Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 34: Âm mưu



Tưởng Nguyệt quay lưng đi vào đồn cảnh sát, ngay lập tức đã nghe Lục Trí nói lớn:

"Em và anh ta là quan hệ gì?"

"Không liên quan tới cậu." Cô tỏ ra lạnh lùng.

"Về nhà ra mắt? Em xác định rồi?" Hắn vặn vẹo.

"Lục Trí đây là đồn cảnh sát, nếu cậu náo loạn nữa tôi bắt cậu giam lại đấy!"

Nói xong cô đi thẳng vào bên trong, để lại Lục Trí một bụng tức tối. Hắn không làm được gì cả, không thể làm được gì cả!

*

Thời gian cứ thế trôi qua nhanh như cơn gió...

Đầu tháng 12, thành phố đón tiếp công chúa và hoàng tử của nước LQ đến tham quan. Không biết vì sao họ đặc biệt hứng thú với khu xóm nghèo nơi Tưởng Nguyệt công tác.

Dĩ nhiên cô cũng không xem đó là trùng hợp, đây là âm mưu.

Tưởng Nguyệt đi vào phòng vệ sinh, mở máy nghe lén lên im lặng lắng nghe.

"Kế hoạch đã chuẩn bị xong."

"Bên đó cô thế nào, Tưởng Nguyệt đã nằm gọn trong lòng bàn tay chưa?"

"Sao anh cứ quan tâm cô ta mãi thế Doãn Kiên? Anh thích cô ta à?" Lâm Tiểu Vy tức giận, nên nói rất lớn.

Doãn Kiên là đội trưởng của Tưởng Nguyệt, trong tổ chức cô tin tưởng anh ta nhất. Cô dự định đem chuyện của Lâm Tiểu Vy phản bội bàn bạc với anh, thật sự không ngờ...

Năm đó tin tình báo mật Lục Đông nghiện ma túy cũng là anh ta báo cho cô, cứu cô một mạng. Lần này cô trở lại đây, cũng là do anh ta đưa lệnh xuống.

Anh ta nói Tưởng Nguyệt có thể dùng thân phận mật vụ bị bại lộ để đứng ngoài ánh sáng điều tra vào trong tối, có nào ngờ anh ta chính là "vùng tối" ấy, nực cười nhỉ.

"Cô ta là điểm mấu chốt, cô không biết sao?"

"Mật vụ thôi mà, nó chỉ là đứa mật vụ hạng tép riu. Anh đánh giá nó quá cao rồi đó Doãn Kiên." Lâm Tiểu Vy thấy Doãn Kiên lo đông lo tây mà phát bực.

Mặc dù Tưởng Nguyệt có giỏi nhưng một mình cô ta có thể làm được gì?

"Cô ta vào nghề mười mấy năm rồi, cô có biết vì sao Tưởng Nguyệt quay lại lần hai không?" Doãn Kiên thở dài, thậm chí Tưởng Nguyệt còn nghe rõ tiếng thở ấy thông qua máy nghe lén.

Lâm Tiểu Vy trề môi hỏi:"Tại sao, vì muốn thăng chức đúng không?"

"Nếu chỉ có vậy thì có gì đáng nhắc tới. Cha của Tưởng Nguyệt bị bọn buôn ma túy bắn chết trong lúc làm nhiệm vụ, cho nên cô ta rất hận những kẻ buôn ma túy. Cô có biết sự khác nhau giữa Tưởng Nguyệt và những mật vụ khác hay không?"

"Nói chuyện không cần dong dài."

"Người khác làm vì địa vị, muốn thăng chức. Tưởng Nguyệt làm vì thù, cho dù là đánh đổi mạng sống cô ta cũng cam lòng. Nếu không phải cô ta có mối hận giết cha, tôi chắc chắn sẽ thu phục Tưởng Nguyệt về đường dây của chúng ta. Cô ta thông minh hơn cô nghĩ, làm việc cẩn thận vô cùng."

Lâm Tiểu Vy không muốn nghe khen ngợi Tưởng Nguyệt nữa nên tắt máy ngang.

Tưởng Nguyệt cũng quay lại làm việc để tránh bị nghi ngờ. Tiếp theo đây chắc chắn mục tiêu của Lâm Tiểu Vy sẽ là cô.

Muốn cô dính líu vào ma túy ư, nằm mơ!

Cô căm ghét cùng cực cái thứ đã hại chết cha cô, Tưởng Nguyệt thề sẽ bắt hết bọn chúng.

Lục Trí bị tai nạn xe, gãy tay. Lúc nhận được tin báo từ bệnh viện, Tưởng Nguyệt tức tốc chạy qua đó.

Phẫu thuật 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng bác sĩ kết luận là bị gãy tay nên phải băng bó. Tưởng Nguyệt thở ra, dọa cô sợ muốn chết.

"Chạy xe mắt để trên trời à?" Tưởng Nguyệt mắng hắn.

Lục Trí bị bó một tay trái, trông rất bất tiện. Hắn bị cô quát, nhăn mày thở dài, hắn nói: "Thằng đó nó đi ngược chiều chứ không phải lỗi của anh."

"Bình thường cậu toàn đi bộ, sao hôm nay đi xe?" Cô thấy lạ nên hỏi, cô còn tưởng chuyện này liên quan tới Lâm Tiểu Vy.

Cô sợ cô ta nhắm vào cô không được nên đổi đối tượng sang Lục Trí, dọa cô sợ gần chết.

"Anh định qua thành phố C lấy bảng vẽ hình xăm, xa nên phải đi xe."

Tưởng Nguyệt cạn lời, sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy. Ngay lúc này Lục Trí lại bị thương, cô không yên lòng chút nào.

"Tưởng Nguyệt anh đã như vậy, em chăm sóc anh mấy hôm được không?"

Còn có thể nói không ư? Cuối cùng Tưởng Nguyệt dọn về nhà, tiện cho việc chăm sóc Lục Trí.

Cuộc sống của hai người cũng như trước kia, cô không có dư tinh lực cãi nhau với hắn. Cô thích cuộc sống yên bình, nếu có thể yên bình mãi mãi thì tốt quá.

Lục Trí bị gãy tay nên toàn ở nhà, khác với bình thường, lần này hắn bị bệnh nên cứ tìm cớ quấn lấy cô. Hắn thiếu điều không muốn cho cô bước ra khỏi nhà, nói nào là hắn bất tiện đủ thứ, hỏi cô có thể xin nghỉ làm để chăm sóc hắn không?

Theo như hiểu biết của cô về hắn thì hắn sẽ không đưa ra yêu cầu thế này. Hắn luôn hỏi ý cô, sau đó mới nương theo chứ không phải kiểu một hai cô phải ở nhà với hắn như hiện tại.

Tưởng Nguyệt bắt đầu sinh nghi, Lục Trí hình như đang cố ý ngăn cản không cho cô đi làm?

*

"Sếp Trình chuyện bảo vệ hoàng tử và công chúa cứ giao cho đội của em nhé? Em sẽ đích thân đi luôn cho yên tâm ạ."

Tưởng Nguyệt vô tình nghe được Lâm Tiểu Vy nói chuyện, cô định tìm Trình Thừa có chút việc riêng.

Cô ta chủ động đòi đi làm nhiệm vụ lần này? Lần trước cô ta nói mọi thứ đã chuẩn bị xong là có ý gì?

...Cốc Cốc...

Tưởng Nguyệt chủ động gõ cửa, không muốn giờ phút này còn bị Lâm Tiểu Vy nghi ngờ thêm điều gì nữa. Cô phải cẩn trọng, tránh bứt dây động rừng.

"Vào đi."

Trình Thừa cho phép, cô liền đi vào bên trong. Thấy Lâm Tiểu Vy cũng theo phép lịch sự gật đầu chào hỏi.

"Sếp Trình tôi có chuyện cần nói ạ."

"Được rồi, cảnh sát Lâm cô dẫn theo đồng đội nhận lệnh bảo vệ an toàn của công chúa và hoàng tử nước LQ đi. Nhớ là đừng xảy ra sơ xuất gì đó."

"Vâng thưa sếp."

Lâm Tiểu Vy rời đi, cô ta cố ý đi chậm để nghe cô nói gì với Trình Thừa đây mà.

Hiểu ý đồ, cô mới nói: "Sếp Trình tôi phải xin nghỉ nửa tháng, anh duyệt cho tôi được không?"

"Trong nhà có chuyện gì à?" Anh hỏi han.

"A Trí bị gãy tay, giờ không tự làm gì được tôi phải chăm sóc cậu ấy."

Lâm Tiêu Vy rời khỏi văn phòng, có vẻ đã yên tâm về cô rồi. Tưởng Nguyệt càng cho rằng nhận định của mình là đúng, Lục Trí chắc chắn có chuyện gì đó giấu cô.

Có điều chắc hắn không ngờ trong nhà đã lén lắp máy nghe lén. Cô không phải nghi ngờ Lục Trí, nhưng biểu hiện của hắn lạ, phải tìm hiểu mới được.