rồi mở mắt, sau cùng vẫn là lùi ra sau hai bước.

"Xin lỗi nhé cảnh sát Tưởng, làm phiền cô nấu cháo cho tôi. Nấu xong cô cứ về đi, tôi sẽ tự ăn."

Lục Trí đi vào phòng, hắn đang suy nghĩ điều gì?